Editor: Ninh Nhiên
🎐
Tác giả có lời muốn nói:
Nội dung chương này hoàn toàn là do tác giả ngốc nghếch tự viết, xin mọi người đừng quá nghiêm túc, moah moah ~
Cuối cùng áng văn này xem như đã kết thúc. Rất cảm ơn mọi người đã không chê bai cách hành văn xấu xa của tác giả, còn luôn cổ vũ ~ thật sự, vô cùng cảm ơn!
- ---
Lúc Cinderella nhận được thư thì vô cùng sửng sốt.
Cậu nghiêng đầu, híp mắt đánh giá phong thư, lại tỉ mỉ đọc qua nội dung trong thư một lần, cuối cùng vuốt cằm, tự hỏi trong chốc lát.
Trisilia ngồi bên cạnh cậu, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn cửa phòng bị khóa một cái, rồi lại nhìn chằm chằm Cinderella trầm mặt im lặng, trong lòng nôn nóng và hờn giận khiến cô nhịn không được nhếch một bên mày, tức giận hỏi cậu: "Cậu đang xem cái thứ quỷ gì mà lại có thể xem nhập thần như vậy!"
Từ ngày nhìn thấy tình trạng thảm hại sau khi chết đi của mẹ và Antasia, cô đã bị dọa sợ mất mật, ngoan ngoãn ở trong phòng ngây người mấy ngày. Nhưng mà tục ngữ nói thật chuẩn, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, không quá mấy ngày, cô đã khôi phục lại bình thường, trở về bộ dáng thiếu dạy dỗ kia.
Hiện tại, thế mà còn không sợ chết dám đi khiêu khích Cinderella.
Cinderella ngẩng đầu nhìn cô, hơi nghiêng đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười vô cùng xán lạn: "Sao, chị gái lại muốn nữa hả?" Cậu ẩn ý nhìn về phía chiếc giường cách đó không xa.
Trisilia nhớ tới cuộc sống đáng sợ 'không thấy ánh mặt trời' lúc trước, nhịn không được run lên một cái, vội vàng ngậm miệng.
Cinderella không đọc thư nữa. Cậu gấp thư lại, sau đó đi về phía Trisilia. Trisilia trừng lớn hai mắt nhìn cậu đi đến gần mình, sợ tới mức lỗ chân lông cả người đều dựng lên.
"Cậu, cậu muốn làm gì?"
Cinderella cười một tiếng, duỗi tay ôm cô lên, còn mình thì ngồi xuống cái ghế cô vừa ngồi, ôm cô đặt lên đùi.
"Không phải chị lại muốn nữa sao?" Gương mặt Cinderella lộ ra một nụ cười dịu dàng, đôi mắt thì ngược lại âm trầm đáng sợ: "Tôi chỉ là đang thỏa mãn nguyện vọng của chị thôi."
"Cậu!" Trisilia chỉ vừa nói ra một chữ như vậy thì miệng đã bị lấp kín. Ngay sau đó không lâu, miệng nhỏ phía dưới của cô cũng bị lấp kín.
Mê man kiệt sức, bỗng nhiên nghe được Cinderella hỏi cô: "...Hừm, bảo bối có muốn gả cho tôi không?"
Nhưng cô thật sự là quá mệt mỏi, chưa kịp tỏ vẻ chê cười, đã lâm vào trong bóng tối.
Sang ngày hôm sau, Trisilia đã hoàn toàn quên mất khúc nhạc đệm nhỏ đó.
Không nghĩ tới vài ngày sau, cô theo thường lệ bị 'lăn lộn' đến nặng nề thiếp đi, khi tỉnh lại, lọt vào trong tầm mắt là một vùng ánh lửa.
Lửa lớn đầy trời, ngọn lửa tham lam vươn cao ngầm chiếm trọn toàn bộ trang viên, giống như muốn đem tất cả những nơi nó lan đến bao trùm dưới sự thống trị của nó. Rất nhanh, toàn bộ trang viên đều trở thành biển lửa, lúc nhà gỗ bị đốt cháy còn phát ra tiếng vang bùm bùm. Giá gỗ linh tinh rơi xuống, phát ra tiếng 'ầm ầm' thật lớn.
