Ngọt Ngào Môi Anh

Chương 26:




Hà Lan mất ngủ nguyên đêm, sáng ra đã mang hai con mắt gấu trúc ra khỏi nhà. Phong nhìn nhỏ em gái, chợt rùng mình một cái. Nhỏ này đêm khuya làm rầm rầm trong phòng, cậu hét khản cả tiếng mà không chịu yên lặng, chẳng biết nhỏ có chuyện gì không, chẳng lẽ là đau khổ vì tình yêu.
16 năm trong đời, đây là lần đầu tiên bỗng dưng Phong cảm thấy lo lắng cho nhỏ em mình đến lạ. Chọt chọt vào vai Lan, Phong thấp thỏm:
"Mày thất tình à?"
Lan không nói gì, liếc Phong một cái cháy mặt, cơn mất ngủ khiến cô chẳng còn chút sức lực để phản bác lại lời Phong được nữa, khẽ thở dài một tiếng não nề, Lan phóng con xe đạp điện truyền từ đời chị họ về phía trước.
Phong phía sau thấy vậy liền dám chắc ý nghĩa mình là đúng. Không thể nào, cậu không thể nhỏ em gái vùi sâu vào hố đen không đáy này được. Nghĩ rồi Phong liền dừng xe, bấm máy nhắn tin cho thằng bạn thân.
[Ê mày, muốn đi xem mắt không?]
Vừa ấn tin nhắn gửi đi, máy liền hiện thị trạng thái đã xem, tuy nhiên chưa đến một giây sau, màn hình phong đã đổi trạng thái.
<Người dùng này đã không còn trên facebook>
Phong ngẩn người, mất vài giây để load lại từ đầu, dù cậu có ngu đến mấy thì vẫn hiểu được thằng bạn đã chặn mình, vãi l*n đây là mày đếu muốn chứ không phải do thằng bạn này không muốn giúp mày thoát ế đâu nhé.
Nghĩ rồi cậu liền quay máy, đổi đối tượng sang hướng khác. Nếu nói đến việc hòa đồng kết thân được với mọi người trong trường thì không có ai có thể qua mặt được Phong, vì vậy hầu như tất cả học sinh trong trường đều biết đến cậu. Đương nhiên điều đó đồng nghĩa với việc... học sinh khối 12 cũng không ngoại lệ.
oOo
Sau khi được giải thoát bởi 2 tiết văn, Lan xoa xoa đôi mắt mỏi nhừ của mình, cả đêm qua cô thức trắng, cố gắng để tìm biện pháp đối mặt với Huy, tuy nhiên càng nghĩ nó lại càng rối. Dù sao thì Lan với Huy cũng là kẻ thù, hôm qua do phút chốc lơ đễnh mà cô đã phạm phải chuyện tày trời.
Nhục như con cá nục, ai đời lại gọi kẻ thù của mình là "pa pa".
Renggg.
Tiếng chuông điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ, Lan ngán ngẩm gục đầu xuống bàn, tay kia vội bấm nút bắt máy. Đầu cô gục gục:
"Alo?"
"Lan, xuống căn tin đi, anh có bất ngờ cho mày."
Lan lải nhải, giọng ngái ngủ:
"Anh trúng vé số à?"
"Con dở, anh bảo mày xuống thì cứ xuống đi, cúp đây."
Dứt lời chưa kịp để Lan nói thêm tiếng nào, đầu máy bên kia đã ngắt luôn tín hiệu, cô ngẩn người, nghiêng đầu nhìn vào mắt hình điện thoại. Ánh mắt tóe lửa giận, lâu nay Lan chưa có ai để trút giận, có lẽ hôm nay nên khuây khỏa một lần cho thỏa đáng chứ nhỉ?
Vận động vài cái cho co giãn xương cốt, Lan hằm hằm tông thẳng xuống căn tin! Đang đi, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, Lan bỗng khựng lại, miết miết cằm, cô bụm chặt miệng, không phải chứ, chẳng lẽ Huy cũng ở đó. Hiện tại cô mà gặp Huy thì có khác gì miếng thịt mỡ chui vào miệng cọp đâu. Tốt nhất thì vẫn nên hỏi cho rõ ràng thì tốt hơn.
[Anh Phong, anh Huy có đang ngồi với anh không vậy?]
Phong lúc này tâm trạng như ngồi trên đống lửa, đây là chuyện đại sự của em gái anh, đâu có thời gian mà suy nghĩ nên liền nhanh chóng rep lại.
