Editor: Ninh Nhiên
🎐
Tác giả có lời muốn nói: chương này có rất nhiều bug (ví dụ như hoả hoạn, ví dụ như hoa tường vi), xin mọi người đừng quá nghiêm túc ~ moah moah ❤
- ---
Mấy ngày kế tiếp, Trisilia cực kỳ ngoan ngoãn, Cinderella vừa đưa ra mệnh lệnh cô sẽ lập tức thực hiện ngay, quả thật còn ngoan hơn so với con rối gỗ giật dây không có suy nghĩ.
Để khen thưởng cô nghe lời, Cinderella quyết định đưa cô ra ngoài hít thở không khí.
Khi Trisilia nghe được quyết định tuyệt vời này của cậu, thật sự là vui mừng khôn xiết, hai con mắt đều bắt đầu phát sáng.
"Thật sao?" Trisilia tâm tình kích động khó nói thành lời.
"Đương nhiên là thật." Cinderella vẫn giữ vẻ mặt cười tủm tỉm kia, giống như hoàn toàn không biết quyết định này của mình có ý nghĩa gì.
Vì thế cứ như vậy, hai người đi ra ngoài.
Lúc đi ra ngoài, Cinderella lôi kéo tay Trisilia thật chặt, khiến cô hoàn toàn không có cách nào tránh thoát, chứ càng đừng nói là bỏ chạy. Có điều Trisilia cũng sớm đoán được cậu sẽ không dễ dàng thả cho mình chạy trốn, vậy nên cô đã suy nghĩ một kế hoạch khác.
Trước tiên cô cứ giả vờ tỏ vẻ cực kỳ ngoan ngoãn, Cinderella bảo làm gì thì làm đó, nói đi đâu thì đi đó. Sau đó, khi tới một con đường có đông người, cô sẽ bắt đầu dùng sức giãy dụa khỏi tay Cinderella, lôi kéo tay mình rồi hô to: "Cứu mạng! Cứu mạng!"
Cinderella chỉ đứng bên cạnh, tay mạnh mẽ túm chặt cô không cho cô quẫy tránh, sau đó lẳng lặng nhìn bộ dáng cô sợ hãi hô to cứu mạng, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười vạn năm bất biến.
Mọi người dần dần bị tiếng la của cô hấp dẫn bu lại.
Trisilia biết rằng mình đã được chú ý, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, lấy hết can đảm chỉ vào Cinderella, vừa khóc vừa nói với mọi người: "Cậu ta là con trai! Là tên biến thái thích trang điểm thành phụ nữ! Cậu ta, cậu ta còn nhốt tôi lại, vũ nhục tôi! Mọi người cứu tôi với! Mau cứu tôi đi!"
Mọi người nhìn cô, rồi lại nhìn về phía Cinderella bên cạnh cô, sau đó khe khẽ bàn tán.
"Đây không phải là người chị kế ác độc của Cinderella sao?"
"Đúng rồi! Người mà cô ta nhắc đến, có phải là Cinderella không?"
"Thiệt hay giả? Cô ta đang nói dối nhỉ? Chúng ta đều nhìn Cinderella lớn lên, Cinderella đáng thương làm sao có thể là con trai được?"
"Đúng vậy! Sao có thể chứ? Tôi chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Cinderella mặc đồ nam đâu! Với cả, Cinderella lớn lên xinh đẹp như vậy, sao mà là con trai được? Theo tôi thấy, tám phần là cô chị kế này ghen ghét cô bé có vẻ ngoài xinh đẹp, cố ý nghĩ ra chủ ý ác độc muốn làm khổ cô bé đấy!"
"Có khả năng có khả năng!"
Lúc này, thái độ của Cinderella đã hoàn toàn thay đổi. Vẻ mặt cậu tủi thân nhìn Trisilia, dáng vẻ mềm yếu đáng thương, đôi mắt màu lam nhạt cũng nhanh chóng tràn ngập nước mắt: "Chị, em biết chị chán ghét em, nhưng mà vì sao chị lại nói em như vậy? Lại còn ở trước mặt mọi người bôi nhọ em. Em, em làm sao mà là con trai được? Chị, chị sinh sống cùng em nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ không biết em là con gái hàng thật giá thật sao?"
Giọng Cinderella không lớn không nhỏ, nhưng đủ để mọi người nghe rõ mọi nội dung trong lời nói của cậu.
