Edit: Nhã Vy
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Những năm gần đây, Đoan Mộc Tranh một mực ẩn cư trong thôn Tam Trạch, không buồn hỏi thế sự, bến ngoài xảy ra chuyện như thế nào hắn đều không quan tâm, nhắm mắt bịt tai, chỉ sống trong thế giới của mình.
Không ngờ 17 năm sau, đột nhiên nghe nói kẻ thù hại chết vợ mình vẫn còn sống, ngược lại sống còn tốt hơn 17 năm trước, khiến trong lòng hắn kích động vô cùng.
Một khắc này, từ đáy lòng hắn ầm ầm bộc phát ra hơi thở mà ngay cả Hoàng Đế cửu ngũ chí tôn cũng có chút không chịu được, nhịn không được lui về phía sau nửa bước, đôi mắt đờ đẫn tĩnh mịch suốt 17 năm kia một lần nữa sáng lên hào quang, so với 17 năm trước còn sáng lạnh hơn, hiện lên sát khí.
Hắn thật đáng chết, lại để tên khốn kiếp Liên Khải Minh kia còn sống, lại để cho y sống lâu tới 17 năm.
Mà huynh muội Đoan Mộc Điềm tuy biết rõ Liên Nhạc Quốc Nhiếp chính Vương tên Liên Khải Minh, nhưng vô duyên vô cớ, họ nói với phụ thân chuyện này làm cái gì? Cũng không phải không biết phụ thân nhà mình không bao giờ quan tâm chuyện bên ngoài.
Bọn họ thật sự không biết người năm đó hại chết mẫu thân lại là kẻ kia, ngay cả Đoan Mộc Cảnh, mặc dù mơ hồ còn chút ấn tượng, nhưng dù sao lúc ấy hắn còn quá nhỏ, thời gian lại quá lâu, làm sao có thể biết được chuyện này?
Trên núi phía sau thôn Tam Trạch, gọi là núi Phong Lĩnh, trên đỉnh núi có một phần mộ, Đoan Mộc Tranh giờ phút này im im lặng lặng ngồi trước mộ phần.
Đây là phần mộ của thể tử hắn, nhưng chỉ là mộ chôn quần áo và di vật, năm đó hắn ôm hai đứa con rời đi, lúc trở về tìm, chỗ đó đã sớm không còn thi thể của nàng, chỉ tìm được trên mặt đất một cái trâm và một góc áo nhuốm máu, hắn liền thu những thứ kia lại, sau đó mai táng.
Nhiều năm trước, hắn đã từng tìm kiếm, còn một mình chạy tới thủ đô Liên Nhạc Thành, điều tra cẩn thận, lại không có bất kì kết quả gì, về sau ngay cả chính hắn cũng không biết vì sao, đột nhiên nản lòng thoái chí không tìm nữa, chỉ dẫn theo hai đứa con rời khỏi nơi này tới thôn Tam Trạch, từ đó về sau ẩn cư.
Hắn luôn cho rằng mục đích duy nhất để hắn còn sống chính là nuôi dưỡng hai đứa con khôn lớn, sau đó hắn có thể an tâm đi tìm nàng.
Nhưng không ngờ, Liên Khải Minh vậy mà còn chưa chết!
Hắn đưa tay, cẩn thận từng chút một mơn trớn bia mộ đơn sơ kia, trong mắt ôn nhu, thì thào nói: “Thanh Nhi, sợ là còn phải để nàng đợi thêm một thời gian nữa rồi.”
Ở phía sau hắn, Đoan Mộc Điềm đứng sau đám cây, nghe được những lời này, đột nhiên nhíu mi, sau đó quay lại lạnh lùng liếc nhìn vị Hoàng Đế bên cạnh.
Quân hoàng đế lại không tức giận, giờ phút này hắn cũng không còn uy nghiêm như khi vừa gặp mặt, trên mặt mang theo vẻ thân thiết vui mừng, cũng nhìn nàng, nói: “Nha đầu, ngươi dường như rất bất mãn với trẫm?”
“Không dám, ngài là hoàng thượng, ai dám bất mãn với ngài chứ?”
Quân hoàng đế sững sờ, thần sắc có chút hoảng hốt, nhìn qua bớt đỏ trên mặt nàng, nhẹ nhàng cười nói: “Ngươi với mẹ ngươi, thật giống nhau.”
“Mẹ ta?” Đột nhiên nhắc tới chuyện này, Đoan Mộc Điềm không khỏi có chút giật mình, nhìn hắn hỏi, “Mẫu thân của ta là người thế nào?”
“Mẹ ngươi là đệ nhất mỹ nhân đệ nhất tài nữ của Đại Viêm ta. Bất kể là cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú hay là hành quân đánh trận đều không làm khó được nàng, là tình nhân trong mộng của không biết bao nhiêu binh sĩ Đại Viêm, năm đó kết hôn cùng phụ thân ngươi, cũng làm chết tâm bao người ao ước, là ao ước phụ thân ngươi cũng như ao ước mẹ ngươi.”
Chỉ vài câu sơ sài, lại làm cho người ta cảm thấy một tình cảm đặc biệt, Đoan Mộc Điềm không khỏi kì lạ, trước mắt không tự giác hiện lên tia chớp chiếu rọi cùng khuôn mặt cực đẹp dù tái nhợt đến trong suốt năm đó, khóe miệng khẽ lộ ra chút ý cười nhu hoà.
“Tốt như vậy, ngay cả ta sợ là vẫn còn kém. Bất kể là cầm kỳ thi họa thi từ ca phú hay hành quân đánh trận ta đều không bằng, chỉ riêng dung mạo kia, ta đã kém hơn không biết mấy nghìn vạn dặm.”
Ánh mắt Quân hoàng đế lại đảo qua bớt đỏ trên má trái nàng, trong mắt chợt sâu thẳm.
Ninh Thanh, đây chính là hi vọng của muội đấy sao?