Trisilia đứng ở cách đó không xa, ngơ ngác nhìn toàn bộ trang viên dần trở thành phế tích trong ngọn lửa hừng hực.
"A —— nhà của tôi! Trang sức của tôi! Quần áo của tôi!" Cô chợt hô to, gần như là điên cuồng giãy giụa muốn chạy về phía trước.
Đáng tiếc bị một người đè lại.
Cinderella chặn ngang ôm lấy cô, cằm gác ở trên đầu cô, cười nhạt nói: "Chị không cần lo lắng đâu. Sau khi rời khỏi nơi này, tôi sẽ mua đồ mới cho chị."
"Mới?" Ánh mắt Trisilia sáng lên, lập tức ngừng giãy giụa, quay đầu nhìn cậu.
"Không sai," Cinderella gật đầu khẳng định: "Mới."
"Haiz." Trisilia nhẹ nhàng thở hắt ra, thân thể căng chặt cũng thả lỏng rũ xuống: "Vậy là tốt rồi." Chỉ là vừa mới thả lỏng, lại khiến cô như nhớ tới cái gì đó.
Cô ngẩng đầu nhìn trang viên cháy rụi gần như không còn gì, bỗng nhiên mở to hai mắt, hít vào một ngụm: "Mẹ và chị gái của tôi!"
Bây giờ cô mới ý thức được, mẹ và chị của mình đã mai danh ẩn tích* giữa biển lửa.
(*) Mai danh ẩn tích: chôn giấu tên tuổi, che giấu vết tích, chỉ người lánh đời, không muốn cho ai biết đến mình. Ở đây ý nói mẹ và chị của Trisilia đã hoàn toàn bị thiêu rụi không còn gì cả.
Cinderella cũng híp mắt ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai, rồi sau đó hôn lên má Trisilia, khóe môi khẽ cong, vẫn mỉm cười: "À, tôi đem bọn họ và tòa trang viên này chôn cùng nhau. Như vậy thì họ cũng đã có nơi để về rồi."
Trisilia cắn răng, dùng sức chà lau nơi vừa bị cậu hôn qua, oán hận nói: "Cậu, là vì muốn tiêu hủy chứng cứ đúng không? Sợ bị người ta phát hiện những chuyện cậu đã làm đúng chứ?"
"Ừm." Cinderella nhìn chằm chằm động tác ghét bỏ của cô, đôi mắt hơi tối lại, trên mặt vẫn mang theo ý cười: "Tôi chỉ là đang suy xét cho tương lai của chúng ta mà thôi. Dù sao nếu mẹ kế và Antasia vẫn luôn không xuất hiện thì sẽ rất phiền toái. Như bây giờ rất tốt, nhất lao vĩnh dật.*" Cậu xoay đầu, nhìn tòa trang viên bị lửa nuốt trọn, khóe môi giương lên một nụ cười không rõ ý vị: "Chờ đến ngày mai, toàn bộ người trong thành đều sẽ biết, cô bé lọ lem đáng thương cùng mẹ kế của cô và hai người chị kế đồng quy vu tận, ngay cả thi thể cũng không tìm được, tất cả đều cháy thành tro."
(*) Nhất lao vĩnh dật: khổ cực một lần, xử lý sự tình/sự việc đâu ra đấy, từ đây về sau sẽ không phải phí sức làm chuyện đó nữa. Một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Trisilia bởi vì câu nói cuối cùng của cậu mà kinh ngạc trợn to mắt.
"Cậu, ý cậu là gì!"
Cinderella nắm lấy cổ tay cô không cho cô tránh thoát, cuối thấp đầu nhìn cô, đôi mắt màu xanh biển hiện lên ý cười rõ ràng: "Tôi đã sớm nói với em rồi mà. Tôi sẽ cưới em, lấy thân phận đàn ông."