Trong khoảng thời gian ngắn, xung quanh là một mảnh im lặng.
"Quả nhiên là như vậy? Cinderella thật đáng thương! Lại bị chị kế ức hiếp!"
"Ai, đúng đó. Vậy mà bây giờ lại tiếp tục vu khống nữa! Vũ hội lần trước, Cinderella bị mẹ kế chèn ép không đến tham gia, nếu mà cô bé đi thì làm sao đến lược cô gái kia khiêu vũ với hoàng tử chứ! Không nghĩ tới, chị kế của cô bé vậy mà lại nghĩ ra chủ ý ác độc này để hãm hại cô! Ai, thật là quá đáng thương!"
"Ừ! Cinderella đáng thương!"
Trisilia khó tin nhìn cậu giả vờ đáng thương, lại nghe được tiếng nghị luận của mọi người, cả người đều cực kỳ phẫn nộ. Cô dậm chân, tức giận rống to: "Tôi nói đều là sự thật! Cậu ta là nam, còn cầm tù chiếm hữu tôi! Hơn nữa, cậu ta còn giết mẹ và chị gái của tôi! Các người không tin có thể đi xem, thi thể của mẹ và chị gái tôi vẫn còn nằm ở trong phòng đó!"
Nhưng cô lại không ngờ rằng, sau khi mọi người nghe cô nói xong, hai mặt nhìn nhau trong chốc lát, rồi bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt đồng cảm. Còn có người trực tiếp hỏi Cinderella: "Cinderella à, chị gái cháu có phải là..." Người nọ chỉ chỉ đầu của mình, rồi nhìn Trisilia, sự đồng cảm trên mặt càng thêm rõ ràng: "Đã chịu đả kích quá lớn, cho nên tinh thần mới không bình thường?"
Cinderella sửng sốt một lúc, sau đó ngập tràn áy náy thành khẩn xin lỗi: "Thực xin lỗi! Là tôi sai, tôi không chú ý tới cảm xúc của chị ấy... Tôi chỉ là thấy cảm xúc của chị ấy không tốt, mấy ngày hôm trước vẫn luôn khóa trái nhốt mình trong phòng không chịu ra ngoài, tôi gõ cửa cũng không trả lời. Tôi sợ chị ấy nhất thời bi thương quá độ làm ra mấy việc ngốc nghếch mới nắm lấy cơ hội đưa chị ấy ra ngoài hít thở không khí, để chị thả lỏng cảm xúc, không ngờ..."
Mọi người nghe xong liền hiểu rõ, sau đó thổn thức không thôi: "Ai, cũng khó trách. Phỏng chừng là đã chịu đả kích quá lớn, mới nảy sinh ảo tưởng. Mẹ và chị gái của cô ta mấy ngày hôm trước cứ thế qua đời, cô không tiếp thu được cũng là bình thường."
Trisilia tức khắc ngây ngẩn cả người. Cô nhìn đám người đang nói chuyện trước mặt, cố gắng tiêu hóa nội dung trong lời nói của bọn họ, ngơ ngác hỏi: "Các người đang nói chuyện gì vậy?"
Có người nhìn cô, thấy vẻ mặt mờ mịt nghi hoặc không giống làm bộ, cho rằng não cô bởi vì chịu đả kích quá lớn nên lựa chọn mất trí quên đi, vì thế tốt bụng nói với cô: "Ôi, mấy ngày hôm trước, mẹ và chị gái của cháu đã chết trong trận hỏa hoạn rồi. Nghe nói thi thể cũng không tìm được, tất cả đều đốt thành tro!"
"Kỳ thật cháu hẳn là nên cảm ơn Cinderella mới đúng!" Có một người hăng hái đi đến, bổ sung thêm: "Ngày đó lửa cháy rất lớn! Là Cinderella cõng cháu đang hôn mê bất tỉnh ra ngoài, cô bé lúc ấy bị sặc đếm mức hô hấp khó khăn nhưng vẫn muốn đi vào cứu mẹ và chị gái cháu! Cũng may có mọi người cản lại. Sau đó chờ lửa tắt, khi mọi người đi vào tìm kiếm thì không tìm được thi thể. Ai, chắn hẳn là bị đốt thành tro rồi?" Hắn thở dài lắc đầu, bùi ngùi sụt sịt.