Đoan Mộc Cảnh ở bên cạnh vẫn luôn yên tĩnh lắng nghe, nhìn thấy ánh mắt kì lạ của hoàng thượng, trong mắt không khỏi trầm ngưng, quay đầu nhìn về phía muội muội, như có điều suy nghĩ.
Hoàng thượng thu hồi ánh mắt, nhìn bóng lưng Đoan Mộc Tranh ngồi trước mộ phần, nói: “Ta thấy chúng tay vẫn nên về trước đi, hắn dường như còn muốn ngồi ở đây thêm một lát, chúng ta đừng quấy rầy.”
Một câu nói này, sắc mặt Đoan Mộc Điềm vừa nhu hòa lại lạnh thêm vài phần.
Hoàng đế thấy thế không khỏi mỉm cười, bỗng nhiên thò tay thân mật vỗ vỗ đầu nàng, nói: “Nha đầu, ngươi phải hiểu được, cho dù là đồ đeo trên lưng cũng không chưa chắc có thể giữ được, cho dù bây giờ trẫm không tới tìm cha ngươi, thì một ngày nào đó, hắn vẫn phải trở về kinh thành.”
Đoan Mộc Điềm không nói gì, chỉ nhíu mày gạt tay hắn ra, chân mày nhíu lại, vô cùng chán ghét.
Quân hoàng đế bỗng nhiên vui lên, không ngờ hắn đường đường là quốc quân Đại Viêm, cửu ngũ chí tôn, bao nhiêu người muốn thân cận hắn hoặc mong được hắn thân cận nhưng không được, bây giờ lại bị tiểu nha đầu này ghét bỏ.
Hắn khẽ cười một tiếng thu tay về, quay người đi theo con đường ban nãy, trở về nhà, đứng xa xa chính là tên nhân yêu mặt trắng và hai gã thị vệ áo đen, cũng vội vàng đi theo, Đoan Mộc Điềm và Đoan Mộc Cảnh liếc nhìn phụ thân ngồi trước mộ, sau đó cũng quay người xuống núi.
Phía trước, Quân hoàng đế dừng bước, quay người lại ngẩng đầu nhìn về một hướng, nghe tiếng bước chân sau lưng liền hỏi: “Cái kia chính là núi Tử Hà sao?”
Theo tầm mắt của hắn nhìn sang, liền nhìn thấy ngọn núi cao vút trong mây, nãy dúi đứng lặng, Đoan Mộc Điềm khẽ gật đầu, nói: “Vâng, kia chính là núi Tử Hà, Quân Tu Nhiễm bị trói ở đấy ba năm.”
Hoàng thượng quay đầu nhìn nàng, ánh mắt có chút kinh ngạc pha lẫn chút suy tư, sau đó bỗng nhiên không hiểu sao tâm tình vui sướng, cười đi xuống núi.
Đoan Mộc Điềm bị hắn cười đến khó hiểu, không rõ chuyện này có gì vui vẻ, chỉ có thể nói tâm tư đế vương quả nhiên kỳ quái âm tình bất định, vẫn không nên suy đoán thì tốt hơn.
Đoan Mộc Tranh mãi cho tới nửa đêm mới xuống núi, nhưng hắn còn chưa vào cửa đã thấy đèn còn sáng, cũng thấy trong nhà chính có không ít người ngồi.
Dường như là đang đợi hắn.
Hắn ngừng lại, sau đó cất bước chân đi vào.
“A Tranh, ngươi định lúc nào theo trẫm hồi kinh?”
Đoan Mộc Tranh quay đầu nhìn về phía hai đứa con, nói: “Các con nếu không thích về, thì tiếp tục ở đây đi.”
Khóe miệng Quân hoàng đế lập tức co rúm lại, nhưng Đoan Mộc Điềm nghe vậy lại lắc đầu nói: “Phụ thân trở về, như vậy con cũng trở về!”
Nàng thích tiểu thôn sơn này, thích sinh hoạt ở đây, nhưng nàng biết chắc, nơi có phụ thân cùng ca ca, mới là nhà của nàng, mới là nơi nàng nhất định phải tới.
Đoan Mộc Tranh khẽ giật mình, lại quay đầu nhìn con trai, nhưng chỉ thấy hắn nhẹ nhàng mỉm cười, vẻ mặt tràn đầy chắc chắn.
Hoàng thượng thỏa mãn nở nụ cười, lại hỏi: “Cũng đã quyết định phải về rồi, vậy không bằng mau chóng khởi hành đi, biên quan tình thế khẩn trương, sợ là không chậm trễ được.”
Đoan Mộc Điềm lúc này lành lạnh lườm hắn, gã hoàng đế dụng tâm kín đáo này, hừ!.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, bọn họ đã đơn giản thu thập đồ đạc rời thôn Tam Trạch, khi đó, thôn Tam Trạch vẫn đang còn chìm trong yên tĩnh, tất cả mọi người đang ở trên giường ôm mộng đẹp, ai cũng không nhìn thấy bọn họ rời đi, chỉ có vài ba tiếng chó sủa vang lên, dường như cáo biệt bọn họ.
Hai huynh muội Đoan Mộc Điềm và Đoan Mộc Cảnh cưỡi ngựa mở đường phía trước, đằng sau là Quân hoàng đế và Đoan Mộc Tranh, ở đằng sau nữa là nhân yêu mặt trắng và hai gã thị vệ, bảy người thẳng hướng đi về phía Kinh Thành.
Đương nhiên, nhân yêu kia không phải nhân yêu thực sự, nhưng xác thực có thể coi như nhân yêu, bởi vì hắn là thái giám!
Thái giám này có thể theo hoàng đế xuất cung, địa vị nhất định không tầm thường, hơn nữa nhìn tư thế hắn cưỡi ngựa, có thể nhìn ra người này thân mang nội lực, công phu cực tốt.
Nhưng người này thật sự có chút… hiếm thấy!
