Bầu không khí trở nên vô cùng lúng túng, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Đinh Trung đặt cược với người trẻ tuổi.
Đinh Trung hỏi: "Vậy nếu cậu không hoàn thành được thì sao?"
Giang Nghĩa tự tin nói: “Nếu không hoàn thành thì tôi sẽ ly hôn với Thu Huyền, từ nay về sau tôi sẽ không bước chân vào nhà họ Đinh nữa”.
"Được! Nhớ những gì cậu đã nói đó."
"Đương nhiên."
Đinh Trung lại hỏi: "Vậy cậu chuẩn bị mấy ngày thì sẽ xong?"
Giang Nghĩa duỗi hai ngón tay ra: "Hai ngày là đủ."
Đám người nhìn nhau cười, kéo vốn đầu tư cộng thêm việc khiến nhà họ Lê nhận lỗi mà chỉ cần có hai ngày thôi sao?
Ha ha, e rằng chỉ có thần thánh mới làm được.
Giang Nghĩa bước đến bên cạnh Đinh Thu Huyền, giọng nói ấm áp: "Bây giờ chúng ta về nhà thôi."
Anh nắm tay Đinh Thu Huyền, cả hai rời khỏi phòng họp.
......
Trên đường trở về, Đinh Thu Huyền vẫn còn trong tình trạng hoảng loạn và chưa hết sốc.
Một lúc lâu sau, cô nhìn Giang Nghĩa nói: "Hình như lần này anh rất tức giận."
Đúng vậy, lần này Giang Nghĩa không chỉ khiến bọn Lê Hùng Phong sống không bằng chết, mà còn rất tức Đinh Trung nữa. Điều này hoàn toàn không phù hợp với phong độ điềm tĩnh thường ngày của anh.
Chỉ có một lời giải thích: Giang Nghĩa thực sự quan tâm đến Đinh Thu Huyền.
Quan tâm thì sẽ bị loạn.
Ngay cả Giang Nghĩa là một chiến thần có kinh nghiệm ở sa trường cũng sẽ không chịu nổi khi người phụ nữ mình yêu bị làm nhục.
Giang Nghĩa nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì.
Đinh Thu Huyền thở dài nói: “Thật ra em biết anh làm những chuyện đó là vì em, em rất biết ơn và cảm thấy rất vui. Nhưng Giang Nghĩa à, em muốn nói là anh nên chững chạc hơn một chút. Hôm nay anh quá kích động cho nên mới mang đến hậu quả tồi tệ như vậy. Bây giờ anh không chỉ phải đối mặt với sự trả thù của nhà họ Lê mà còn bị ông nội làm khó, ôi trời...”
Giang Nghĩa cười khẽ, coi như không để tâm những chuyện này.
Đinh Thu Huyền cảm thấy buồn bực: "Nếu anh không làm được những gì đã hứa với ông nội, vậy anh thật sự sẽ ly hôn với em sao?"
Sau mấy ngày sống chung, Đinh Thu Huyền thực sự có ấn tượng tốt về Giang Nghĩa.
Mặc dù Giang Nghĩa không có tiền, thậm chí không có một công việc ổn định, nhưng người đàn ông này rất quan tâm cô, vì cô mà không màng tất cả, còn sẵn sàng đắc tội với người ta.
Một người đàn ông như vậy rất đáng để dựa dẫm.
Đinh Thu Huyền đã sống như góa phụ suốt 5 năm trời, cuối cùng cũng có được tình yêu thuộc về mình, nhưng liệu cô có đánh mất nó một lần nữa không?
Cô không cam lòng, tâm trạng rất phiền muộn.
Giang Nghĩa mỉm cười xấu xa: "Hình như em không muốn anh rời xa em, có phải… em đã yêu anh rồi không?"
Hai má Đinh Thu Huyền đỏ bừng, tức giận nói: "Người ta đang phiền não chuyện của anh đây mà anh còn có tâm tư đùa giỡn hả? Em mặc kệ anh luôn."
Giang Nghĩa cười lớn, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đinh Thu Huyền hừ lạnh một tiếng, mím môi, trong lòng thầm mắng: Giang Nghĩa, anh là tên đầu heo, nói mặc kệ là mặc kệ thật sao? Anh không biết dỗ em à? Đầu heo, đầu heo, đầu heo!
Cô đạp chân ga, Giang Nghĩa lảo đảo suýt va vào kính cửa sổ.
Chưa tới nửa tiếng, cả hai đã về đến nhà.
Vừa vào nhà liền nhìn thấy Đinh Nhị Tiến nghiêm mặt ngồi trên sô pha, Tô Cầm ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt vừa lo lắng vừa lúng túng, bà ta chớp chớp mắt nhìn hai người bọn họ, ra hiệu bọn họ đừng nói lung tung.
Đinh Thu Huyền đưa mắt nhìn Giang Nghĩa, không biết ba đang muốn làm gì nữa.
Sau đó nghe Đinh Nhị Tiến thấp giọng nói: "Thu Huyền, Giang Nghĩa, hai đứa đến đây ngồi xuống cho ba."