"Cái, cái gì?" Trisilia nghe một đoạn kể lại mà bản thân hoàn toàn có không ấn tượng này, chậm rãi quay đầu, ngơ ngác nhìn về phía Cinderella, sau đó chợt bộc phát: "Cậu làm gì bọn họ rồi! Cậu đã làm gì bọn họ rồi!" Cô dùng sức xô đẩy cậu, đấm đánh cậu, giống như muốn đem tất cả sợ hãi và tức giận phát tiết hết ra ngoài.
Cinderella không hề nói câu nào, chỉ bày ra vẻ mặt bị thương nhìn cô, yên lặng chịu đựng cô đánh đập.
Mọi người nhìn nhìn Trisilia 'vô cớ gây rối', rồi nhìn Cinderella 'yên lặng không nói gì', trong lòng đều bắt đầu thở dài.
Ai, đáng thương cho Cinderella! Cinderella dịu dàng thiện lương!
Cuối cùng, Cinderella đem Trisilia bởi vì 'bi thương quá độ' mà ngất xỉu cõng ở trên lưng, sau khi nói lời xin lỗi và cảm ơn với mọi người thì nhanh chóng đi về.
"Có điều..." Có người nhìn theo hình bóng của Cinderella và Trisilia nằm trên lưng cậu, trong miệng lẩm bẩm: "Mẹ kế và một ngưởi chị kế bị hỏa hoạn xảy ra bất ngờ thiêu chết, chị kế còn lại cũng phát điên, đây cũng coi như là một loại trời phạt đi? Lạy chúa nhân từ!"
Hắn thành kính làm dấu thánh giá trước ngực.
Người khác thấy thế cũng rất cảm động, không hẹn mà cùng làm dấu thánh giá trước ngực.
Lạy chúa nhân từ!
Cinderella cõng Trisilia bị cậu lén đáng ngất trở về. Khi về đến nhà, Trisilia cũng chậm rãi tỉnh lại.
Cô vừa tỉnh liền bắt đầu cấu xé và đánh đấm, còn trong miệng thì không ngừng chửi rủa.
Cinderella cười tủm tỉm chịu đựng, chờ sau khi cô không còn sức lực mà ngừng đánh, mới cong cong đôi mắt, ôm cô vào trong ngực, ngọt ngào nói: "Chị gái, chị xem, cho dù đi ra ngoài cũng vô dụng thôi. Không có ai tin lời chị nói, cũng không có ai chịu giúp chị."
Trisilia bắt đầu run rẩy. Cô cắn răng, mạnh miệng chống đối: "Tôi có thể nghĩ cách chạy trốn!" . Truyện Nữ Phụ
"Nhưng mà," Cinderella hơi nghiêng đầu, ý cười trên mặt càng sâu hơn: "Tiền trong nhà đều ở chỗ tôi. Nếu mà chị chạy trốn sẽ không có tiền mua quần áo và trang sức xinh đẹp đâu. Nói không chừng, còn sẽ biến thành một người ăn xin dơ bẩn. Hửm, chị gái, như vậy cũng chịu được sao?"
Trisilia chợt mở to hai mắt nhìn cậu, tưởng tượng ra bộ dáng khi bản thân biến thành ăn xin ven đường, lập tức sợ hãi hét lên: "Không! Tôi tuyệt đối không muốn biến thành bộ dáng ghê tởm như vậy!"
"Như vậy, chị gái, chị còn muốn chạy trốn nữa không?"
Trisilia an tĩnh lại. Ánh mắt cô bất ngờ lia tới mấy gian phòng đen như mực ở trên lầu, dường như là bị lửa đốt thành như vậy. Không chỉ có như thế, ngay cả trên cầu thang đều để lại dấu vết bị cháy.
Bởi vì chỉ có một số nơi bị đốt thành màu đen, mà nơi trước đó Trisilia ở là nằm phía khác, vẫn còn tốt, nên lúc cô đi ra ngoài hoàn toàn không phát hiện có cái gì không thích hợp. Cho tới bây giờ trở về, cô mới phát hiện chỗ khác thường.
Cô mở to hai mắt, nhớ tới những lời nói mà lúc nãy mọi người nói trên phố, lập tức vươn ngón tay ra, run rẩy chỉ về phía đó: "Đó, cái đó là..."