Lúc đầu hắn coi như an phận, nhưng rất nhanh sau khi nắm rõ tính tình mấy người bọn họ, phát hiện Cảnh Thế Tử tuy nhìn ôn nhu dễ gần, song ngoại trừ quận chúa, bất kì ai hắn đều duy trì một khoảng cách, kỳ thật không hề gần gũi hoà đồng, y còn phát hiện, quận chúa mặc dù lạnh lùng, nhìn qua khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo không dám tới gần, nhưng kỳ thật tính tình rất tốt, chỉ cần đừng chọc giận nàng, nàng bình thường sẽ không tính toán chi li với người ta.
Sau đó hắn cứ như vậy tiếp cận nàng.
Không thể không nói, người này trên phương diện nào đó cũng được coi là nhân tài, nhìn bộ dáng lẳng lơ kia, khiến Đoan Mộc Điềm nhịn không được muốn kéo hắn đến linh quán (lầu xanh nam) bán rẻ tiếng cười, nhất định khách như mây, chật kín nhà.
Lúc này đang nghỉ ngơi trong rừng, hắn không biết lấy từ đâu ra một cái gương đồng nho nhỏ, ngồi dưới tàng cây soi gương, động tác yêu mị, sóng mắt nhộn nhạo, thò tay sờ sờ mặt lại chỉnh chỉnh tóc, sau đó duỗi người lấy một hộp son phấn ra, nhẹ nhàng bắt đầu… bôi lên mặt.
Khóe mắt nhìn đến Đoan Mộc Điềm đang đi tới dòng suối, đưa tay vục nước suối uống, hắn lập tức cả kinh, “vèo” một cái thu son phấn và gương đồng lại, rồi nhanh chóng chạy tới bên cạnh nàng, vẻ mặt khẩn trưởng nói: “Ai ôi!!! quận chúa của ta ơi, sao ngài có thể uống nước lã như vậy chứ? Lỡ đau bụng thì phải làm sao? Ngài khát nước, nô tài lập tức đi nấu cho ngài!”
Nói xong, liền kéo nàng ra khỏi dòng suối.
Khóe miệng Đoan Mộc Điềm lập tức co rúm, nói: “Ta nào dám uống nước ngươi nấu? Nhất định đậm mùi son phấn, uống không tiêu chảy mới lạ.”
Hắn nháy mắt mấy cái, mị mị cười nói: “Quận chúa yên tâm, nô tài không dám để son phấn rơi vào nước uống của quận chúa đây. Ai, không có biện pháp, người đã già, không thể không dựa vào những thứ này để bảo trì nhan sắc thanh xuân tươi đẹp, nhớ ngày đó lúc còn trẻ, làn da của nô tài nuột nà cỡ nào a~!”
“Tướng mạo ngươi bây giờ cũng rất trẻ đẹp a, đi ra ngoài lượn một vòng, cam đoan câu dẫn được bày tám chục người xếp hàng xun xoe, không cần ỷ lại thứ son phấn này.”
Hắn cười càng thêm mị hoặc, ôm mặt nói: “Quận chúa lại chọc nô tài rồi, chỉ là có câu này nô tài phải nhắc nhở quận chúa, nữ nhân chúng ta nha, mặc kệ trẻ hay già, đều phải chú ý bảo dưỡng, như thế mới có thể khiến thanh xuân còn mãi.”
Chúng ta! Nữ nhân!?
Đoan Mộc Điềm trong chốc lát im lặng nhìn trời, trực giác cho rằng nếu như tiếp tục nói chuyện với hắn, chắc chắn nàng sẽ biến thành đồng loại của hắn mất.
Khóe mắt thoáng nhìn, ngó tới hộp son phấn trong tay hắn, chân mày khẽ nhếch.
Hắn cũng phát hiện ánh mắt của nàng, vội vàng dâng hộp son phấn như dâng vật quý lên, nói: “Nếu không quận chúa xem thử đi? Hộp son phấn này của nô tài là hàng tốt nhất của cửa hàng son phấn Băng Cơ đấy, giá ba trăm lượng bạc, nô tài nửa đêm chạy ra khỏi cung xếp hàng mới mua được đấy, các tiểu thư trong kinh thành đều yêu thích cái này, hiệu quả rất tốt! Buổi tối bôi một chút, cả ngày sẽ không có cảm giác khô da, sờ tới sờ lui rất trơn nha!”
Người này quả thật quá rảnh rỗi đi, lại nói, thân là thái giám trong nội cung, lại có thể tùy tiện chạy ra khỏi cung mua son phấn sao?
Nhìn hộp son phấn trước mặt, nàng không khỏi hơi ngửa người ra sau, lắc đầu nói: “Ta không cần, dù sao kết quả cũng như nhau.”
Hắn sững sờ, nhìn chằm chằm vào cái bớt trên mặt nàng, như có điều suy nghĩ.
Đang lúc Đoan Mộc Điềm cho rằng hắn đã nghe lọt tai lời của nàng, thì hai mắt hắn đột nhiên sáng rực, nói; “Kỳ thật quận chúa ngài bộ dáng cực kỳ xinh đẹp, chẳng qua tất cả mọi người đều chú ý vào vết bớt này, cho nên mới không phát hiện. Nếu không, như vậy đi, nô tài bôi cho người chút bột nước, che vết bớt này lại, khẳng định sẽ mê chết người ôi!!!”
Ngươi có thể đừng thêm cái từ “Ôi!!!” kia vào không vậy? Nổi hết cả da gà rồi có được không?
Đoan Mộc Điềm vẫn lắc đầu, “Không cần phiền phức, ta cũng không quá để ý.”
Mặc dù có lúc không tránh khỏi tiếc nuối, nhưng nàng quả thực không quá để ý tới dung mạo.
Hắn lập tức uốn éo thắt lưng, nũng nịu nói: “Quận chúa sao có thể nói vậy chứ? Có cô gái nào không hi vọng trang điểm mình xinh đẹp, ngon lành chứ? Đến đây đến đây, nô tài trang điểm cho ngài.”
Nói xong, hắn liền bắt đầu thò tay đào bới ra đủ loại phấn, mặt Đoan Mộc Điềm thoáng cái biến thành màu đen.