Cậu tiến đến gần cô một bước, giơ tay vuốt mặt cô, trong mắt nhiễm một loại mê luyến bệnh hoạn: "Tôi chính là vì em mới khôi phục thân phận đàn ông đấy. Em không cần quá cảm động nha."
Trisilia đầu óc ngu xuẩn nên không hiểu được cậu đang nói cái gì. Cô chỉ thấy nụ cười quỷ dị trên mặt cậu, nhịn không được run lập cập, vô cùng sợ hãi nhìn cậu, không dám nói thêm nữa.
Cinderella cười một hồi, đột nhiên giơ tay đánh cô ngất xỉu. Trước một giây khi cô ngất đi, cậu kề sát vào cô, nói nhỏ bên tai cô: "Chờ em tỉnh lại, tôi sẽ cho em một kinh hỉ!"
Cinderella nhìn Trisilia đang hôn mê, cười khẽ, chặn ngang bế cô lên, đứng tại chỗ đợi trong chốc lát.
Đợi khoảng một lúc, một giọng nói từ phía sau truyền đến: "Công tước đại nhân, tất cả đều đã chuẩn bị tốt. Xin hỏi, ngài và phu nhân định khi nào thì xuất phát?"
Cinderella xoay người, vẻ mặt tự nhiên lộ ra một nụ cười ôn hòa: "Ngươi vất vả rồi. Bây giờ lập tức xuất phát."
Thời điểm Trisilia lần nữa tỉnh lại, cảnh tượng đã hoàn toàn thay đổi. Cô nằm ở trên một cái giường lớn mềm mại, trên người là chăn nhung tím thêu thiên nga có chất liệu thượng hạng. Trisilia kinh ngạc nhìn chiếc chăn mềm mại trong tay, rồi ngẩng đầu đánh giá bốn phía một chút, phát hiện nơi này so với trang viên vậy mà càng lớn càng xa hoa hơn!
Lò sưởi lớn âm tường khắc hoa văn tinh xảo, sàn cẩm thạch trắng tinh, đèn tường lộng lẫy nối tua, đồ nội thất mạ vàng khắc hoa các kiểu...
Đẹp đẽ quý giá như vậy, dù Trisilia có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới!
Cô kích động nhảy cẫng lên, thậm chí còn không rảnh lo bản thân chưa mang giày, thoăn thoắt đạp lên sàn nhà lạnh băng, hưng phấn chạy khắp nơi ngắm nghía, tham lam trong mắt nhìn không sót chút gì.
Nếu... Nếu tất cả mấy thứ này đều là của cô thì tốt rồi!
Trisilia nắm chặt tay, chống má bắt đầu suy tưởng.
Bỗng nhiên cửa cùm cụp một tiếng mở ra, sau đó là một loạt tiếng giày nam đạp 'lộc cộc' bước đi.
Chẳng lẽ là chủ nhân nơi này đã trở lại? Trisilia vừa kích động nhìn về phía cửa, vừa tưởng tượng: Chẳng lẽ đây là một quý tộc? Có phải là hắn đã cứu mình khỏi tay Cinderella hay không?
Không sai. Trisilia đến giờ vẫn chưa nhìn thấy vị 'em kế' đáng sợ kia, liền cho rằng mình đã từ trong ma trảo* chạy thoát.
(*) Ma trảo: bàn tay ác ma, nanh vuốt ma quỷ.
Nhưng khi một gương mặt quen thuộc lọt vào tầm mắt, đã nói cho Trisilia biết, cô muốn thoát khỏi ác ma kia, là chuyện không thể nào!
Từ thiên đường đến địa ngục, chỉ là chuyện trong nháy mắt.
"A ——" Trisilia thét chói tai nhìn gương mặt quen thuộc đến mức làm cô run sợ trước mặt, trong mắt tràn đầy sợ hãi, dường như đã hoàn toàn xem nhẹ quần áo mặc trên người cậu có gì khác so với thường ngày.
Thấy thế, Cinderella híp nhẹ đôi mắt, sau đó lại lần nữa nở nụ cười, đi về phía cô, không cho kháng cự mà giữ chặt tay cô.