"À, cái đó hả." Cinderella xoay đầu đi nhìn thoáng qua, sau đó nở nụ cười: "Là chuyện xảy ra mấy ngày hôm trước."
"Nhưng mà, nhưng mà vì sao tôi không có một chút ký ức nào hết?" Sợ hãi trong lòng Trisilia lại dần dần lan tràn trải rộng, thậm chí còn chảy xuôi khắp người.
"Bởi vì, lúc ấy chị vẫn luôn hôn mê." Cinderella cười khẽ: "Đồ ăn tôi chuẩn bị cho chị bỏ thuốc mê, thời điểm lửa cháy, chị không hề có ý thức. Đợi đến lúc chị tỉnh lại đã là ngày hôm sau rồi. Bởi vì luôn bị tôi nhốt ở trong phòng, cho nên chị không có cách biết được những chuyện xảy ra ở bên ngoài."
Thì ra là thế. Trisilia oán hận nhìn cậu, cắn cắn môi: "Cậu, là vì muốn tiêu hủy chứng cứ đúng không? Sợ bị người ta phát hiện những chuyện cậu đã làm đúng chứ?"
"Ừm." Cinderella cuối đầu, khóe môi hơi nhếch lên: "Tôi cũng chỉ là muốn được cùng chị có một cuộc sống tốt hơn mà thôi. Dù sao nếu mẹ kế và Antasia vẫn luôn không xuất hiện thì sẽ rất khác thường nhỉ? Cho nên, tôi liền nghĩ ra biện pháp, thật không ngờ lại dùng tốt như vậy."
"A, đúng rồi." Cậu nhớ ra gì đó, bỗng nhiên hai mắt sáng rực lên, nhìn về phía Trisilia, ý cười nơi khóe môi dần dần mở rộng, thậm chí còn có chút quỷ dị: "Chị gái, chị có muốn gặp mẹ và Antasia không?"
"Cái, cái gì?" Trisilia kinh ngạc nhìn về phía cậu: "Cậu có ý gì? Không phải mẹ và Anta đã cháy thành tro rồi sao?"
"Không có nha." Giọng điệu Cinderella vẫn ngọt ngào như cũ, đôi mắt cũng đã âm trầm thành màu xanh biển: "Tôi đã lén mang bọn họ ra ngoài rồi. Bởi vì lỡ như kia đám cháy kia không thể đốt bọn họ thành tro thì mọi chuyện sẽ có hơi phiền toái. Haiz, sớm biết rằng như vậy, lúc trước nên trực tiếp thiêu chết bọn họ mới đúng. Chém đứt tay chân gì đó, quả nhiên vẫn có lỗ hổng quá lớn." Cậu khẽ lắc đầu, có chút buồn rầu nói.
Giọng điệu của cậu nhẹ nhàng giống như là đang đàm luận 'thời tiết hôm nay thật đẹp', trên mặt còn mang theo ý cười sung sướng, hoàn toàn không giống như đang nói đến chuyện giết người khủng bố.
Trisilia bắt đầu thấy sợ hãi trước sự tương phản đó của cậu. Sợ hãi giống như là ung nhọt trong xương, chặt chẽ xâm chiếm thân thể cô, khiến cô dù có làm cách nào cũng không thể cắt rớt.
Thân thể Trisilia theo sự sợ hãi nảy mầm trong lòng, không tự chủ được mà run rẩy.
Thật là đáng sợ.
Thật sự là quá đáng sợ!
"Hửm, chị gái, tôi mang chị đi nhìn bọn họ nhé?"
Cinderella cười, tay cũng tự nhiên kéo cô qua, làm lơ phản ứng của cô khi sáp đến gần, bởi vì sợ hãi mà bắt đầu giãu giụa kịch liệt, kéo cô đưa tới một chỗ.
Cũng chính là bụi tường vi ở sau trang viên.
Đến đúng dịp hoa tường vi đang nở, màu trắng và hồng nhạt giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, tuy rằng đều là màu nhạt nhưng dưới ánh nắng chói chang lại càng thêm rực rỡ tươi đẹp.
Trisilia nhìn bụi hoa tường vi xinh đẹp trước mắt, nhịn không được ngẩn người. Trố mắt nhìn hồi lâu, tâm trạng cũng lập tức thả lỏng.
Tưởng cái gì, thì ra nơi mà cậu muốn đưa cô đi xem chính là chỗ này.
