Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 90: Nữ thần giới giải trí (52)




Edit by Shmily
#Do not reup#
Chúc mừng đứa con thứ 5 của tui đạt 7k lượt đọc, huhu hạnh phúc lắm luôn!! Mong các bạn ủng hộ nhiều nhiều nữa nha!!!!
- --------------------------------
Vân Phiếm Phiếm mua một bó hoa.
Cô cùng Cố Lê đi về phía nghĩa trang.
Cũng không biết là do thời tiết lạnh hay là nơi này vốn dĩ lạnh lẽo nên khiến cho người ta có một loại cảm giác quạnh quẽ, cô cảm thấy khắp nơi đều vô cùng hoang vắng, chung quanh cũng lạnh buốt.
Cố Lê bên cạnh không nói gì, thế nhưng cô có thể cảm giác được tâm tình của hắn đang trùng xuống.
Xuyên qua từng tấm bia mộ, cô rốt cuộc cũng thấy được bà nội của Cố Lê.
Cô biết bà nội hắn trông như thế nào, bởi vì khi tiếp thu về cốt truyện của Cố Lê, hệ thống cũng đã cho cô xem ảnh.
Lúc ấy chỉ cảm thấy đây là một bà lão hòa ái hiền từ, hiện tại nhìn ảnh chụp bà đang tươi cười, cô lại cảm thấy vô cùng chua xót.
Nghĩ đến việc bà ấy vì không muốn liên lụy Cố Lê mà chọn phương thức như vậy để rời đi, tâm tình cô cũng không mấy dễ chịu.
Vân Phiếm Phiếm hỏi Tiểu Bạch Thái: "Nếu lúc ấy ta trực tiếp đứng ra trợ giúp hắn mà không phải là núp sau lưng, có phải bà nội Cố sẽ không rời đi hay không?"
Tiểu Bạch Thái hiểu được tâm tình của Vân Phiếm Phiếm lúc này, nó chỉ có thể an ủi cô: "Loại chuyện như sống chết này không có cách nào khống chế được đâu, ngay cả ký chủ cũng đâu thể biết trước được. Cô đã làm rất tốt rồi."
Vân Phiếm Phiếm đặt hoa xuống, nhìn bia mộ vái vài cái.
Cố Lê đứng ở đằng sau nhìn cô.
Chờ thêm chốc lát, hắn mới nói: "Anh muốn nói chuyện với bà nội."
Vân Phiếm Phiếm gật gật đầu, rời khỏi nơi này, đứng ở nơi xa nhìn bốn phía xung quanh.
Cố Lê hẳn là có rất nhiều chuyện muốn nói với bà.
Hắn chăm chú nhìn ảnh chụp của bà Cố, trên bức ảnh còn có một tầng sương bị đọng lại, hắn duỗi tay, cẩn thận lau khô từng chút một.
Vừa lau vừa nhẹ giọng hỏi: "Bà nội, bà ở bên kia có khỏe không?"
Hỏi xong, hắn liền lẳng lặng chờ, giống như là có thể nghe được câu trả lời của đối phương vậy.
Ngay sau đó, khóe môi hắn cong cong, biểu hiện ra một bộ dáng thực vui vẻ, thế nhưng trong ánh mắt lại mang theo một tầng sương mù mỏng manh.
Môi hắn hơi tái nhợt, còn phiếm một chút lạnh lẽo, thanh âm trầm thấp mang theo một tia khổ sở.
"Cháu sống rất tốt."
"Hôm nay cháu đưa cô ấy tới gặp bà, cháu rất thích cô ấy, nếu không có cô ấy, cháu nghĩ là những ngày tiếp theo đó, cháu sẽ sống rất gian nan."
"Bà nội, bà nhất định cũng vui vẻ thay cháu có đúng không?"
Cố Lê chớp chớp mắt, tầm mắt lại trở nên rõ ràng hơn.
Hắn quay đầu, Vân Phiếm Phiếm đang đưa lưng về phía hắn, thân ảnh mảnh khảnh đó lại có thể làm cuộc sống hắn đảo lộn xoay chuyển.
Tâm tình tăm tối của Cố Lê đột nhiên liền trở nên bừng sáng.
Hắn quay đầu, thanh âm vốn hơi lạnh cũng ôn nhu hơn rất nhiều.
"Bà nội, cháu sẽ cố gắng sống thật tốt, nhất định đấy."
Vân Phiếm Phiếm còn đứng ở đó chờ Cố Lê, phía sau bỗng truyền đến thanh âm của Cố Lê.
"Đi thôi."
Vân Phiếm Phiếm xoay người, liền thấy Cố Lê đứng ngay đằng sau, trên mặt mang theo sự giải thoát nhẹ nhàng.
Cô gật đầu, đi đến bên người hắn: "Ừ."
Tiếp đó, hai người liền tới siêu thị mua đồ, lúc nhìn thấy Cố Lê tới khu thực phẩm tươi sống chọn tôm, cô liền nghĩ tới lần trước mình còn cố ý đi học nấu món tôm kia, muốn làm cho hắn ăn.
Chỉ là cô cũng chưa từng ăn thử cho nên cũng không biết đến tột cùng là có ngon hay không.
Chờ khi nào về thì lại làm cho Cố Lê ăn đi.
Cô chụp một tấm hình ở siêu thị, sau đó đăng Weibo.
Đã lâu không đăng gì, đột nhiên đăng một tấm khiến các fans vui tới mức khóc thành tiếng, chỉ hận không thể tuyên cáo thiên hạ, chẳng mấy chốc Vân Phiếm Phiếm đã lên hot search.
Các fans nhìn tấm hình này liền có chút không hiểu lắm.
Có người nhìn xong liền bình luận: "Mẹ ơi, cái siêu thị này hình như giống cái ở gần nhà tôi. Đương nhiên cũng không loại trừ mấy cái kệ hàng ở siêu thị lớn đều giống nhau được, ha ha ha."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.