Hắn không nhìn rõ trên mặt nàng là cái bớt đỏ tươi chói mắt sao? Màu như vậy nếu dùng phấn che, chẳng phải sẽ phải chát lên một tầng dày hay sao?
Đúng vậy, không phải thoa, mà là chát!
Nàng lập tức “vèo” một cái né khỏi hắn, quay đầu bước nhanh về phía phụ thân đang ngồi nghỉ bên kia.
Bên kia giống như đang bàn luận vấn đề gì đó, lúc nàng đến vừa vặn nghe thấy Quân hoàng đế nói: “Không ngờ Phượng Lâu lại có thể hợp ý với Điềm Điềm như vậy, nhưng đứa trẻ kia tính tình kì quái, cũng mệt cho Điềm Điềm có thể bình tĩnh nói chuyện với hắn như vậy.”
Đoan Mộc Tranh không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn cô con gái đang bước nhanh về phía mình.
Sắc mặt nàng rất bình tĩnh, giống như không xảy ra chuyện gì, ngồi xuống cạnh phụ thân, điềm nhiên như không vuốt vuốt nếp áo, lạnh nhạt đến có chút lạnh lùng.
Phượng Lâu chính là tên nhân yêu mặt trắng kia, uổng cho hắn có một cái tên dễ nghe như vậy, thật sự quá chà đạp rồi.
Hắn bê một đống đồ “đinh đinh đang đang” đuổi theo, vô tội mở to hai mắt với nàng, sau đó lại ngoan ngoãn ngồi xuống dưới tàng cây.
Nhìn những đồ vật trên người hắn, ngay cả khóe miệng Đoan Mộc Tranh cũng không khỏi giật giật, bỗng nhiên nói: “Ngươi tại sao không đi?”
Phượng Lâu ngẩng đầu lên từ đống bình bình lọ lọ, vô tội nhìn Đoan Mộc Tranh, một lát sau mới phản ứng, đưa tay chỉ vào mũi mình, nói: “Vương gia, ngài nói nô tài sao? Ngài bảo nô tài đi biên quan đánh nhau sao? Ai ai? Cái kia… đó là chuyện của nam nhân các người, nô tài sẽ không đi. Hơn nữa, trên chiến trường đó toàn đao kiếm, gió tanh mưa máu, không chừng có thể làm tổn thương làn da kiều nộn của nô tài, làm sao có thể chứ?”
Đoan Mộc Điềm không khỏi kinh ngạc liếc nhìn Phượng Lâu, người này còn có thể ra chiến trường? Hơn nữa hình như bản lĩnh không nhỏ, bằng không làm sao phụ thân lại nói như vậy? Cho dù chính hắn giống như đang phủ nhận.
Mà lời hắn nói khiến mặt Đoan Mộc Tranh đen sì một nửa, lúc này lại nghe hắn cười nói: “Nếu Vương gia cảm thấy nô tài còn chút tác dụng thì dẫn nô tài đi theo cũng được, nô tài nhất định sẽ hầu hạ ngài thật tốt.”
Nói xong, hắn còn chớp chớp mấy cái, đá lông nheo với Đoan Mộc Tranh, khiến nửa mặt còn lại của Đoan Mộc Tranh đen nốt.
Quân hoàng ở bên cạnh ho nhẹ hai tiếng, đè nén xúc động muốn cười ra tiếng lại, quay đầu nhìn Phượng Lâu đang loay hoay với đống bình bình lọ lọ, nói: “Lúc trước không phải ngươi nói, theo trẫm cải trang xuất cung, thân là nô tài phải ăn mặc mộc mạc hơn một chút, sao bây giờ lại lôi những thứ này ra rồi?”
“Đây không phải sắp tới kinh thành rồi sao? Nô tài phải chuẩn bị tốt một chút, khỏi thất lễ.”
Nói xong, hắn tiện tay cầm một hộp son phấn, soi gương đồng bôi bôi lên mặt, xong đâu đấy liền quay ra bày ra một tư thái phong tình vạn chủng nói với Quân hoàng: “Hoàng Thượng, nô tài đẹp không?”
Quân hoáng nháy mắt hai cái, sâu kín quay đầu lại, nói: “Nghỉ ngơi thế là ổn rồi, nên xuất phát thôi, ngày mai có thể về đến kinh thành rồi.”
Phượng Lâu không chút phật lòng, tiếp tục lấy gương ra soi, bôi lên mặt mình một lớp lại một lớp các loại bột nước, mãi đến khi mọi người đều lên ngựa, hắn mới thản nhiên bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Ngày kế tiếp, đã quá giờ ngọ, ngoài cửa kinh thành phía nam lại vô cùng náo nhiệt, có quan viên xếp thành hàng, có binh sĩ gác, thậm chí ngay cả bách tính muốn thông hành cũng bị cấm chỉ, đứng phía trước là một vị phu nhân trên năm mươi tuổi.
Bà đứng trước tất cả mọi người, nhìn về con đường, thần sắc nghiêm túc nhưng trong mắt lại lóe ra hào quang kích động.
Bà đang chờ đợi đứa con 17 năm rồi chưa về nhà, còn có đứa cháu 17 năm không gặp cùng cháu gái từ lúc sinh ra đến giờ chưa gặp một lần.
“Lão vương phi, ngài ngồi xuống một lát đi mà.” Bên cạnh, gã thái giám đứng lau lau cái trán đầy mồ hôi lạnh nói.
Bà vẫn đứng thẳng như cũ, lạnh lùng đáp: “Không cần, lão thân đứng là được rồi! Hoàng thượng bọn họ cũng sắp tới rồi.”
Đang nói chuyện, ở phía trước cuộn lên khói bụi mịt mù, có người giục ngựa lao nhanh tới, lập tức hấp dẫn toàn bộ ánh mắt.
Kinh thành đã trong tầm mắt, Đoan Mộc Điềm cưỡi trên lưng ngựa nhìn ra xa, tường thành nguy nga kia không phải lần đầu tiên nàng thấy, nhưng hôm nay mới là chính thức trở về, trước kia nàng chưa từng tới kinh thành.