Nhất thời thả lỏng khiến bản tính của cô lại tái phát. Cô vểnh khóe miệng, quay đầu nhìn Cinderella, vẻ mặt khinh thường: "Tưởng cái gì, còn tưởng rằng cậu muốn đưa tôi đi xem thứ gì ghê gớm lắm, thì ra chỉ là cái này sao?" Cô quay đầu nhìn hoa tường vi trước mặt, cực kỳ khinh bỉ: "Chỉ là chút hoa bình thường thôi mà."
Cinderella nhìn cô một cái, khóe miệng vểnh lên. Cậu không trả lời câu nói của Trisilia, chỉ kéo cô tiến về phía trước vài bước, sau đó cong lưng vuốt ve cánh hoa của một đóa tường vi đang nở, nghiêng đầu, cảm thán nói: "Ôi, đã bắt đầu biến thành màu hồng nhạt rồi."
Trisilia bỗng nhiên có loại dự cảm không tốt. Nụ cười trên mặt cô cứng đờ, sau đó hỏi cậu: "Ý cậu là gì?"
Cinderella xoay đầu nhìn cô, khẽ cười giải thích với cô: "Hoa tường vi ở đây, vốn dĩ đều là màu trắng. Nhưng tôi nghe nói, nếu dùng máu thịt của người tưới lên, hoa tường vi màu trắng sẽ biến thành màu đỏ. Vì nghiệm chứng tính chân thật tôi liền thử xem sao, không nghĩ tới, vậy mà là sự thật."
"Cho nên cậu..." Bởi vì đang dần cảm thấy sợ hãi, hàm răng của Trisilia cũng bắt đầu lập cập rung động, cả người đều phát run.
Cinderella chăm chú nhìn cô, đôi mắt màu xanh biển dưới ánh nắng chiếu rọi nhiễm một tầng rực rỡ, nhưng ở trong mắt Trisilia, lại càng thêm đáng sợ.
"Cho nên, tôi đã đem mẹ kế và Antasia chôn ở nơi này đó. À, chị ơi, chờ đến lúc tường vi hấp thụ hết rồi hoàn toàn biến thành màu đỏ, chúng ta cùng nhau tới xem nhé?"
Trisilia nhìn nụ cười dịu dàng trên mặt cậu, đáy lòng trở nên lạnh lẽo, đông lạnh đến mức toàn thân cứng đờ.
Làm sao cô có thể quên rằng, cậu là một tên biến thái chứ?
Trong đầu Trisilia mới vừa hiện lên suy nghĩ ảo não như vậy, liền nhìn thấy Cinderella bất ngờ nghiêng người tới, một tay kéo cô qua, thân thể dán chặt vào cô.
"Lại nói tiếp, chúng ta vẫn chưa từng bộc lộ quan hệ trước mặt mẹ và Antasia đâu. Bây giờ chúng ta lập tức công khai quan hệ trước mặt bọn họ đi, được không? Bọn họ nhất định sẽ rất vui vẻ, Trisi cuối cùng cũng đã tìm được người có thể bên nhau cả đời rồi."
Trisilia chợt mở to hai mắt nhìn cậu, một cảm giác khủng hoảng đang mãnh diệt dâng lên từ đáy lòng cô.
"Cậu, cậu muốn làm gì!"
Nụ cười trên mặt Cinderella càng lúc càng rộng, cuối cùng bày ra một nụ cười xán lạn đến quỷ dị: "Tôi muốn ở chỗ này làm chị nha, Trisi."
Cậu vừa dứt lời đã trực tiếp dùng sức ấn ngã Trisilia vào bụi hoa tường vi, không cho cô có cơ hội phản kháng liền chế trụ cô, cởi quần áo cô ra, sau đó...
"Ưm ưm a..." Trisilia không ngừng nức nở, nước mắt từ hốc mắt chảy xuống, đọng trên cánh hoa tường vi bị cô đè lên.
Cô ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời màu xanh thẳm tựa như một khối ngọc bích tốt nhất, quý hiếm lộng lẫy nhất. Thỉnh thoảng có vài con chim chóc khác nhau bay ngang màn trời, nhưng không dừng lại ở chỗ này.
Bên dưới, chôn hài cốt của mẹ và chị gái, trên mặt đất, cô lại bị cưỡng ép làm chuyện vui sướng trái với đạo đức. Loại cảm giác này, giống như là toàn bộ hành trình đều bị mẹ và Anta vây xem vậy.