"Chị không thích cách ăn mặc này của tôi sao?" Cinderella nghiêng đầu, cười tủm tỉm: "Những người bên ngoài đều nói, tôi rất đẹp trai."
Trisilia sửng sốt một hồi, lúc này mới ý thức được có chỗ không thích hợp.
Cô trừng mắt nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt, đôi mắt bởi vì kinh ngạc mà từ từ trợn to.
Cinderella không còn mặc đồ nữ, mà mặc một thân quần áo nam màu trắng thân sĩ —— không sai, chính là quần áo nam! Chế phục màu trắng làm cho dáng người cao gầy của cậu càng thêm đĩnh bạt* hơn, mái tóc dài màu vàng đã bị cắt đi, một đầu tóc ngắn sát tai chậm rãi làm tôn lên khí chất đàn ông của cậu, lộ ra vài phần hơi thở nam tính, rất xứng với gương mặt điển trai đến quá đáng kia, không những không có vẻ nữ tính, mà ngược lại càng thêm vài phần khôi ngô tuấn tú.
(*) Đĩnh bạt: cao lớn rắn rỏi.
Trisilia trước nay không hề nghĩ tới, sau khi Cinderella cắt tóc ngắn, mặc chế phục nam, sẽ đẹp trai đến như vậy! Quả thực so với hoàng tử đã từng gặp trước kia càng đẹp hơn!
Hai mắt cô chậm rãi lộ ra sự kinh diễm.
Cinderella vừa lòng nhìn ánh mắt kinh ngạc của cô, tâm tình tốt hơn rất nhiều. Có điều chuyện nên làm, vẫn phải làm.
Cậu thừa dịp cô không chú ý, một tay bế cô ném lên giường, rồi theo đó phủ người lên.
Chờ đến khi Trisilia phản ứng lại, Cinderella đã sớm cởi xong quần áo, biến thành tên ác ma khiến cô vừa chán ghét vừa sợ hãi kia.
Trisilia bị bắt nạt vô cùng thảm thương, thấy cô khóc đến mức hai mắt sưng húp, giọng nói nghẹn ngào, Cinderella mới chưa đã thèm mà buông tha cho cô.
Đến tận bây giờ, Trisilia rất muốn hung hăng phỉ nhổ bản thân vừa nãy đã bị sắc đẹp của ác ma dụ hoặc.
Người trước mặt này, cho dù có vẻ ngoài hoàn hảo thì thế nào? Còn không phải vẫn là tên ma quỷ đáng giận hay sao?
Cinderella ăn uống no đủ, lười biếng ôm cô nằm trên giường, một tay chống đầu, mỉm cười nhìn cô, mở miệng hỏi: "Hửm, chị không cảm thấy nghi hoặc sao?"
Trisilia hữu khí vô lực liếc mắt nhìn cậu một cái, không nói chuyện.
Cinderella cũng không thèm để ý, tự mình nói chuyện với cô: "Đây là bất ngờ mà tôi chuẩn bị cho chị đó." Cậu hơi nghiêng đầu, cười tủm tỉm nhìn cô: "Lần trước..."
Cậu đem mọi chuyện đã qua một năm một mười nói rõ lại một lần.
Vào nửa tháng trước, Cinderella nhận được một phong thư, trong thư có đề cập đến một chuyện.
Cha của mẹ cậu, cũng chính là ông ngoại cậu là công tước của nước láng giềng. Bởi vì mẹ gả xa, hơn nữa còn qua đời sớm, cho nên cậu căn bản không có cơ hội gặp mặt ông ngoại. Nhưng không lâu trước đây, ông ngoại cậu chợt lâm bệnh nặng, sắp không sống được bao lâu nữa. Bất hạnh chính là, bởi vì một vụ tai nạn mà ông ngoại ngay cả huyết mạch trực hệ* để nối dõi cũng không có, vị trí công tước cũng vì thế mà không có ai kế thừa. Vào ngay lúc ấy, ông ngoại bỗng nhiên nhớ tới mình vẫn còn một người con gái gả đi xa, hơn nữa người con gái đó mấy năm trước còn gửi thư cho mình, nói rằng đã hạ sinh được một bé trai.
