Kiều Nữ Lâm gia

Chương 182:




Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
“Hoàng tử đón dâu sao không thể cản cửa?” Có người sáng suốt chỉ ra, “Thấy cản cửa là ai không?”
Mọi người vừa nhìn, còn không phải sao, thân phận tân lang quan đón dâu không bình thường, nhưng người cản cửa cũng rất lợi hại, không hề dưới tân lang quan.
“Vậy náo nhiệt rồi.” Bách tính vây xem càng thêm hào hứng bừng bừng.
Tân lang quan ngồi xe đến trước đại môn Lâm gia.
Xe này quy chế Thân Vương, trang nghiêm hoa mỹ, khí phái vô cùng, mui xe và cờ đuôi xe đều là màu đỏ vui mừng mà đoan trang, càng xe và thành xe đều khắc hoa văn xinh đẹp, rồng bay phượng múa, loan phượng bay lượn, có đôi có cặp, trong cao quý trang nhã lại lộ ra vui sướng hân hoan khắp nơi.
Cao Nguyên Dục mặc lễ phục đỏ thẫm từ trên xe đi xuống, gương mặt giống như mỹ ngọc được lễ phục đỏ tươi nổi bật càng thêm tuấn mỹ, thần thái sáng láng.
Đôi mắt to xinh đẹp khác thường, câu hồn nhiếp phách của hắn vào lúc này người gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái, đôi mắt đẹp càng thêm sóng nước lưu chuyển, sáng như sao, sáng chói mắt, rạng rỡ.
“Ánh mắt của dượng út sẽ sáng lên nha.” A Dương nói.
“Sẽ sáng lên, sẽ sáng lên.” Tiểu a Thị và tiểu Y Y lập tức ồn ào lên theo.
Hôm nay hai tiểu oa nhi này cực kỳ hưng phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn lóng lánh, mắt cũng sáng long lanh. Vậy cũng khó trách, hai bé tuổi còn nhỏ, chưa từng gặp chuyện nào chơi vui như vậy đấy.
“Mắt sẽ sáng lên thì như thế nào, phải qua cửa mới được.” A Hạo không giống như đệ đệ muội muội tuổi nhỏ chưa trải sự đời, vô cùng bình tĩnh.
“Vượt qua kiểm tra, vượt qua kiểm tra!” Tiểu a Thị và tiểu Y Y lại hoan hô lên.
Cao Nguyên Dục được tất cả bằng hữu, người hầu vây quanh, như “Sao vây quanh trăng” đi tới, ngay mặt gặp được a Hạo dẫn đầu đám nhỏ.
Khóe mắt đuôi mày Cao Nguyên Dục đều là ý cười, chắp tay với những tiểu hài nhi này, “Hôm nay là ngày đại hỉ của dượng út, a Hạo, a Hân, các tiểu bảo bối, kính xin châm chước một hai.”
Người hầu bên cạnh Cao Nguyên Dục đã sớm có chuẩn bị, bưng một bàn vàng bạc đến, “Chư vị, xin vui lòng nhận.”
Người khác coi như bỏ qua, a Thị gần đây đặc biệt tham tiền, thấy vàng và bạc bé lập tức vui mừng, cầm lấy một khối nhét vào trong hà bao, kết quả nhét không được hai khối hà bao đã đầy. A Thị hơi hối hận, “Không mang ống heo.” Nhớ tới ống heo của bé rồi.
Một người hầu có vẻ cơ trí vội nói: “Tam điện hạ, tiểu nhân có bao lì xì.” Lấy một túi vải màu đỏ thắm ra, a Thị toét cái miệng nhỏ nhắn ra cười, cầm lấy túi vải đựng vàng bạc.
Tiểu Y Y thật ra không yêu tiền, nhưng thấy a Thị có hứng thú như vậy, bé cũng đi theo tham gia náo nhiệt, giúp đỡ cùng nhau nhét.
Hai tiểu oa nhi phấn điêu ngọc trác ra sức ứng phó với một đống vàng bạc, cảnh tượng này nhìn cực kỳ vui mừng.