Ngẩng đầu, nàng liền thấy được cổng thành đông nghịt người, đi đầu là một người mặc gấm bào đỏ thẫm, búi tóc chải cao, đứng ở đó, tản mát ra một sự uy nghiêm, khiến người ta không dám có nửa điểm khinh thường.
Đoan Mộc Tranh ở trên lưng ngựa, lúc nhìn thấy người này, toàn thân đột nhiên cứng đờ, bất giác giảm chậm tốc độ, đối mắt nhìn vị phu nhân kia.
Cửa thành, lão vương phi liếc mắt một cái liền nhìn thấy hắn, đó là con của bà, có hóa thành tro bà cũng có thể nhận ra!
Bà bỗng nhiên phi thân lên, thẳng hướng Đoan Mộc Tranh bay vút đến, vận công một cái liền vung ra một cái tát đánh về phía hắn.
Loại khí thế này khiến Đoan Mộc Điềm cả kinh, vô thức muốn ra tay ngăn cản, lại bị hoàng thượng đưa tay cản xuống, nói: “Nha đầu, ngay cả với tổ mẫu của mình mà cũng muốn động thủ sao?”
Đoan Mộc Điềm sững sờ, sau đó lập tức thu về, nhìn tổ mẫu đằng đằng sát khí vọt tới, nhìn phụ thân ra tay ngăn cản, nhìn hai người ở ngay ngoài cửa thành, trước toàn bộ quan viên lớn nhỏ cùng hơn một ngàn binh sĩ mà đánh nhau.
Nàng đã lâu không nhìn thấy phụ thân ra tay, giờ phút này liền phát hiện, xem ra thời gian 17 năm cũng không thể làm giảm đi khí độ của người, tư thế trước mắt này, ít nhất nàng không phải là đối thủ.
Đám quan chức ở cửa thành đều ngay ngắn chạy tới chào đón, quỳ lạy Quân hoàng, hô hào: “Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Quân hoàng ở trên lưng ngựa, cao giọng nói: “Tất cả bình thân! Trẫm tìm Đoan Mộc vương gia về rồi, tuyền lệnh xuống, lập tức điều hai mươi vạn binh mã, tùy thời theo Đoan Mộc vương gia tới Bắc Cương!”
Hắn quả thực chờ không được phải bố trí xong mệnh lệnh này, chiến sự Bắc Cương báo nguy, hắn cũng sắp buồn đến trắng cả tóc rồi.
Lập tức có người đáp rồi lui xuống, lại có người đi lên, giúp thánh thượng xuống ngựa, sớm có xe ngựa chờ ở bên, nghênh đón hoàng thượng hồi cung.
Cũng có người đến bên cạnh Đoan Mộc Điềm, đỡ nàng xuống ngựa sau đó dắt ngựa của nàng, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu lên nhìn, lập tức mãnh liệt hít vào một hơi lạnh.
Một tiếng hít hơi này khiến nàng quay đầu sang, sau đó liền thấy được một vết bớt đỏ rất lớn bao trùm cả gương mặt, nhất thời tiếng hít không khí vang lên bốn phía.
Quân hoàng không khỏi sửng sốt, sau đó giận tím mặt, nói:
“Khốn kiếp! Các ngươi…”
“Hoàng thượng.” Đoan Mộc Điềm đột nhiên cắt ngang lời nói của hắn. “Không có gì, là ta hù doạ mọi người.”
Đoan Mộc lão vương phi tạm thời ngừng tay đi tới, nghe nói như vậy dường như có chút ngoài ý muốn, nhìn về phía má trái của nàng, sau đó lại nhìn má phải, sắc mặt lãnh đạm như không có bất kì cảm xúc gì, bỗng nhiên lại mỉm cười, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng.
Bà bước nhanh tới, kéo tay nàng cười nói: “Cháu gái ngoan, tổ mẫu cuối cùng cũng có thể chờ được cháu trở về!”
Vừa rồi nhìn bà, chỉ cảm thấy uy nghiêm bất phàm, nhưng giờ phút này nhìn lại, lại cảm thấy không quá khác lão phu nhân bình thường, tóc đã hoa râm, trên mặt dù bảo dưỡng tốt, nhưng vẫn xuất hiện dấu vết của thời gian, lúc này ánh mắt bà ôn nhu mà thân thiết, toát ra vẻ kích động óng ánh.
Đoan Mộc Điềm cúi đầu khom gối, dịu dàng thi lễ nói: “Bái kiến tổ mẫu.”
Cái thi lễ này, là chân tâm thật ý, nàng cam tâm tình nguyện, lão vương phi cũng bị cái thi lễ này làm cảm động, sau đó mới đưa tay nâng nàng lên, Đoan Mộc Cảnh đứng bên cạnh nàng, giờ phút này cũng hành lễ nói: “Bái kiến tổ mẫu.”
Một làn gió nhẹ thổi qua, một giây sau Đoan Mộc Điềm bỗng nhiên rơi vào một lồng ngực, có người ôm nàng cọ xát, vui mừng nói: “Tiểu Điềm Điềm, cháu về nhà rồi! Mười năm không gặp, Tiểu Điềm Điềm đã lớn như vậy, tiểu thúc ta đây suýt chút nữa không nhận ra, ta cứ tưởng cháu đã chết rồi cơ đấy!”
“…”
Một ngón tay chỉ tới, có người tức giận quát: “Tiểu tử thúi ngươi muốn làm gì? Còn không mau buông cháu gái ta ra!”
Thần công tử vẫn một thân quần áo đỏ, cười tủm tỉm, không quá khác so với mười năm trước, nhưng thiếu đi vẻ non nớt, tăng thêm chút mị lực thành thục, dường như mọi chỗ trên cơ thể đều tỏa ra hào quang, hấp nhẫn ong bướm bay tới.
Nhưng mười năm trôi qua, tính tình hắn hình như không hề thay đổi, vẫn không biết điều như vậy!