(*) Huyết mạch trực hệ: là quan hệ dòng họ trực tiếp, như cha với con.
Vì thế trước khi chết ông ngoại đã nhờ quản gia gửi thư cho cậu, yêu cầu cậu nhanh chóng trở về thái ấp* của mình ở nước láng giềng. Đáng tiếc, ông ngoại còn chưa chờ được tới khi cậu đến đã qua đời.
(*) Thái ấp: tất cả đất đai mà vua chúa thời xưa cai quản.
Có điều Cinderella vẫn dựa theo di chúc của ông ngoại cậu, trở thành công tước kế nhiệm.
(*) Kế nhiệm: Gánh tiếp chức vụ người trước.
"Mọi chuyện chính là như vậy." Giảng giải xong, Cinderella ngẩng đầu, dù bận vẫn ung dung nhìn chằm chằm Trisilia.
Quả nhiên, hai mắt Trisilia đã sáng rực lên, ngay cả bộ dáng vô lực vừa rồi cũng bay sạch, lập tức ngồi dậy, cực kỳ hưng phấn nói: "Cậu là công tước, vậy chẳng phải tôi chính là công tước phu nhân sao?"
Quá tuyệt vời! Nói như vậy, cô có thể có được tài phú vô tận, có vô số châu báu, còn có nhiều quần áo xinh đẹp không thể đếm hết!
Dường như cô đã quên mất mẹ và chị gái mình đã chết như thế nào, cũng quên luôn trước đây bản thân đã từng sợ hãi tên 'ác ma' này ra sao, cô trực tiếp bổ nhào người qua, vẻ mặt phấn khích kêu to: "Tôi muốn châu báu lấp lánh! Tôi muốn quần áo xinh đẹp! Mau mua mua mua cho tôi!"
Cinderella đỡ lấy cô, nhướng mày nhìn bộ dáng tham lam của cô, dịu dàng ôm cô vào trong lòng ngực, mỉm cười nói: "Nhưng mà, nếu Trisi muốn mấy thứ này, có lẽ là phải trả giá rất lớn đó. Hửm, chắc hẳn Trisi cũng biết giá lớn đó là cái gì nhỉ?"
Cậu ái muội nhìn ngắm thân thể cô.
Trisilia lập tức cứng đờ, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, có chút khó coi. Nhưng cô nghĩ đến việc giơ tay là có thể với tới châu báu trang sức và quần áo, vẫn khẽ cắn môi, nghẹn khuất mà nói: "Được!"
Cinderella khẽ híp mắt, đáy mắt hiện lên một tia xảo trá, gương mặt kề sát vào cô, nhẹ giọng nói nhỏ: "Phải dùng miệng, ** nha!"
Vừa dứt lời, không đợi cho Trisilia mê mang nhìn lại, cậu đã nhanh chóng đưa tay đem đầu cô đè xuống phía thân dưới của mình...
Từ lúc Trisilia biểu hiện ra vẻ khao khát đối với châu báu và quần áo xinh đẹp, Cinderella rất thường xuyên ỷ vào việc đó, đưa ra một ít yêu cầu quá mức.
Tuy rằng Trisilia bị ức hiếp vô cùng thảm hại, nhưng bởi vì có châu báu trang sức và quần áo an ủi nên cũng chịu đựng cho qua.
Chẳng qua, Trisilia vẫn không có cơ hội bước ra khỏi phòng một bước. Giống hệt như trước kia, cô bị Cinderella nhốt lại, không có cách nào đi ra ngoài.