A Hân yêu cầu Cao Nguyên Dục làm một bài thơ bày tỏ tâm tình vui sướng khi tân hôn, Cao Nguyên Dục sớm có chuẩn bị, cười nói: “Mai hoa điểm ngạch diễm tân trang, châu ngọc song huy noãn động phòng, liệu đắc minh niên như thử nhật, dã ứng kê tửu ước đồng thường.”
Bài thơ này không tính độc đáo mới mẻ khác biệt, nhưng rất vui mừng, hơn nữa chỉ ra ngày này sang năm còn có chuyện vui, a Hân nghĩ đến sang năm Sở Vương phủ có thể có tiểu oa nhi đáng yêu rồi, mặt mày cong cong.
Nàng rất độ lượng để Cao Nguyên Dục thông qua.
A Dương yêu cầu Cao Nguyên Dục biểu diễn kiếm thuật hoặc quyền thuật, Cao Nguyên Dục tỏ vẻ rất thích đám nhỏ, rất vui lòng biểu diễn cho, nhưng hôm nay hắn là tân lang quan, chính là đại lễ phục, hành động có nhiều bất tiện, khiêm tốn hỏi có thể nhờ người làm thay không.
A Dương vẫn rất dễ nói chuyện, “Cũng được, nhưng phải làm trò hề.”
Một cao thủ võ lâm đồng hành cùng Cao Nguyên Dục hào hứng đến, biểu diễn một bộ Hành Ý quyền, động tác chặt chẽ kín đáo, cương mà không cương, nhu mà không nhu, cao nâng người lên, hái sao trên chín tầng trời; thấp lại hạ thân, điêu cầm lộ năng lực, nâng tay như diều hâu vào rừng, đẩy tay như chim én lấy nước, nhìn hoa cả mắt.
Một bộ quyền pháp đánh xong, hắn mặt không đổi sắc, mỉm cười chắp tay, cảm tạ mọi người.
“Tốt!” A Hân cho hắn vỗ tay.
A Hân cũng coi như dượng út thông qua.
Ải thứ nhất còn một đề là do tiểu Y Y ra. Bé non nớt hỏi Cao Nguyên Dục, “Có một con vật sống, giống như mèo lớn, dáng dấp giống con cọp, nó là con gì?” Bé con còn chưa cao bằng cái bàn, đứng trên bậc thềm làm quan chủ khảo, nhìn vừa đáng yêu lại buồn cười.
Cao Nguyên Dục có dẫn đoàn cố vấn đi theo, bằng hữu, người hầu bên cạnh hoặc văn, hoặc có võ công, luôn có chỗ xuất sắc, nhưng mà câu đố của tiểu Y Y ngược lại khiến bọn họ giật mình. Giống như mèo lớn, dáng dấp giống như con cọp, sẽ là vật sống gì? Người lớn thường không hiểu rõ suy nghĩ của hài tử, câu đố này của Y Y thật sự làm khó bọn họ.
Cao Nguyên Dục thoáng nghĩ, không khác mèo lớn, dáng dấp giống con cọp, Y Y cháu sẽ không phải nói con cọp con đấy chứ? Trong lòng hắn nghĩ như vậy, hỏi thử, “Con cọp con?”
“Đã đoán đúng nha.” Y Y vui vẻ ra mặt.
“Con cọp con?” Bằng hữu và người hầu của Cao Nguyên Dục đều choáng váng.
Lối suy nghĩ của tiểu hài tử thật khó lòng đề phòng, bé nói như con cọp, nên không ai liên hệ tới trên người con cọp, ai ngờ bé lại chỉ con cọp con?
Ba đề đã làm xong, Cao Nguyên Dục thuận lợi thông qua cửa đầu tiên, may mắn đi vào cửa chính Lâm gia.
Đến cửa thứ hai, vẫn phải qua cửa.
A Hân vẫn muốn Cao Nguyên Dục làm thơ.
Cao Nguyên Dục lại cười nói: “Lạp cự nghênh loan phượng, sanh ca giáp lộ khán, cẩm vi hồn tự họa, tú mạc bất tri hàn; bảo sắt đạn liên lý, kim tôn hào hợp hoan, triêu lai miêu thúy đại, hỉ sắc thượng mi đoan.”