Hai người ngoan ngoãn ngồi đối diện Đinh Nhị Tiến.
Đinh Nhị Tiến đang sôi máu, đột nhiên ông ta đập tay lên bàn trà rồi hét lớn: "Hai đứa khốn kiếp các con đã làm chuyện gì vậy hả?"
Đinh Thu Huyền hoảng sợ: "Ba..."
“Câm miệng!” Đinh Nhị Tiến hung dữ nói: “Tôi đã nghe hết chuyện của các người, cũng đã nói chuyện với nhà họ Lê rồi. Cậu đánh bảy tám người họ đến mức mình đầy thương tích, còn nôn ra máu nữa. Ha ha, hai cô cậu giỏi lắm, thật sự rất có bản lĩnh!”
"Cô cậu có biết nhà họ Lê đã gọi điện tới mắng chửi tôi một trận không, các người đã khiến tôi không còn mặt mũi nào nữa rồi!"
Đinh Thu Huyền cúi đầu không dám nói gì.
Đinh Nhị Tiến thở dài: "Còn Giang Nghĩa nữa, tôi cũng đã biết giao kèo giữa cậu và ông cụ rồi. Cậu cũng giỏi lắm, cậu nghĩ cậu có năng lực đó sao? Hai ngày mà có thể kéo vốn đầu tư, còn khiến nhà họ Lê đến xin lỗi?"
"Sao cậu không nói trong vòng hai ngày thì cậu có thể làm tổng thống, cậu có thể lên thiên đường luôn đi?"
Giang Nghĩa bình tĩnh nói: "Con có lý do để nói như vậy, hai ngày là đủ cho con..."
"Câm miệng! Tôi không muốn nghe những lời xằng bậy của cậu nữa!"
Đinh Nhị Tiến trừng mắt nhìn Giang Nghĩa: "Vốn muốn cho cậu nửa năm, hy vọng cậu nỗ lực phấn đấu để có thể mau chóng đuổi kịp bước chân của Thu Huyền. Kết quả là tôi đã sai rồi, cậu không những không đuổi kịp mà còn kéo chân Thu Huyền lại nữa."
“Là cậu đã hại Thu Huyền bị ông cụ khiển trách, là cậu đã hại nhà họ Đinh vụt mất nhà đầu tư, cũng tại cậu mà bằng tuổi này rồi mà tôi còn bị người nhà họ Lê chửi không ngóc đầu lên được.”
"Giang Nghĩa, nhà họ Đinh chúng tôi không thể tha thứ cho cậu được!"
Những lời này nghiêm túc đến mức Tô Cầm cũng không nghe nổi nữa.
"Ông nói gì vậy? Kỳ thật những chuyện này cũng không thể trách..."
“Tôi đang nói chuyện, bà xen vô làm gì? Im lặng cho tôi!” Đinh Nhị Tiến mắng Tô Cầm.
Căn phòng im ắng trở lại, không ai lên tiếng, khung cảnh thật áp lực.
Đinh Nhị Tiến lắc đầu nói: "Hai đứa… ly hôn đi."
"Cái gì?"
Đinh Thu Huyền hoàn toàn chết lặng, tim đập dữ dội, cô không ngờ ba mình lại nói như vậy.
Đinh Nhị Tiến nói: "Các người cũng đã thấy những gì Giang Nghĩa đã làm rồi, nếu cứ để cậu ta tiếp tục làm xằng làm bậy thì nhà họ Đinh chúng ta chắc chắn sẽ sụp đổ. Thu Huyền, ngày mai hai đứa đi làm thủ tục ly hôn đi, sau này cậu ta không được bước chân vào nhà họ Đinh chúng ta nữa!"
Khóe mắt Đinh Thu Huyền bỗng ẩm ướt, trái tim cô đang rỉ máu.
Tô Cầm muốn thuyết phục, nhưng không biết phải nói thế nào.
Một lúc sau.
Giang Nghĩa vẫn bình tĩnh nói: "Ba, ba phải cho con một cơ hội chứ?"
"Cơ hội gì?"
"Ba cũng biết giao kèo giữa con với ông nội. Thật ra, ba cũng không cần ép con lập tức ly hôn đâu. Nếu hai ngày sau mà mọi chuyện không thành, con đương nhiên sẽ ly hôn với Thu Huyền. Ba phải cho con một cơ hội, cho con thời gian để con hoàn thành giao kèo này chứ?"
Đinh Nhị Tiến nhíu mày, châm chọc: "Cậu khoác lác còn chưa đủ sao? Được, tôi cho cậu một cơ hội, hai ngày, đúng không? Tôi không vội, tôi sẽ chờ!"
"Giang Nghĩa, tôi ngược lại muốn xem xem cậu làm sao để kéo được vốn đầu tư trong hai ngày; cậu làm thế nào để khiến nhà họ Lê đến xin lỗi."
"Còn bây giờ..."
Đinh Nhị Tiến chỉ tay về phía cửa, lạnh lùng nói: "Bây giờ nhà họ Đinh chúng tôi không hoan nghênh cậu, mời cậu đi cho."