Mọi người ở đất nước này đều biết bọn họ có một vị công tước vô cùng trẻ tuổi, là cháu ngoại của công tước tiền nhiệm*. Vị công tước này không chỉ có diện mạo anh tuấn, mà tính cách cũng rất ôn hòa thân sĩ. Từ sau khi cậu lên nắm quyền, cư dân phụ cận đã nhận được không ít sự trợ giúp của cậu, rất nhiều người đều nhờ vào cậu mới có thể vượt qua tai ương. Có thể nói, vị công tước này là đối tượng mà tất cả các cô gái trên đất nước đều muốn cưới.
(*) Tiền nhiệm: là người cũ đã nắm giữ một chức vụ quan trọng trước đây.
Đáng tiếc chính là, cậu đã có thê tử. Trên thực tế, lúc đi tới nơi này cậu cũng không đến một mình, mà còn mang theo vị thê tử kia của cậu. Có điều vị công tước phu nhân này hình như không thích ra ngoài, từ sau khi cô đặt chân đến đất nước họ, vẫn chưa từng thấy cô lộ diện.
Có rất nhiều người đều muốn nhìn thấy phương dung* của vị công tước phu nhân thần bí này, đáng tiếc nghe nói phu nhân thân thể không tốt, công tước luôn một mực từ chối hết tất cả lời mời.
(*) Phương dung: dung nhan, vẻ ngoài xinh đẹp động lòng người.
Đến nay, chưa một ai thấy được gương mặt thật của công tước phu nhân.
Mãi cho đến một ngày, công tước bỗng nhiên tổ chức một buổi vũ hội long trọng, vì muốn chính thức giới thiệu công tước phu nhân.
Mang theo lòng hiếu kỳ, tất cả mọi người đều hăng hái nhiệt tình tham dự, nhằm muốn tìm kiếm được kết quả.
Vũ hội vô cùng náo nhiệt, trên cơ bản thì tất cả quý tộc hương thân ở các vùng đều tới đây, bên trong còn có một ít dân thường được công tước cho phép tham gia.
Cinderella nhìn Trisilia trang điểm gọn gàng lộng lẫy, gần như muốn đem tất cả châu báu trang sức lóng lánh đeo hết lên người, khóe môi khẽ giương lên, ánh mắt đen tối không rõ.
"Chị gái, vũ hội hôm nay là vì em mà tổ chức. Nhớ hưởng thụ cho thật tốt!" Cậu cười tủm tỉm nói.
Trisilia vén một bên tóc, trên mặt lộ ra nụ cười đắt ý dào dạt: "Biết rồi!" Cô không chút để ý nói.
Cinderella chỉ cười, không nói gì nữa.
Thời điểm Trisilia dẫm lên bước chân cao ngạo tiến vào, tất cả mọi người đều nhìn cô trợn tròn mắt.
Đây là... Công tước phu có vẻ ngoài xinh đẹp được công tước đại nhân vô cùng quý trọng trong tuyền thuyết?
Nói giỡn hả! Ngoại trừ có làn da trắng trẻo ra thì vẻ ngoài của cô rất phổ thông, căn bản không xứng với công tước anh tuấn chút nào!
Vài vị phu nhân đôi mắt hơi lóe, sau đó bày ra vẻ mặt tươi cười giả dối, đi đến bắt chuyện với cô. Mới nói mấy câu, bọn họ đã nhận ra được người phụ nữ trước mắt này có bản chất ái mộ hư vinh.
Vì sao lại nói như thế? Bởi vì cô há mồm ngậm miệng đều nhắc đến váy áo sang quý trên người và cả trang sức trân quý mang trên đầu. Lúc nói đến những thứ này, trên mặt cô luôn mang theo ý cười dương dương tự đắc, một bộ tài trí hơn người, thật giống như những thứ cô đeo mặc đều là đồ mà người khác không thể nào có được vậy.
Bộ dáng tự đại nhỏ nhen đó của cô, tất cả mọi người trong vũ hội đều nhìn thấy rõ ràng, vừa nhao nhao khinh thường trong lòng, vừa không dám tin tưởng rằng công tước thông minh cơ trí như vậy mà lại cưới một người phụ nữ thế này!
Bọn họ nhất trí cho rằng, nhất định là công tước bị người phụ nữ này che mắt!