A Hân tính tình rất tốt, nghe thơ này rất vui mừng, nên cười tủm tỉm gật đầu.
Đến biểu diễn quyền pháp, cũng không làm khó, Cao Nguyên Dục dẫn theo vài vị đại sư võ học, có một vị ngẫu hứng biểu diễn Bát Quái chưởng. Công lực của hắn thâm hậu, đi như rồng bay, lộn nhào như ưng, nhìn người người ủng hộ.
Làm thơ và biểu diễn quyền pháp đều dễ, mấu chốt ở chỗ giải câu đố.
A Hạo phất phất tay, bên cạnh có một nhóm hài tử đi tới, trên đầu phần lớn những hài tử này mang đầu trâu, đến trước cửa đồng loạt cùng nhau ngồi xổm xuống, giống như một đàn trâu, chỉ có một hài tử mang đầu dê, cười hì hì ngồi xổm chính giữa.
“Là một thành ngữ.” A Hạo bình tĩnh nói.
“Hả?” Đoàn cố vấn sau lưng Cao Nguyên Dục ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Chuyện này… Trong đàn trâu có một con dê chạy vào… là thành ngữ gì.
Suy nghĩ của hài tử thật kỳ quái…
Có thể giải đúng câu đố mới có nghĩa Cao Nguyên Dục có thể thuận lợi thông qua cửa thứ hai, hắn trầm ngâm suy nghĩ một chút, trong đàn trâu tiến vào một con dê… Trâu ngồi đó, dê cũng ngồi đó… Con dê này giống như vào nhầm chỗ, ngồi chồm hổm sai chỗ… Đột nhiên, ánh mắt hắn sáng lên, “Trầm bổng du dương?” Một dê ngồi chồm hổm sai chỗ, hài âm chẳng phải là trầm bổng du dương sao.
“Dượng út, mời!” A Hạo dê tính làm thế tay “Mời”.
Đoàn cố vấn của Cao Nguyên Dục thở phào nhẹ nhõm.
Được rồi, thì ra một con dê ngồi chồm hổm sai chỗ, trầm bổng du dương…
(*) Một dê ngồi sai: 一羊蹲错 (yī yáng dūn cuò) và trầm bổng du dương 抑扬顿挫 (yì yáng dùn cuò)
Đến cửa thứ ba, a Hân vẫn dễ nói chuyện như vậy, rất dễ dàng coi như Cao Nguyên Dục thông qua, a Dương lại nói: “Biểu diễn chút quyền pháp thú vị đi.”
Có một nam tử trẻ tuổi vóc người xinh xắn biểu diễn Hầu quyền.
Khỉ hoạt bát, bướng bỉnh mà hiếu động, Hầu quyền là kiểu quyền tượng hình. Bởi vì bắt chước các động tác của con khỉ mà thành tên. Chỉ thấy người này bắt chước động tác của khỉ, dòm trộm, hái quả, đánh nhau, chơi đùa, tháo chạy, vào hang đủ loại, chặt chẽ ăn khớp, bước chân nhẹ nhàng nhanh chóng, thân thể linh hoạt, dáng vẻ như thật, đám nhỏ nhìn rất vui vẻ, lớn tiếng hoan hô trầm trồ khen ngợi.
A Hạo nháy mắt với a Đại và a Khuynh, hai đứa hiểu ý, tay nắm tay chạy.
Người hầu Thối Phong của Cao Nguyên Dục cười nói: “Giờ lành sắp đến, đừng lỡ giờ lành mới được. Đại điện hạ, tân lang quan đã qua liên tiếp ba cửa, cho vào cưới Vương phi đi.”
Những người còn lại cũng rối rít nói tốt thay cho Cao Nguyên Dục, “Đúng vậy, đừng lỡ giờ lành.”
Còn có người lôi kéo giúp Cao Nguyên Dục, “Đều là nam nhân Cao gia, cháu phải giúp thúc thúc, có đúng không?”
A Hạo nghiêm mặt, “Lúc này đang ở Lâm gia, tân nương là dì nhỏ của ta, tân lang quan là dượng út của ta.”
Mọi người đều cười ầm.