Hơn nữa, đã là “lão” nam nhân hai mươi lăm tuổi, đến nay vẫn chưa cưới vợ thành gia, cả ngày nếu không chơi bời lêu lổng thì cũng là gây chuyện thị phi.
Đoan Mộc Điềm giãy khỏi ngực hắn, ghé mắt nhìn hắn nói: “Tiểu thúc, mười năm không gặp, thúc vẫn như xưa.”
Lão vương phi đưa tay kéo nàng về, tay kia thì túm Đoan Mộc Cảnh, bỏ qua sự tồn tại của Thần công tử, nói to với Quân hoàng đế: “Hoàng thượng, lão thân ta muốn dẫn cháu trai cháu gái hồi phủ, xin cáo lui trước.”
“Lão vương phi yêu cháu nên sốt ruột, trẫm có thể hiểu được, mời!”
Vì thế Lão vương phi lôi kéo cháu trai cháu gái, không coi ai ra gì leo lên xe ngựa Đoan Mộc Vương Phủ, trước mắt hoàng thượng và phần đông đại thần vui vẻ chạy về nội thành.
Phượng Lâu đi theo hoàng thượng nhìn chiếc xe ngựa kia lướt đi, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, sau đó “vù” một cái lấy chiếc gương đồng nhỏ ra, đứng sau lưng Hoàng Thượng soi, dường như cảm thấy không hài lòng, vì vậy lại lấy son phấn thoa lên, sau đó ngay cả bút kẻ lông mày cũng xuất hiện.
Toàn bộ đại thần đều thấy nhưng không thể trách, sau đó Quân hoàng đế leo lên xe ngựa. Quay đầu lại, nói với Đoan Mộc Tranh: “A Tranh, ngươi về Đoan Mộc Vương Phủ trước đi, nói chuyện đâu đấy với lão vương phi. Những năm này ngươi không ở kinh thành, tiểu tử vô sỉ Đoan Mộc Thần kia chỉ biết ăn uống chơi đùa, căn bản mặc kệ chuyện trong Vương Phủ, lão vương phi e là cũng chịu không ít vất vả rồi. Sau đó ngươi lại tiến cung đến thương nghị chuyện Bắc Cương với ta.”
Thân là hoàng đế, lại nói chuyện như thế với một thần tử, nếu nói không phải vô cùng coi trọng thì căn bản không thể nào. Bên cạnh đã có đại thần hai mặt nhìn nhau, nháy mắt ra hiệu.
Đoan Mộc Tranh nghe vậy ánh mắt ngưng lại, chậm rãi gật đầu.
Bên kia, Đoan Mộc Điềm ngồi trong xe ngựa nghe lão vương phi lải nhải, giờ phút này lão vương phi không còn là lão thái thái uy nghiêm ở ngoài cửa thành, cũng không còn là vị mẫu thân đằng đằng sát khí hùng hổ tiến đánh Đoan Mộc Tranh nữa, mà là tổ mẫu cùng cháu trai cháu gái nhiều năm không gặp nói mãi không hết lời.
Bà đưa tay sờ sờ mặt Đoan Mộc Điềm, nói: “Đáng tiếc, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như vậy, đều bị cái bớt này phá hủy, nhưng mà không sao, quận chúa Đoan Mộc Vương Phủ chúng ta căn bản không cần dựa vào mỹ mạo để hấp dẫn lực chú ý của người khác!”
Trực tiếp thảo luận vết bớt trên mặt nàng như thế, cho đến nay vẫn là chuyện chưa từng xảy ra, ngay cả phụ thân và ca ca cũng chưa từng trực tiếp nói qua như vậy, dường như sợ khiến nàng buồn.
Bây giờ nghe tổ mẫu nói đến, nàng cũng không có cảm thấy mất hứng, trái lại còn có chút vui vẻ, lắc đầu nói: “Cháu cũng không quá để ý đến chuyện này.”
Câu trả lời này lại khiến lão vương phi có chút ngoài ý muốn, dù sao thì làm gì có nữ hài tử nào không để ý đến dung mạo của mình? Không phải mọi nữ tử đều muốn mình lớn lên xinh đẹp như hoa như ngọc, so với bất kì ai trên đời đều phải đẹp hơn sao?
Lão vương phi nhìn nàng, bỗng nhiên khẽ thở dài, vỗ vỗ mu bàn tay của nàng, nói: “Tốt rồi, không nói chuyện này nữa. Cháu nhanh kể cho tổ mẫu nghe, những năm qua của các cáu thế nào? Có phải chịu khổ không? Có ai khi dễ cháu không?”
“Chúng cháu sống rất tốt, ở thôn Tam Trạch rất yên tĩnh, không phải chịu khổ cái gì, thôn dân cũng rất hiền lành, không khi dễ ai hết.”
“Ai, nha đầu này, nói chuyện không khác tiểu tử kia là mấy.”
Tiểu tử kia đương nhiên chính là Thần công tử.
Ngừng một chút, bà lại hỏi: “Mười năm nay, các cháu vẫn ở trong thôn nhỏ đó sao?”
“Phụ thân thì vẫn ở trong thôn, cháu ra ngoài cùng ca ca, quan sát bên ngoài.”
“Ah? Có thấy gì thú vị không?”
“Thấy được thiên kì bách quái, những chuyện thú vị đều có hết…”
Bọn họ nói chuyện trong xe ngựa nguyên một đường đến Đoan Mộc Vương Phủ, Đoan Mộc Điềm nhẹ nhàng trò chuyện, Đoan Mộc Cảnh thì yên tĩnh lắng nghe, ngẫu nhiên cũng chọc vào nói vài câu, trong lúc nhất thời không khí hòa hợp dị thường, không hề cảm thấy mất tự nhiên hay xấu hổ khi mới gặp gỡ trưởng bối.
“Tổ mẫu, người cũng biết Phượng Lâu?” Đoan Mộc Điềm đột nhiên hỏi.
“Phượng Lâu? Sao đột nhiên lại hỏi đến hắn?”