Trisilia vẫn không biết mình đã làm ra chuyện đáng xấu hổ gì, càng không biết bộ dáng ái mộ hư vinh xấu xí của bản thân đều bị tất cả mọi người nhìn thấy rõ ràng.
Cô còn ở đó dương dương đắc ý triển lãm quần áo của mình, trong mắt ngập tràn cảm giác hơn người.
Cinderella chỉ đứng yên ở một bên góc khuất, đôi mắt nặng nề nhìn cô, khóe môi hơi hơi nhếch lên, trên mặt là nụ cười lễ độ trước sau như một.
Qua mười lăm phút, mắt thấy Trisilia gần như đã đắc tội với hơn phân nửa người đến tham gia vũ hội, cậu mới không nhanh không chậm mà dạo bước đi ra ngoài, tự nhiên ôm lấy bả vai cô, trên mặt lộ ra ý cười áy náy, khẽ gật đầu với những người đang có sắc mặt khó coi ở đó, nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, Trisi làm ngài khó xử rồi."
Những người đó nhìn thấy công tước đi tới, lại còn xin lỗi thành khẩn như vậy, cũng không làm khó dễ nữa, cuối cùng chỉ có thể khinh thường liếc mắt nhìn Trisilia một cái, rồi cam chịu để Cinderella ôm người rời đi.
Cinderella mượn lý do thân thể Trisilia không thoải mái, làm lơ vẻ mặt mất hứng của cô, kêu hạ nhân đưa cô trở về phòng, còn mình thì tiếp tục ở lại tham gia vũ hội.
Mọi người thấy Trisilia rời đi, rốt cuộc không nhịn được khó chịu trong lòng, sôi nổi đi về phía cậu bất mãn nói ra hết: "Trời ạ! Công tước đại nhân, phu nhân lúc nào cũng vậy sao? Cô ta vậy mà lại đeo hết trang sức lên người giống như đang triển lãm hàng hóa! Thứ tôi nói thẳng, làm như thế không khỏi cũng có hơi thấp kém rồi? Hơn nữa..."
"Cô ta còn bày ra vẻ mặt khinh thường, trào phúng lễ phục trên người tôi không đủ đẹp đẽ quý giá! Trời ạ! Đây chính là lễ phục lấy ý tưởng xa hoa nhưng giản dị do nhà thiết kế nổi tiếng làm ra! Cô ta không nhìn ra thì không nói, còn dám mở miệng chê cười!"
"... Tóm lại, người phụ nữ như cô ta, vốn dĩ không xứng với công tước ngài!"
Mọi người mồm năm miệng mười kể lể, cuối cùng đưa ra kết luận như vậy.
Cinderella im lặng lắng nghe, lúc này, mới bất đắc dĩ mà thở dài, hơi khom lưng với mọi người, đến lúc ngẩng đầu lên, vẻ mặt đã thay đổi vô cùng nghiêm túc.
"Cảm ơn ý tốt của các vị. Nhưng Trisi là thê tử ta đã nhận định, đời này ta cũng không muốn có một người thê tử thứ hai. Thật xin lỗi."
Công tước nói chuyện thành khẩn như vậy, khiến mọi người đều hai mặt nhìn nhau, cũng ngượng ngùng không dám khuyên bảo hay châm chọc nữa.
Chỉ là mọi người đều rất căm giận bất bình, sau khi vũ hội kết thúc còn ghé tới thăm tặng rất nhiều thứ, ai ai cũng muốn giới thiệu cô con gái đảm đang dịu dàng, xinh đẹp cao quý của mình.
Tóm lại là đang cố gắng để công tước ý thức được Trisilia rất thiển cận và hư vinh, muốn giúp công tước có được nhận định tốt hơn.
Cinderella mỗi lần đều chỉ mỉm cười, lễ phép cự tuyệt, sau đó thừa dịp đang nói chuyện với Trisilia, giả vờ lơ đãng đem chuyện này kể với cô.