A Đại và a Khuynh đã nắm tay đi về rồi.
“Đây là một đề cuối cùng.” A Hạo trấn định chỉ chỉ, “Xin đoán xem vị nào là ca ca, vị nào là muội muội.”
Mọi người vừa nhìn, đều trợn tròn mắt.
A Đại và a Khuynh đôi long phượng thai này vốn cao ngang nhau, dáng dấp cũng giống nhau, hiện giờ đều mặc áo đỏ giống nhau, búi tóc giống nhau, trên mặt trang điểm giống nhau, ấn đường đều điểm một nốt ruồi son, giống như hài tử trong tranh Tết khiến người ta ưa thích, cực đẹp mắt. Nhưng mà, không phân rõ ai là ai.
“Vậy sao phân?” Tất cả mọi người không hiểu.
Cao Nguyên Dục ngoắc gọi tiểu Y Y.
Tiểu Y Y bình thường chơi với hắn vô cùng quen thuộc, mặc dù a Hạo đã liên tục dặn dò trước, nhưng vừa mới chớp mắt, tiểu Y Y đã lon ta lon ton chạy về phía Cao Nguyên Dục.
Cao Nguyên Dục ngồi xổm người xuống, thân thiết như bình thường ôm lấy bé, nhỏ giọng hỏi, “Y Y, ai là ca ca cháu, ai là tỷ tỷ cháu?”
Y Y ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười ngọt ngào, “Không nói cho dượng.”
“Ha ha ha.” Chung quanh vang lên tiếng cười vui sướng.
Đám người a Thị mừng rỡ dậm chân, sung sướng không thôi.
Cao Nguyên Dục cũng cười, “Y Y, dượng đoán bên trái là ca ca, bên phải là tỷ tỷ, dượng nhất định đã đoán đúng, phải không?”
Vừa nói vừa đưa tay chỉ tới trước, “Y Y, bên trái là ca ca, dượng đã đoán đúng, lợi hại chứ?”
Y Y cười hì hì nhìn tới trước, “Không phải đâu, đã đoán sai.”
Người khác nhìn a Đại và a Khuynh có thể sẽ phân không rõ, bé mỗi ngày lăn lộn với ca ca tỷ tỷ, cho dù hóa trang ăn mặc như thế nào đều có thể nhận ra được, thấy Cao Nguyên Dục đã đoán sai, nào nhịn được chứ? Nên sửa lời hắn ngay tại chỗ.
Cao Nguyên Dục cười đứng lên, “Đoán được.” Chỉ hài tử bên phải, “Đây là ca ca.” Chỉ hài tử bên trái, “Đây là muội muội.”
A Đại và a Khuynh hoan hô chạy về phía hắn, “Dượng thật thông minh, đã đoán đúng.” Tới kéo tay Cao Nguyên Dục, hào hứng dẫn hắn vào nhà, “Nhanh, đừng lỡ giờ lành!”
“Vẫn là a Đại và a Khuynh, tiểu Y Y tốt.” Cao Nguyên Dục cười đi vào trong, khi đi ngang qua bên cạnh a Hạo, ra vẻ thở dài, “Nam nhân Cao gia, ngược lại muốn đối nghịch với ta.”
“Biểu đệ biểu muội tuổi còn nhỏ.” A Hạo chắp tay đứng thẳng, vẻ mặt bình tĩnh, “Cháu và dì út biết nhau đã lâu, tình cảm thâm hậu.”
Cao Nguyên Dục không khỏi mỉm cười.
Trong chính sảnh, Lâm Thấm đã trang phục lộng lẫy, bái biệt tổ tông, lại bái biệt phụ mẫu, ông ngoại, cậu, lưu luyến chia tay.
Lâm Thấm vốn là vị tiểu mỹ nữ xuất sắc, hôm nay đổi lễ phục Thân Vương phi, đội mũ phượng Thân Vương phi, càng thêm hoa mỹ xuất chúng, độc nhất vô nhị. Mũ phượng trên đầu nàng là do Cao Nguyên Dục đặc biệt mời người giỏi tay nghề làm cho nàng, trên khảm châu báu nổi tiếng quý giá, còn có bốn con thúy phượng, thúy phượng giương cánh bay lượn trong trân châu, bảo thạch, hoa lá, cực kỳ mỹ lệ.