Trisilia nhẫn nhịn nức nở cắn miệng, cảm giác nhục nhã trong lòng thúc đẩy cô nhắm hai mắt lại.
Thấy thế, Cinderella nhịn không được trầm thấp nở nụ cười. Cậu ngẩng đầu hôn xuống môi cô, giọng nói vừa trầm khàn vừa ẩn chứa vài phần gợi cảm và quỷ dị đan xen: "Hừm, Trisi, sinh cho tôi một đứa con đi, được không?"
Trisilia lập tức trợn mắt, xấu hổ và giận dữ trừng cậu, vừa tức vừa giận: "Không thể được! Cậu nằm mơ đi!"
"Ồ," cho dù bị cự tuyệt, Cinderella vẫn cười rất tươi: "Vậy thì, cứ thử xem sao."
Cậu cúi xuống thân mình, tiếp tục gảy những phím đàn duyên dáng trên người cô, phát ra âm thanh êm tai.
Cuối cùng, vẫn là Cinderella thắng.
Trisilia ưỡn bụng tròn vo, nổi giận đan xen liếc mắt nhìn 'cô gái' xinh đẹp trước mặt.
"Cậu tên hỗn đản này! Bây giờ tôi mang thai rồi, phải nói nó là của ai?" Cô căm giận bất bình nói, bỗng nhiên híp mắt, không có ý tốt mở miệng: "Hay dứt khoát nói là của cậu được không?"
Cinderella chỉ là nghiêng nghiêng đầu, cười tủm tỉm nói: "Thế nhưng cho dù chị nói như vậy, cũng sẽ không có ai tin đâu. Mọi người sẽ cho rằng, chị thật sự điên rồi."
Sắc mặt Trisilia lập tức xám xịt như tro, nghiến răng nghiến lợi liếc về phía cậu, tức giận đến mức lồng ngực phập phồng lên xuống: "Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ để cho người khác nghĩ rằng đứa nhỏ này lai lịch không rõ?"
"Hửm." Cinderella nhìn chằm chằm bộ ngực run rẩy lên xuống của cô, đôi mắt hơi trầm xuống, trên mặt vẫn mang ý cười như thường ngày: "Đã vậy thì chịu thôi."
"Cái, cái gì?" Trisilia bỗng chốc sợ ngây người.
Cinderella ngẩng đầu lên, cười nhìn về phía cô: "Lần trước chị té xỉu tôi đã kêu bác sĩ đến đây khám thử. Sao, nói không chừng bây giờ toàn bộ người trong thành đều đã biết rồi đi?"
"Có điều chị gái không cần phải lo lắng. Tôi sẽ giúp đỡ chị cùng nhau nuôi con."
Trisilia bị cậu chọc cho tức điên.
"Vô nghĩa! Đây vốn dĩ chính là chuyện do cậu gây ra!"
Cinderella nhìn bộ dáng tức muốn hộc máu của Trisilia, cuối đầu suy nghĩ rồi đột nhiên từ trong áo móc ra một chiếc vòng cổ và một bộ hoa tai hạt châu, đưa hết cho cô.
Trisilia nhìn chằm chằm đồ vật trong tay cậu, quên luôn cả tức giận. Không chờ Cinderella mở miệng, cô đã nhanh tay cầm hết lên, vui mừng rạo rực nhìn ngắm, còn khoa tay múa chân ướm trên người mình.
Ánh mắt Cinderella xẹt qua một tia xảo trá khi đạt được mục đích, thừa dịp cô không chú ý, ôm chặt lấy cô bắt đầu hôn.
"Ưm... Cậu cái tên... Cầm thú... Tôi đang mang thai..." Trisilia giọng nói không rõ mà lên án.
"Không có việc gì." Cinderella một bên hôn lên cổ cô, một bên mở miệng: "Bác sĩ nói, hơn ba tháng là được."
Dù Trisilia căm giận cũng không có cách nào với cậu, đành phải oán hận nhắm hai mắt lại, trong đầu nghĩ đến vòng cổ và hoa tai mới của mình, lúc này trong lòng mới dễ chịu hơn một chút.
Hôm nay, khi Cinderella đưa Trisilia ra ngoài mua đồ dành cho thai phụ và em bé, người chủ cửa hàng kia bỗng nhiên lén lút áp lại gần, vẻ mặt đau lòng nhìn cậu và Trisilia.