"Cái gì! Vậy mà lại có người muốn cướp vị trí công tước phu nhân của tôi! Thật quá đáng!" Quả nhiên, Trisilia thở phì phì bật dậy, tức giận đi tới đi lui: "Nếu để tôi biết là ai dám nói mê sảng, nhất định sẽ khiến hắn đẹp mặt!"
Bỗng nhiên, cô ngừng lại, trừng mắt nhìn về phía Cinderella: "Không cho cậu làm theo mưu đồ của bọn họ! Có biết chưa?"
Cinderella chỉ nhìn cô, dù bận vẫn ung dung đưa tay chống đầu, cười khẽ: "Vậy thì phải xem biểu hiện của Trisi em thế nào đã!"
Trisilia im lặng, nghe hiểu ám chỉ của cậu. Cô dùng sức cắn chặt răng, cho dù trong lòng bài xích, cũng không có cách nào, đành phải chậm rì rì đi qua, trề môi, tức giận nói: "Cậu lại muốn làm gì?"
Cinderella hướng mày với cô, biết rõ còn cố hỏi: "Trisi cảm thấy sao?"
Trisilia trầm mặc một hồi, rối rắm vặn vẹo ngón tay, cuối cùng thở ra một hơi, nhanh nhẹn mở rộng chân, khóa ngồi trên đùi cậu.
Cinderella cười ôm eo cô, rướm người hôn lên môi cô: "Thật ngoan."
Một trận tham hoan. Trisilia đã sớm mệt đến ngất đi, Cinderella nhìn gương mặt an tĩnh khi ngủ của cô, không tiếng động nở nụ cười, rất xứng với ánh mắt si mê của cậu, có vẻ đặc biệt quỷ dị.
Cậu giơ tay, từng cái từng cái vuốt ve gương mặt cô, nụ cười bên môi dần dần lan rộng.
A, không biết Trisilia có phát hiện ra hay không, rằng cô càng ngày càng không muốn rời khỏi cậu. Lúc trước cô không hề để ý đến việc có ai thích cậu hay không, nhưng bây giờ cô lại rất để ý.
Bởi vì, nếu rời khỏi cậu, cô sẽ mất đi vị trí công tước phu nhân tôn quý, hơn nữa cũng không có quần áo và trang sức xinh đẹp để khoe khoang với mọi người.
Cậu cố ý khiến cô cảm thấy bất an. Chỉ có như vậy, cô mới càng thêm cố gắng lấy lòng để giữ cậu lại, trong mắt trong lòng cô cũng sẽ chỉ ngập tràn hình bóng của cậu.
Thật tốt, cô có thể vẫn luôn như vậy, cam tâm tình nguyện ở bên cậu mãi mãi.
Cinderella cúi đầu, in lên trán cô một nụ hôn. Giống như là dấu ấn, là gông xiềng, đem Trisilia vây giữ ở bên người cậu cả đời, vĩnh vĩnh viễn viễn, cũng không có cách nào chạy thoát.
Người dân ở đất nước này truyền tai nhau một câu chuyện, kể rằng công tước đại nhân của bọn họ thâm tình cỡ nào, còn công tước phu nhân thì ngu xuẩn ra sao.
Nhưng dù cho mọi người có căm giận bất bình đến đâu, vị công tước phu nhân ngu xuẩn thiển cận kia vẫn luôn là người mà công tước yêu nhất, mãi cho đến chết, bọn họ cũng phải an tang bên cạnh nhau.
_ Hoàn kết cục thứ 2 | Hoàn Toàn Văn _
Nhiên: Thật ra ban đầu không tính đào em nó đâu nhưng mà sau khi đọc xong convert cảm thấy motif khá độc lạ nên cầm xẻng múc em nó luôn. Tạm thời chỉ mới edit nên nếu có đoạn nào bị vấp hay lủng củng thì mong mọi người thông cảm ạ, có thời gian Nhiên sẽ beta lại sau. Cuối cùng là rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ và đồng hành cùng nhiên đi hết bộ truyện này, hẹn gặp lại mọi người ở những dự án khác xịn mịn hơn ❤