Tương Dương trưởng công chúa đã thai vị vững vàng, cùng tới với Lương Vô Bệnh.
Lương Vô Bệnh không chịu dời Tương Dương trưởng công chúa nửa bước, một mực cẩn thận từng chút theo nàng.
Tương Dương trưởng công chúa giận trách, “Đều là lão phu thê, chàng luôn theo ta làm chi?” Đuổi hắn đi.
Lương Vô Bệnh không chịu, dịu dàng nói: “Nàng mang khuê nữ chúng ta đấy.”
Hắn đã nhận định Tương Dương trưởng công chúa mang thai chính là nữ oa rồi, tha thiết mong đợi nữ nhi ra đời, Tương Dương trưởng công chúa vốn định trêu ghẹo hắn đôi câu, nhưng thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, thoáng nghĩ, lời đã đến khóe miệng lại không nói được ra khỏi miệng.
Tuy La Thư tính tình thẳng thắn cởi mở, nhưng đến khi gả con gái lại không nhịn được chảy nước mắt. Lúc Lâm Thấm bái biệt cha mẹ, nàng vốn nên biền tứ lệ lục giáo huấn mấy câu, nhưng nàng không nói ra được một chữ, nước mắt rơi như mưa, chỉ để ý cầm khăn lau nước mắt.
Nàng vừa khóc, đám người Lâm Phong, Lâm Khai, Lâm Hàn với Tấn Giang Hầu, La Giản đều đỏ mắt.
Tương Dương trưởng công chúa vội nói: “Ngươi cần phải như vậy sao? Hôm nay a Thấm của chúng ta thật sự phải lập gia đình rồi, nhưng ngươi nghĩ thử xem, thái thượng hoàng và thái hoàng thái hậu đang ở phủ Sở Vương chờ, bệ hạ và hoàng hậu cũng đích thân tới dự lễ, bốn vị này có thân phận gì? Vị nào mà không thiên vị a Thấm? Tuy a Thấm nói là lập gia đình, nhưng nàng đến nhà chồng, gặp đều là người nhà mẹ đẻ.”
“Phụt…” Ngôn Yên phì cười đầu tiên.
Đám người La Văn Nhân cũng cười theo.
La Văn Nhân đã sinh hạ một nhi tử trắng trẻo mập mạp, hiện giờ mặc dù nhi tử còn nhỏ, nhưng nàng đã khôi phục vô cùng tốt rồi, mặt như bồn bạc, khí sắc tuyệt hảo, nàng cười nói: “Cô, ngài đừng như vậy. Không đề cập đến người khác, chỉ nói bệ hạ và biểu tỷ, có bọn họ, a Thấm của chúng ta có thể bị ức hiếp sao? Có ai dám làm khó nàng sao?”
“Đúng vậy, ai dám chọc hoàng thượng và hoàng hậu.” Tương Dương trưởng công chúa cười.
Hoàng đế và Lâm Đàm đối với Lâm Thấm không cần phải nói rồi, đã nhiều năm như vậy, đối với nàng vừa giống như muội muội, vừa giống như nữ nhi, vẫn nâng niu trong lòng bàn tay. Có tỷ tỷ và tỷ phu như vậy, về sau chẳng phải Lâm Thấm đi ngang sao.
Lương Vô Bệnh mỉm cười, “Không chỉ vậy. Ta chính tai nghe thái thượng hoàng nói, hắn coi a Thấm như khuê nữ ruột đấy, Sở Vương còn phải lui về sau. Thái hoàng thái hậu cũng nói, a Thấm là cháu dâu bà, cũng là cháu nội, giống như ngày trước.”
La Thư vội lau nước mắt, “Nghe mọi người nói thế, ta không cần lo rồi?”
“Về sau a Thấm khẳng định sống cực kỳ trôi chảy.” Mọi người trăm miệng một lời.