[Không có, mày đến lẹ đi.]
Nhận được câu trả lời từ Phong, Lan liền thở phào môt hơi, nhanh chóng đi xuống căn tin. Vừa liếc mắt, Lan đã biết được Phong ngồi ở đâu, tuy nhiên nào có phải một như anh nói, hai người, là hai người rõ ràng.
Vốn đang định quay đầu chạy thẳng, ai ngờ Phong đã đến trước một bước, nắm lấy cổ áo Lan mà lôi xềnh xệch.
Lan giãy nảy, bực mình hét lớn: "Này, không phải anh nói thì anh Huy không có ở căn tin sao?"
Phong quay đầu, dùng ánh mắt thương cảm nhìn cô em gái: "Không có Huy thì tao nói không có Huy chứ sao nữa?"
"Vậy đó là... ai...?"
Vừa nói, Lan vừa quay qua nhìn người đang ngồi trên ghế, trong đầu liền quay về một đoạn kí ức nhỏ trước đây.
Kí ức hồi tưởng:
"Lan, em giúp chị đưa quà cho anh Quân đi mà."
"Nhưng em đâu có biết anh ấy ạ?"
"Thôi mà, em đừng giả bộ nữa, giúp chị lần này thôi, nhé nhé nhé."
"Nhưng..."
"Nhờ em đó, moazzz."
Kết thúc đoạn hồi tưởng.
Khóe miệng cô giật giật, mặt tai tái, đối tượng này cũng không khác gì Huy, cần phải né xa khẩn cấp. Người ta nói "Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa" quả thật không sai. Mà tất cả đều bắt nguồn từ người anh trai quý hóa này.
Đờ mờ có thằng anh nào có thích hố em gái mình vậy không hả?
"Chào em, lâu rồi không gặp."
Yên tĩnh.
Thấy mãi mà Lan chẳng nói gì, Quân ngỡ rằng Lan đã quên mình nên có chút buồn buồn.
Phong huých vào vai nhỏ em mình vài cái, vừa huých vừa trợn mắt, lịch sự đâu, phép lịch sự tối thiểu đâu hả nhỏ kia.
Lan thầm lườm anh trai mình một cái cháy mặt, cuối cùng cũng chỉ đành thở phào một hơi, thôi vậy, mục tiêu này mặc dù vẫn phải tránh nhưng không hẳn là không thể nói chuyện.
"Anh Quân, lâu rồi không gặp."
Thấy Lan vẫn nhớ tên mình, Quân cười cười, vẻ ngây ngô đến bất ngờ khiến Lan suýt nữa khụy luôn xuống đất.
Không ổn rồi, phải chuyển ngay đề tài. Nghĩ rồi Lan liền nghiêng đầu:
"Anh Ph..."
Woat do phac? Phong đâu? Phong đâu? Bóng dáng ai đó nhẹ nhàng vụt qua nơi đây?
"Em sao vậy?"
Lan cười gượng, vội xua tay: "Không sao đâu ạ, em hơi mệt chút thôi."
Quân ừm một tiếng, cả hai cuối cùng lại chìm vào im lặng một cách khó tả, Hà Lan thở dài, đưa mắt nhìn anh chàng đối diện một cái, thấy Quân chẳng nói gì mà chỉ biết cúi gằm, Lan bỗng thấy tội tội.
Tấm lòng cao cả của bậc phụ huynh khi nhìn thấy đứa con non nớt của mình lại dâng lên.
Lan cươi mỉm, nhẹ giọng hỏi:
"Anh ăn bánh gạo cay không?"
Quân giật mình, có chút thấp thỏm:
"Anh... xin lỗi... nhưng anh không ăn được cay..."
Hà Lan sững sờ vài giây, sau đó không kìm nổi mà phì cười. Gì đây, bộ dạng rùa rụt cổ cấp đặc biệt hay gì.
"Anh sợ em à?"
Biết Lan hiểu nhầm ý mình, Quân vội xua tay: "Không có, chỉ là... chỉ là... chỉ là..."
"Được rồi được rồi, em không hỏi nữa, đói lắm rồi."
Thấy Lan cười cười, Quân cũng nhoẻn miệng cười theo.
Lúc này ở đâu đó, ánh mắt rực lửa nóng ran cả một khu.
"Huy, ấy ấy mày bình tĩnh, không được đi lại đó."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.