Lúc Diệp Miên tỉnh lại đã thấy bản thân nằm trên chiếc giường rộng, trên người chỉ mặc một kiện trung y tơ tằm màu trắng, vết thương trên tay cũng đã được băng bó. Nếu không phải nàng cảm thấy bản thân không có dấu hiệu gì khác thường e rằng đã nghĩ bản thân không còn trong sạch.
Diệp Miên nhìn quanh căn phòng sa hoa không có ai trong lòng thoáng lo lắng. Hiện tại nàng không thể sử dụng linh lực, Mộng Y không biết đã bị đem đi nơi nào. Đã hai ngày rồi Minh Quang còn chưa tìm thấy nàng!
Lúc này Diệp Miên nghe thấy tiếng bước chân, Trương nhị công tử vòng qua tấm bình phong đem theo một chén thuốc đen sì đến trước mặt Diệp Miên: "Tiểu mỹ nhân, ngoan, uống thuốc đi."
Diệp Miên cau mày, không chút do dự hất tay làm rơi bát thuốc.
Trương nhị công tử nhíu mi, khuôn mặt ẩn chứa tức giận: "Tiểu mỹ nhân, nàng quên rằng bằng hữu nàng vẫn còn trong tay ta sao?"
Diệp Miên nghe hắn nhắc đến Mộng Y thì thoáng cứng nhắc, sau đó lại trào phúng nói: "Làm như nếu ta thuộc theo ngươi thì A Trần sẽ không có việc gì."
Diệp Miên trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu như A Trần có mệnh hệ gì ta giết ngươi!"
Trương nhị công tử nhếch môi khinh miệt: "Đúng là bằng hữu tốt mà!"
Nói đoạn hắn xoay người rời đi, không lâu sau mang theo chén thuốc giống như khi nãy tiến vào. Hắn ta bóp lấy cằm Diệp Miên, ép buộc nàng uống xuống hết chỗ thuốc đen sì mà tanh nồng kia.
"Thật là không uống rượu mời muốn uống rượu!"
Diệp Miên ôm lấy cổ nôn thóc nôn tháo nhưng rốt cuộc vẫn không nôn ra được cái gì. Nàng trợn mắt trừng Trương nhị công tử như muốn thông qua ánh mát chém hắn ta.
Trương nhị công tử ném bát ra sau, làm như không thấy ánh mắt giết người của Diệp Miên. Hắn ta đi qua đi lại lẩm nhẩm tính thời gian. Hắn ta dừng chân, cười tà ác: "Cũng tới lúc rồi!"
Không biết từ đâu hắn lấy ra đoạn vải nào đen đi tới gần trói tay Diệp Miên lại. Diệp Miên trợn trừng mắt liều mạng giãy dụa nhưng sức nữ nhân không đọa lại nổi sức nam nhân, chỉ trong chốc lát Diệp Miên đã bị hắn ta đè xuống giường. Đôi mắt cũng bị hắn ta dùng vải đen che lại.
Diệp Miên cảm giác được y phục bị lôi kéo, một cỗ bất lực cùng ghê tởm trào dâng lên lòng ngực. Nàng thật chưa từng ngờ đến bản thân sẽ rơi vào cảnh này, trinh tiết trân quý một đời của nữ tử lại bị vấy bẩn trong hoàn cảnh này.
Diệp Miên cảm thấy sợ, khóe mắt không kiềm được ẩm ướt. Mộng Y vẫn còn chờ nàng tới cứu....
'Rầm'
Diệp Miên cảm giác được người trên thân dừng lại động tác, thấp giọng chửi "Mẹ" một tiếng rồi vội vã chạy ra ngoài.
Diệp Miên đờ đẫn cố mở to mắt nhưng lúc này ngoại trừ một màu đen thì chẳng nhìn ra cái gì nữa. Nỗi nhục nhã này nàng cả đời cũng không thể quên được!
Diệp Miên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng hỗn tạp, tiếng bước chân ngày càng gần, cuối cùng 'rầm' một cửa phòng bị đạp đổ. Nàng giật mình hoảng sợ, là ai vào đấy? Tình huống của nàng...
Chưa kịp để Diệp Miên nghĩ xong thân thể đã được phủ bằng một tấm áo choàng dày ấm áp. Kế tiếp nàng bị người ta ôm lấy, người kia ở bên tay nàng gọi một tiếng "A Miên" cởi trói và tấm vải che mắt xuống cho nàng.
Diệp Miên sững sờ nhìn Minh Quang, không kiềm được nước mắt mà khóc lên, ôm chặt lấy Minh Quang.
Ánh mắt rét lạnh của Minh Quang nhìn đến đám người vừa xông vào. Người của hắn cũng dám động vào, quả thật gan to bằng trời!
Minh Quang ôm ngang Diệp Miên được bọc bằng áo choàng nghênh ngang ra ngoài. Lúc hắn tới gần đám kẻ hầu chặn đường, tay thoát nhất lên bọn họ đều bị lưỡi đao vô hình cắt trúng nằm la lết dưới đất.
Diệp Miên lúc này mới nhớ đến chuyện quan trọng, nàng vội nắm lấy vạt áo Minh Quang kích động nói: "Chờ đã... A Trần! A Trần vẫn còn chưa thấy."
Lúc Minh Quang ôm Diệp Miên ra ngoài nàng liền nhìn thấy Nghịch Lan một thân bạch y đứng bên ngoài chặn lại người hầu vào trong.
Diệp Miên kích động đến nước mắt rơi không ngừng, vừa kéo vạt áo Minh Quang vừa nói: "Cứu A Trần, xin huynh cứu A Trần!"
Nghịch Lan lúc này cũng tới, nàng ấy nheo mắt nhìn Minh Quang và Diệp Miên: "Mộng Y đâu rồi?"