"Cinderella này, cháu như vậy không được đâu!" Chủ tiệm kề vào bên tai cậu nói khẽ, thỉnh thoảng còn nhìn Trisilia một cái, giọng điệu kia nghe vô cùng đau lòng: "Người chị kia của cháu đã điên rồi, còn mang thai đứa nhỏ không biết là con ai, chẳng lẽ cháu cứ để nó liên lụy cả đời như vậy sao? Cinderella, cháu còn trẻ, lại xinh đẹp như vậy, nên tìm một người tốt rồi gả đi thôi!"
Giọng nói của chủ tiệm tuy rằng tự nhận là rất nhỏ, nhưng Trisilia vẫn nghe được rành mạch, mặt cô lập tức hết hồng lại trắng, vừa thấy thẹn, vừa thấy tức giận. Cô tức giận đến đỏ bừng mắt, thật muốn trực tiếp rống lớn: Đứa nhỏ trong bụng cô chính là của 'cô gái' nhân mô cẩu dạng* trước mặt đó!
(*) Nhân mô cẩu dạng: dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra là một tên cầm thú, xảo quyệt đang âm mưu suy tính gì đó.
Nhưng khi cô liếc mắt nhìn Cinderella vẫn luôn cười tủm tỉm bên cạnh, vẫn là không có can đảm nói ra, đành phải đem lời nói nuốt vào bụng.
"Không cần." Cinderella khó dịp thu lại ý cười, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía chủ tiệm: "Chị gái là trách nhiệm của tôi. Tôi sẽ không bỏ rơi chị ấy, cũng sẽ không vứt bỏ con của chị. Tôi sẽ chăm sóc chị cả đời. Cảm ơn ý tốt của ngài, nhưng tôi cũng không muốn nhận nó."
Sau khi nói xong, cậu không hề để ý tới chủ tiệm đang nắm cổ tay, liền kéo Trisilia rời đi.
Đi được nửa đường, Trisilia đưa mắt nhìn cậu, cười lạnh: "Thật ra cậu cũng không cần phụ trách với tôi, chỉ cần cậu..." Lời nói của cô đột nhiên im bặt, nuốt hết vào trong bụng.
Cinderella cười tủm tỉm nhìn cô, đôi mắt màu lam nhạt lại dần dần ảm đạm cho đến khi biến thành màu xanh biển.
"Thật không ngờ, chị đã mang thai mà vẫn còn suy nghĩ đến chuyện không thực tế như vậy. Không có cách nào, tôi đành phải dùng thân thể nói cho chị biết, cái gì có thể nghĩ, cái gì không thể mơ."
Thân thể Trisilia lại bắt đầu run rẩy.
Có lẽ là trong khoảng thời gian này Cinderella đối xử với cô quá tốt, khiến cô quên mất, cậu cũng có một mặt khủng bố, tuyệt đối có thể dọa cô sợ vỡ mật.
Khi tường vi đã hoàn toàn biến hồng, Cinderella lôi kéo Trisilia đi nhìn.
Màu hồng nở rộ thu hút lòng người, xâm chiếm toàn bộ ánh mắt. Hoa tường vi màu đỏ tươi tốt xinh đẹp, tư thái quyến rũ đó có thể so sánh được với hoa hồng và hoa mẫu đơn.
Cinderella quay đầu nhìn Trisilia, ý cười trên mặt vẫn luôn không thuyên giảm: "Bảo bối, chờ khi chúng ta chết đi sẽ kêu con trai đem chúng ta chôn cùng ở chỗ này nhé?"
Trisilia nhìn cậu, dứt khoát xoay đầu đi, im lặng không nói.
Trăm năm sau, Trisilia dù không muốn, vẫn bị con trai an táng cạnh Cinderella, nằm ở bên dưới bụi hoa tường vi đỏ tươi rực rỡ.
_ Hoàn Kết Cục Thứ Nhất _
Nếu bạn nào chỉ chọn dừng lại ở kết cục 1 thì Nhiên xin gửi đến mọi người một lời cảm ơn và tình yêu to lớn vì đã đồng hành cùng Nhiên đi hết bộ truyện này! Hẹn gặp lại mọi người ở những dự án sắp tới nhaa ♡(≧◡≦)♡