“Chỉ là có chút hiếu kỳ, lần này chúng cháu trở về cùng hắn, cảm thấy người này thật là…”
“Kì cục!” Lão vương phi lưu loát dùng hai chữ để khái quát Phượng Lâu, sau đó lại hỏi, “Vậy, Điềm Điềm cháu có biết Phượng gia không?”
“Phượng gia? Tổ mẫu không phải nói đến Phượng gia theo hoàng đế Đại Viêm dốc sức khai quốc làm nên thiên hạ, rồi được phong làm Thân Vương thừa kế qua các đời, nổi danh cùng Đoan Mộc gia chứ?”
Tổ Mẫu sao đột nhiên lại nhắc tới Phượng gia? Chẳng lẽ Phượng Lâu kia chính là người của Phượng Gia? Nhưng hắn rõ ràng là một… thái giám!
Lão vương phi nhẹ gật đầu, nói: “Phượng gia cũng giống như Đoan Mộc gia chúng ta, đều theo hoàng đế từ khi khai quốc cho tới bây giờ, nhiều thế hệ thay triều đính trấn thủ biên cương, nam nhân trong nhà cũng vì thế mà ngày càng ít. Vương gia của Phượng gia đời trước tuổi còn trẻ đã chết ở chiến trường, chỉ lưu lại một nhỉ tử nằm trong tã lót, người nọ, chính là Phượng Lâu.”
“Làm sao lại thế? Nói như vậy, hắn không phải là Vương gia Phượng vương phủ sao? Sao lại…”
Lão vương phi thật thà thở dài, nói: “Phượng Lâu này từ nhỏ đã thông minh, văn thao võ lược, chỉ có một tật xấu, chính là thích dùng đồ của nữ tử. Chẳng qua đây cũng không phải bệnh lớn gì, số công tử nhà cao cửa rộng rảnh rỗi không có việc gì bôi chút phấn son cũng không thiếu, mẫu thân hắn tuy không thích, nhưng niệm tình hắn từ nhỏ không có phụ thân, quý phủ lại toàn nữ, trên người dính chút son phấn cũng có thể lý giải được, nên không xen vào nữa. Vốn không có việc gì lớn, nhưng lúc hắn mười lăm tuổi, chính là 17 năm trước, Hoàng Thượng gặp chuyện, hắn lúc ấy ở bên cạnh, thay Hoàng Thượng cản một kiếm, khiến hạ thể tổn thương. Cũng không biết hắn rốt cuộc nghĩ gì, lại nói như vậy là có thể giải quyết xong mọi chuyện, từ nay về sau thân chính là nữ nhi, có thể danh chính ngôn thuận bôi son chát phấn, mặc xiêm y xinh đẹp như hoa, sau đó còn chạy vào tiến cung làm thái giám, Hoàng Thượng niệm tình ơn cứu mạng của hắn, hơn nữa Phượng gia nhiều thế hệ trung lương đến thế hệ này lại không có truyền thừa, nên cũng mặc hắn ở trong cung ầm ĩ.”
Đoan Mộc Điềm giật mình sững sờ, nhớ tới người lẳng lơ kia, không ngờ được hắn có thân phận Vương Gia, nhưng lại cố tình làm thái giám, dường như vô cùng thích thú.
Ít nhất nhìn qua đúng là như thế.
Những lời này của tổ mẫu không ngừng quanh quẩn bên tai, bỗng nhiên trong lòng khẽ động, nói: “17 năm trước?”
“Đúng vậy, 17 năm trước, sau chuyện đó không được mấy tháng, cha mẹ cháu cũng xảy ra chuyện.”
Đoan Mộc Điềm bỗng nhiên quay đầu cùng ca ca liếc nhau một cái, hai huynh muội dường như đều có điều suy nghĩ.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, có tiếng la hét ầm ĩ bên ngoài truyền vào. Đoan Mộc Điềm thấy hơi lạ, lão vương phi lại xụ mặt xuống, dùng sức nắm tay nàng, nói: “Điềm Điềm, cháu phải nhớ kĩ, cháu là đại tiểu thư con vợ cả, là Quận Chúa của Đoan Mộc Vương Phủ chúng ta, ngoại trừ tổ mẫu, cha cháu, tiểu thúc cùng ca ca ra, ai cũng không được phép bất kính với cháu!”
Nàng khẽ giật mình, sau đó gật đầu.
Lão vương phi liền quay đầu nhìn về phía Đoan Mộc Cảnh, nói: “Tiểu Cảnh, cháu cũng phải nhớ kĩ, cháu chính là thể tử, cho dù là Tiểu thúc cũng không thể vô lễ với cháu.”
“Vâng, tổ mẫu.”
Sau đó bà mới kéo tay hai huynh muội xuống xe ngựa.
Vừa xuống xe, nhìn thấy phía trước nhà cao cửa rộng chật kín người, liếc nhìn lại, trong một đám nữ tử chỉ có lưa thưa vài nam nhân, Đoan Mộc Điềm bỗng nhiên hoa mắt, lông mày nhíu chặt.
Trong đại viện hào hoa như vậy, nhiều nữ nhân thế này, chỉ có thể đại biểu cho một ý tứ, chính là nhiều thị phi!
Nhìn thấy nhiều nữ nhân như vậy, nàng bỗng nhiên có chút hối hận vì đã cùng phụ thân trở về Đoan Mộc Vương Phủ rồi.
Đám người kia nhìn thấy lão vương phi kéo hai người xuống, lập tức nhốn nháo chạy ra đón chào, dịu dàng hạ bái có, chắp tay thở dài cũng có, đều hướng bên này hành lễ, nói: “Bái kiến lão vương phi, cung nghênh thế tử và đại tiểu thư hồi phủ!”
Quận Chúa là Hoàng Thượng phong, Đoan Mộc Điềm bây giờ chưa chính thức được ban thưởng, chỉ có thể được xưng là đại tiểu thư, nhưng mọi người đều biết, danh phong quận chúa kia của nàng chỉ là chuyện sớm muộn, người đã về tới kinh thành, thánh chỉ tứ phong chỉ sợ ngày mai sẽ tới Đoan Mộc Vương Phủ.
