Chiến Thần Tu La

Chương 38: Một lời đã định




Giang Nghĩa mặt không chút thay đổi mở cửa bước ra ngoài, anh thản nhiên nói với nhân viên phục vụ: "Bên trong có người nôn mửa, đưa bọn họ đến bệnh viện."
"Vâng."
Nhân viên phục vụ bước vào phòng bao mới thấy đâu chỉ có nôn thôi đâu? Máu chảy khắp sàn, còn có ngọn lửa đang cháy hừng hực, chậm chân một lát thì những người này chắc chắn sẽ chết!
Nhân viên phục vụ hoảng sợ bấm số 115 rồi đưa mọi người đến bệnh viện.
Giang Nghĩa ra khỏi khách sạn thì gọi cho Lâm Chí Cường.
"Lão đại?"
"Giúp tôi giải quyết một việc."
"Không thành vấn đề."
Cúp điện thoại, Giang Nghĩa cúi đầu đi về phía đường cái, coi như chưa xảy ra chuyện gì.
Không lâu sau, một chiếc Cadillac dừng lại trước mặt Giang Nghĩa.
Cửa sổ xe mở ra, Đinh Thu Huyền lo lắng hỏi: "Giang Nghĩa, anh không sao chứ?"
"Em có thấy anh giống người xảy ra chuyện không?"
"Đám người Lê Hùng Phong đâu?"
"Bọn họ…"
Giang Nghĩa còn chưa kịp nói gì thì xe cấp cứu đã đến, nhóm người kia nhanh chóng khiêng đám Lê Hùng Phong và tên bốn mắt ra ngoài, đưa họ lên xe cấp cứu rồi nhanh chóng lái xe đến bệnh viện.
“Bọn họ… bị sao vậy?” Đinh Thu Huyền hỏi.
"Không có gì, uống quá nhiều thôi."
Đinh Thu Huyền sẽ không tin lời nói dối này, mấy người kia suýt chết rồi đấy chứ không phải chỉ là uống nhiều thôi đâu.
"Lên xe trước đi."
Mở cửa xe, Giang Nghĩa ngồi vào ghế lái phụ, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đinh Thu Huyền tò mò hỏi: "Một mình anh có thể chế ngự được tất cả bọn họ sao?"
Giang Nghĩa không trả lời, nhưng xem tình hình thì chắc là đúng vậy rồi.
Đinh Thu Huyền thở dài: "Nên chế ngự bọn họ, nhưng mà anh ra tay có vẻ hơi tàn nhẫn."
Giang Nghĩa thản nhiên nói: "Đối phó với những người khác nhau thì chúng ta phải sử dụng các thủ đoạn khác nhau. Loại người như Lê Hùng Phong thì không cần phải mềm lòng."
Chỉ cần có người có mưu đồ xấu xa với Đinh Thu Huyền thì Giang Nghĩa sẽ không mềm lòng.
Nếu đang ở biên giới phía tây thì e rằng đám người Lê Hùng Phong sẽ càng thảm hơn, bây giờ còn sống được cũng tính là mạng lớn rồi.
Đang nói chuyện thì điện thoại của Đinh Thu Huyền đổ chuông, là Đinh Trung gọi đến.
"Alo, ông nội..."
"Mày còn mặt mũi gọi tao là ông nội hả? Tao bảo mày đi đàm phán, kết quả mày đã làm những gì? Mày để chủ tịch Lê uống rượu đến nhập viện, bây giờ còn nguy hiểm đến tính mạng, có thể chết bất cứ lúc nào đó!"
Sắc mặt Đinh Thu Huyền bỗng thay đổi, cô cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề: "Ông nội, cháu thực sự cũng không muốn vậy."
"Thu Huyền, ông rất thất vọng về biểu hiện của cháu lần này. Không cần nói nữa, cháu về công ty trước đi."
"Cháu biết rồi."
Cúp điện thoại, Đinh Thu Huyền cảm thấy không yên tâm: "Giang Nghĩa, anh làm ra chuyện này thật sự có chút quá đáng. Lỡ như Lê Hùng Phong chết thì anh cũng sẽ ngồi tù, mà cho dù Lê Hùng Phong không chết thì anh ta cũng sẽ kiện anh để tống anh vào tù."
Giang Nghĩa giống như không nghe thấy, mà vốn dĩ cũng không để trong lòng.
Có Lâm Chí Cường giúp anh giải quyết cục diện nên anh không cần phải lo lắng chuyện này. Nếu bọn Lê Hùng Phong dám tiếp tục gây rắc rối thì Lâm Chí Cường sẽ diệt trừ nhà họ Lê.
Nhà họ Lê ở trước mặt Giang Nghĩa chính là điển hình cho sự khác biệt giữa con kiến và con voi.
Đinh Thu Huyền lắc đầu, cô lái xe trở về trụ sở chính của công ty rồi cùng Giang Nghĩa đến phòng họp.
Vừa bước vào phòng họp đã thấy một nhóm người đang ngồi hai bên bàn họp, nhìn Đinh Thu Huyền đầy mỉa mai, bộ dạng đang cười trên sự đau khổ của người khác.
Đinh Trung ngồi ở ghế chính giữa, thở dài nói: "Đinh Thu Huyền, cháu có biết mình đã phạm phải tội lớn như thế nào không?"