La Thư thoáng nghĩ, quả thật là như vậy. Mặc dù Lâm Thấm xuất giá rồi, nhưng bà nội, cha chồng đều thương yêu nàng từ nhỏ, đại ca và đại tẩu là tỷ tỷ và anh rể của nàng… Mặc dù đến nhà chồng, nhưng bên cạnh nàng vẫn là người nhà mẹ đẻ…
La Thư tươi cười rạng rỡ.
“Nhưng mà, gả nữ nhi mà, không khóc mấy tiếng dường như không được tốt.” Nàng đùa giỡn nói.
“Vậy chúng ta giả vờ giả vịt thôi.” Đám người Tương Dương trưởng công chúa và Ngôn Yên giả vờ định khóc.
Mọi người cười ầm.
Lâm Thấm bái biệt phụ mẫu, ông ngoại, nghĩa phụ nghĩa mẫu, cậu mợ, ca ca tẩu tẩu trong một loạt tiếng cười.
“Tân lang quan qua cửa, tiến vào.” Thị nữ vui sướng hân hoan đi vào bẩm báo.
Tất cả mọi người ngồi thẳng người.
La Thư nói không đau lòng không lo lắng, nhưng khi Cao Nguyên Dục đến trước mặt nàng đón Lâm Thấm đi, nàng vẫn chảy nước mắt kích động. “Sở Vương điện hạ, sau này a Thấm trông cậy vào ngươi.” Nàng kéo tay Lâm Thấm, ân cần căn dặn Cao Nguyên Dục.
Đám người Lâm Phong, Lâm Khai, Lâm Hàn, Tấn Giang Hầu, La Giản đồng loạt đứng trước mặt Cao Nguyên Dục, “Sở Vương điện hạ, ngươi phải đối xử tốt với a Thấm, biết không?” Mặc dù ngoài miệng nói lời khách khí, nhưng vẻ mặt ai cũng không hề khách khí, rõ ràng đang nói cho Cao Nguyên Dục, dám đối xử không tốt với a Thấm của chúng ta, cẩn thận chúng ta tới cửa tìm ngươi tính sổ!
Lương Vô Bệnh vẫn đứng bên cạnh Tương Dương trưởng công chúa, lúc này giật mình, vội vàng theo tới, “Còn có ta vị nghĩa phụ này đấy.”
Lâm Thấm tân nương tử vốn nên giả bộ thục nữ, lúc này lại thản nhiên cười, “Cao tiểu bàn, nếu như ngươi không đối xử tốt với ta, cứ thử nhìn xem, bao nhiêu người sẽ không tha cho ngươi.”
Cao Nguyên Dục mắt đầy thâm tình, “Ta nào đối xử không tốt với nàng chứ? Nàng chính là ta, ta chính là nàng, ta đối xử không tốt với nàng, chính là bạc đãi chính ta, vì sao ta phải ngốc như vậy?”
Lâm Thấm đỏ mặt.
Các trưởng bối cực kỳ hài lòng.
Cao Nguyên Dục thuận lợi đón tân nương của hắn ra cửa.
Xe tân lang đi trước, phượng kiệu tân nương đi sau, đội ngũ rước dâu mênh mông cuồn cuộn đi phủ Sở Vương.
Sau đội ngũ rước dâu chính là đồ cưới của tân nương rồi, toàn bộ lấy tơ lụa màu đỏ tươi bọc lấy, giống như dòng nước màu đỏ chảy đầy đất, xa hoa lộng lẫy, đồ sộ nguy nga.
Tân nương đã đến phủ Sở Vương, nhưng gánh đồ cưới cuối cùng mới nhấc từ Lâm gia ra, mười dặm hồng trang chân chính, nổi bật bấy giờ.
“Cô nương như vậy, cũng nên gả cho Sở Vương rồi.” Nhìn đồ cưới của Lâm Thấm, không ít người tặc lưỡi hít hà, “Đây nếu là nhà khác, đồ cưới của nàng nhiều như vậy, không có chỗ để đặt đi.”
“Còn không phải sao, trừ Thân Vương phủ ra, nhà ai bày được nhiều đồ cưới như vậy.”
Hôn lễ và đồ cưới của Sở Vương phi, sau khi nàng thành thân được vài năm, vẫn còn là chủ đề thân sĩ dân chúng kinh thành nói say sưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.