Diệp Miên lắc đầu, nức nở nói: "Không biết... Cứu A Trần, xin huynh cứu A Trần!"
Nghịch Lan lấy quyển trục nhiệm vụ ra, đôi mày cau chặt, lo lắng viết rõ trên mặt. Trên tấm bản đồ xuất hiện một dấu chấm màu xanh lá cách bọn họ khá xa, không nằm trong khu vực Trương phủ. Mà lúc này dấu chấm màu xanh kia đang nhấp nháy không ngừng, báo hiệu đối phương đang gập nguy hiểm.
Trong lòng Nghịch Lan nặng nề, nàng ấy vội khép quyển trục lại, không nói một lời vội vã ngự kiếm rời đi. Minh Quang vội triệu ra pháp bảo đuổi theo hướng Nghịch Lan rời đi.
Lúc ba người đáp xuống đất mới phát hiện ra bọn họ đang đứng ở phố nhỏ hai ngày trước Diệp Miên và Mộng Y mất tích. Nghịch Lan dựa theo bản đồ trong quyển trục tìm đến chỗ Mộng Y nhưng đến rồi mới phát hiện đó là một căn nhà bỏ hoang không có một bóng người. Ba người tìm khắp một vòng cũng không thấy Mộng Y ở đâu.
"Tìm xem có cơ quan hay không!" Minh Quang buông Diệp Miên xuống, Diệp Miên kéo chặt áo choàng che bản thân lại, đi tới lui tìm cơ quan mật thất.
Diệp Miên học về trận pháp và cơ quan nên chẳng mấy chốc đã tìm ra cơ quản mật thất ở một cái giá sách cũ kĩ. Mật thất tối đen như mực, bên trong lại nhỏ hẹp, căn bản không nhìn thấy cái gì.
Ba người họ đi một hồi mới nghe thấy tiếng động, tiếng nước nhỏ tí tách vang lên trong mật thất tối om khiến người khác nổi da gà. Bọn họ đi về phía trước liền thấy được ánh sáng, phía trước không gian không quá lớn, phía trên thông với bên ngoài được ánh trăng chiếu sáng. Mà bên dưới ngay chỗ ánh trăng chiếu xuống có một cái bàn tế lớn, Mộng Y đang bị khóa chặt bên trên máu từ cổ tay không ngừng nhỏ xuống tế đàn dưới thân. Âm thanh tích tách rõ ràng là do máu Mộng Y nhỏ xuống tế đàn!
Đôi mắt Nghịch Lan khóa chặt bóng dáng mảnh khải bị trói trên tế đàn. Đôi con ngươi Nghịch Lan như bị máu Mộng Y nhiễm lấy, đỏ ngầu.
Diệp Miên trợn to đôi mắt phủ đầy sương: "A Trần!!!"
Nghịch Lan là người lao đến tế đàn đầu tiên nhưng tay chưa kịp chạm vào tế đàn đã bị một trận âm phong hất bay, nặng nề nệm vào vách tường. Nghịch Lan chật vật đứng đậy, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm nữ quỷ một thân đồ đỏ chắn phía trước.
Nữ quỷ cất giọng âm u: "Không có kẻ nào được phá hỏng chuyện của ta!"
Nghịch Lan nâng Tâm Sa kiếm lên chuẩn bị lao vào đánh nữ quỷ đã bị Minh Quang cản lại. Hắn nhỏ giọng nói "Sư tỷ, để ta đối phó ả, tỷ tìm cách cứu Mộng Y sư muội."
Nghịch Lan cắn răng, thu lại kiếm, lui ra sau một bước.
Minh Quang rút ra kiếm linh của bản thân, không nói một lời lao vào cùng nữ quỷ giao tranh. Người và quỷ đánh nhau âm phong nổi lên cuồng cuộn, mật thất rung chuyển một hồi như muốn sụp đổ.
Nghịch Lan nhân lúc Minh Quang và nữ quỷ giao tranh âm thầm ra lệnh Tâm Sa tiếp cận tế đàn. Nữ quỷ nhận ra âm mưu của Nghịch Lan, hung tợn quay đầu nhìn Nghịch Lan một cái, không chút chần chừ dùng tay bắt lấy Tâm Sa kiếm.
Nghịch Lan hừ lạnh một tiếng ra lệnh Tâm Sa: "Xuất vỏ!"
Tâm Sa rời vỏ, ánh trăng bạc chiếu rọi lên lưỡi kiếm phát ra ánh sáng chói mắt. Nghịch Lan lạnh lùng phun ra một chữ: "Chém!"
Tâm Sa trên không trung nhanh nhẹn lượn một vòng, nhắm chuẩn xác vào cánh tay nữ quỷ mà chém. Nữ quỷ bị chém đứt cánh tay đau đến mức hét dài một tiếng, âm thanh chói tai lại ghê rợn. Cánh tay của nữ quỷ rơi xuống đất liền xèo xèo tiêu biến chỉ còn lại làn khói đen.
Tâm Sa là kiếm linh đã có linh tính lại là pháp bảo đối kháng tà vật ma vật, một kiếm chém xuống cánh tay nữ quỷ liền không thể phục hồi.
Nữ quỷ hung tợn nhìn Nghịch Lan. Nghịch Lan làm như không thấy ánh mắt ả ta, điều khiển Tâm Sa tiếp cận tế đàn.
Nữ quỷ vội vã bay qua tế đàn nhưng lúc này Minh Quang lại kéo ả ta, dây dưa không để ả ta chạy thoát. Vì vậy nữ quỷ chỉ có thể trơ mắt nhìn Tâm Sa kiếm lại gần tế đàn.
"Phá tế đàn, đừng làm nàng bị thương."