Đinh Thu Huyền cúi đầu không dám nói.
Đinh Trung tiếp tục nói: "Cháu khiến đám người Lê Hùng Phong nhập viện, bây giờ chúng ta đã kết thù với nhà họ Lê! Bọn họ không những không đầu tư cho công ty chúng ta mà còn dùng hết khả năng của mình để đấu lại chúng ta. Đinh Thu Huyền, đây là chuyện tốt mà cháu đã làm đấy!"
Ông ta tức đến nỗi đập mạnh cái ly xuống đất, nổi giận: "Còn không quỳ xuống nhận lỗi cho ông!"
Đám đông chăm chú xem kịch, bọn họ rất muốn được nhìn thấy cảnh Đinh Thu Huyền phải khuất phục và bị thất thố.
Đinh Thu Huyền cắn môi, cảm thấy rất oan ức, nước mắt lăn dài trên mi.
"Quỳ xuống!"
Đinh Thu Huyền giật mình, hai chân co lại định quỳ xuống.
Nhưng đúng lúc này...
Giang Nghĩa di chuyển chiếc ghế đến đặt ngay sau lưng Đinh Thu Huyền, sau đó đưa tay ấn bả vai cô xuống. Đinh Thu Huyền khuỵu chân xuống nhưng không quỳ mà là thuận thế ngồi xuống ghế, khiến Đinh Trung vô cùng tức giận.
"Làm phản, phản rồi, phản rồi! Đinh Thu Huyền, cháu muốn làm phản phải không?"
Giang Nghĩa đi tới đứng trước mặt Đinh Thu Huyền, thản nhiên nói: "Ông cụ, tôi có chuyện muốn hỏi ông."
"Hử? Nói đi."
"Trước kia ông đã từng hợp tác với nhà họ Lê nên chắc chắn ông hiểu rõ con người của Lê Hùng Phong. Tại sao anh ta lại yêu cầu Thu Huyền tham dự bữa cơm đó? Trong lòng ông chắc chắn biết rõ tuyệt đối không chỉ đơn giản là hợp tác kinh doanh."
Sắc mặt Đinh Trung hơi thay đổi.
Tất nhiên ông ta biết tên Lê Hùng Phong này là người cực kỳ háo sắc, hẹn đi ăn chắc chắn là vì nhìn trúng vẻ đẹp của Đinh Thu Huyền và có mưu đồ xấu xa.
Ông ta nghĩ, để Đinh Thu Huyền đi xã giao, một mặt là để lấy lòng anh ta, một mặt là để giành được khoản đầu tư.
Giang Nghĩa tiếp tục nói: "Với tư cách là người đứng đầu nhà họ Đinh, ông biết rõ đối phương là kẻ xấu xa nhưng ông vẫn để cháu gái mình chịu nguy hiểm. Ông không quan tâm đến sự an toàn của cô ấy mà chỉ nghĩ đến chuyện làm ăn của nhà họ Đinh các người. Xin hỏi, một người như ông có tư cách gì mà làm người đứng đầu một gia tộc? Loại người như ông có tư cách gì để làm ông nội người khác? Ông chính là một ông già ngoan cố bị lợi ích làm mê muội!"
"Càn rỡ!"
Đinh Trung vỗ bàn đứng dậy: "Giang Nghĩa, cậu là rể thôi mà lại dám dùng giọng điệu đó để nói chuyện với tôi à?"
Giang Nghĩa mỉm cười: "Tôi chỉ đang nói sự thật thôi."
Quay lại cuộc trò chuyện, anh nói tiếp: "Những ân oán này trước tiên hãy gạt sang một bên, ông cụ, điều ngài sợ nhất bây giờ không phải là hai chuyện này sao? Thứ nhất, chuyện vốn đầu tư đã thất bại; thứ hai là nhà họ Lê sẽ trả thù."
Đinh Trung hừ lạnh một tiếng: “Không sai.”
Giang Nghĩa thản nhiên nói: "Vậy nếu tôi xử lý được hai chuyện này thì sao?"
Tất cả mọi người đều sửng sốt kể cả Đinh Thu Huyền, Giang Nghĩa có năng lực gì mà nói ra câu này? Hai việc này không phải là chuyện đùa, bất cứ chuyện nào trong đó cũng không phải chuyện mà người bình thường có thể làm được, huống chi là hoàn thành cả hai.
Đinh Trung nói: "Đừng khoác lác nữa, tôi không rảnh để đùa với cậu đâu."
Giang Nghĩa hỏi: "Tôi chỉ hỏi ông, nếu tôi kéo được vốn đầu tư và khiến nhà họ Lê đến xin lỗi, vậy ông tính thế nào?"
Đinh Trung nhìn Giang Nghĩa như một tên ngốc.
Kéo vốn đầu tư đã là chuyện rất khó rồi, còn chuyện bảo nhà họ Lê đến xin lỗi thì quả thật là nằm mơ giữa ban ngày.
Người ta là bên chịu thiệt thòi, chúng ta không đi xin lỗi còn muốn người ta đến xin lỗi sao?
Người nhà họ Lê có bị điên mới đi làm vậy thôi.
Đinh Trung khinh thường nói: "Nếu như cậu có thể làm được hai việc này thì tôi sẽ tự mình xin lỗi cậu và Thu Huyền!"
Giang Nghĩa gật đầu: "Một lời đã định."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.