“Đều miễn lễ đi, thế tử và đại tiểu thư đi đường mấy ngày, mệt muốn chết rồi, sương phòng đã chuẩn bị xong chưa?” Lão vương phi mặt không biểu tình nói, lại khôi phục bộ dáng lão thái thái uy nghiêm.
Vị quản sự vô cùng vất vả từ sau đám người kia lách vào, cung kính nói: “Hồi bẩm lão vương phi, Lưu Vân Hiên của Thế Tử và Xuất Vân Các của đại tiểu thư đều đã dọn dẹp xong ạ.”
“Thế tử và đại tiểu thư đây là đi bao nhiêu ngày nha? Ta nghe nói lúc trước các người ở trong một cái thôn nhỏ xa xôi, ai u!!! Loại địa phương như thế sao có thể để thế tử và đại tiểu thư tôn quý ở chứ? Sớm nên trở về mới đúng!” Có người giọng dịu dàng nói.
“Đúng vậy đúng vây, chúng tôi đều một mực trông mong ngày thế tử và đại tiểu thư trở về, hôm nay xem như chờ được rồi.” Lại có người phối hợp nói.
“Lúc trước Xảo Nhi luôn ồn ào nói muốn gặp thế tử ca ca và quận chúa tỷ tỷ đây này, sao bây giờ gặp rồi lại thẹn thùng không nói gì? Ra đi, nhanh ra thỉnh an thế tử ca ca và quận chúa tỷ tỷ, thế tử và quận chúa đều là bộ dáng thần tiên nha.” Có một phu nhân đẩy một nha đầu năm sáu tuổi ra, cười nói.
“Còn không phải sao? Ta chưa thấy qua bộ dáng nhưng đã có thể hình dung ra rồi, chắc chắn là tuấn tú như tiên đồng tiên nữ hạ phàm nha.” Lại có một phu nhân che miệng cười khẽ, nói.
“Tiểu đệ lúc trước từng có vinh hạnh nhìn thấy Tam điện hạ một lần, cảm thấy Tam điện hạ quả nhiên có tư thái thần tiên, hôm nay nhìn thế tử mới phát hiện, thế tử so ra cũng không hề kém Tam điện hạ.” Có tiếng nói trong đám đông nói vọng ra.
Tam Điện Hạ?
Trong đáy mắt Đoan Mộc Cảnh loé lên vòng xoáy, hừ, Quân Tu Nhiễm.
Đoan Mộc Điềm cũng quay đầu, sau đó toàn trường thoáng một cái liền yên tĩnh.
Lúc trước nàng vẫn luôn nghiêng mặt quay về phía tổ mẫu, cho nên bọn họ chỉ nhìn thấy nửa mặt bên phải của nàng, quả thật băng cơ ngọc cốt, sắc nước hương trời phong hoa tuyệt đại, sau đó nàng bỗng nhiên lộ ra nửa mặt bên kia, lập tức dọa mọi người sợ đến ngây ngẩn.
Chợt có tiếng “Oa” vang lên, đứa nhỏ Xảo Nhi bị mẫu thân đẩy về phía trước thỉnh an kia liền há miệng khóc rống.
Bị, dọa, khóc, rồi!
Đoan Mộc Điềm lập tức có chút im lặng, cho dù nàng không để ý vết bớt trên mặt nhưng gặp tình huống như vậy, vẫn cảm thấy không thoải mái.
Đáy mắt Đoan Mộc Cảnh trầm ngưng thêm vài phần, sau đó kéo tay muội muội, trực tiếp vượt qua bọn họ tiến vào trong Vương Phủ.
Lão vương phi ở sau lưng trong mắt hiện ra ý khen ngợi, lúc trước ở ngoài thành, cháu gái ngăn cản Hoàng Thượng chỉ trích, miễn việc vừa về kinh thành đã đắc tội người khác, khiến bà cảm thấy thật thỏa mãn, giờ phút này hành động của cháu trai, ở trước mặt tất cả mọi người che chở cho muội muội tiến vào Vương Phủ, cũng làm bà thỏa mãn vô cùng.
Sau đó bà lạnh lùng lườm qua đám người này, quay người bước vào cửa lớn Vương Phủ.
Mà giờ phút này ở Hoa Thành xa xôi vài ngàn dặm, Quân Tu Nhiễm đang đứng trong gian phòng của khách điếm, qua cửa sổ nhìn về phía Kinh Thành, nụ cười trên mặt không hề che giấu.
“Điềm Điềm đã về kinh sao?”
Sau lưng, thị vệ áo xanh nhe răng trợn mắt trưng ra khuôn mặt xanh tím, hắn cảm thấy hắn xui xẻo vô cùng, lần này đúng là không nên tranh giành đòi theo chủ tử ra ngoài, kết quả chẳng những hắt xì không ngừng, còn vì một sai lầm nho nhỏ khiến chủ tử ghi hận, mặt của hắn a~, nhất định là đã bị hủy rồi!
Nhưng nghe được lời chủ tử nói, hắn lập tức trả lời: “Căn cứ vào tin tức truyền đến, Đoan Mộc gia bảy ngày trước đã khởi hành về kinh, nếu như không có việc gì bất ngờ xảy ra, có lẽ đã đến kinh thành rồi.”
Đáy mắt Quân Tu Nhiêm ánh lên một tia vội vã, sau đó bị hắn áp chế trở về, quay người nhìn gã tùy tùng trên cơ bản đã thay đổi hoàn toàn, cười mê người, nói: “Đã như vậy, chúng ta nên tăng nhanh tốc độ, mau đem mọi chuyện chấm dứt rồi trở lại kinh thành thôi.”
“Ách?”
Chủ tử, lời này của ngài là có ý gì đây? Nụ cười của ngài là sao? Ngài muốn làm gì? Làm gì làm gì?