Editor: Linh Kim
Trên người đối phương mặc một bộ váy trắng, tóc dài nhu thuận rũ ra bên hông, càng tôn lên eo nhỏ bên trong váy áo có vẻ thon thon một tay có thể ôm hết.
Tống Thiên đột nhiên có cảm giác miệng mình có điểm khô lên.
Trước kia nghe kể truyện Sở Vương thích mỹ nhân eo nhỏ, Tống Thiên vẫn luôn cảm thấy không thể hiểu được, ở trong lòng hắn người có thân thể không khỏe mạnh thì eo mới có thể gầy đến mức này, cũng bởi vậy hắn luôn cảm thấy Sở Vương là một người biến thái.
Nhưng hôm nay đột nhiên chú ý đến một màn này, Tống Thiên đột nhiên cảm thấy mình có thể lý giải được sở thích của Sở Vương.
Bất quá khác Sở Vương chính là Tống Thiên chỉ thích eo nhỏ của Ngôn Cẩn.
Tống Thiên đứng tại chỗ bất động thật lâu, lâu đến mức Ngôn Cẩn cảm thấy có điểm không thích hợp ngẩng đầu lên.
Ngôn Cẩn nương theo ánh mắt mãnh liệt nhìn mình nhìn qua, liền thấy một màn Tống Thiên đứng ngốc lăng tại chỗ.
Cô đánh giá Tống Thiên một phen, xem ra phía trước đối phương chính là ăn mặc rất tỉ mỉ.
Cái này làm cho Ngôn Cẩn cảm thấy có chút buồn cười.
“Tiểu Thiên!” Ngôn Cẩn hô lên: “Anh đứng đó là gì? Lại đây đi!”
Tiếng gọi này của cô rốt cuộc cũng đem linh hồn lơ lửng của Tống Thiên trở về.
Tống Thiên hồi phục lại tinh thần, trên mặt hiện lên một chút ngượng ngùng, sau đó mím môi đi đến phía đối diện Ngôn Cẩn ngồi xuống.
Ngôn Cẩn đem thực đơn trong tay đưa cho Tống Thiên: “Em đã gọi xong, anh lại gọi thêm một chút đi.”
Tống Thiên vẫn có điểm ngượng ngùng, rốt cuộc vừa rồi mình thất thần suy nghĩ đều bị bạn gái nhìn thấy, thật sự làm hắn có chút xấu hổ khó mở miệng.
Sau khi tiếp nhận thực đơn, Tống Thiên liền gọi mấy món Ngôn Cẩn thích, sau đó liền gọi phục vụ cầm thực đơn đi.
Chờ sau khi phục vụ đi rồi, Tống Thiên lại đột nhiên cảm thấy có điểm không biết nói gì, tuy rằng nói hắn cùng Ngôn Cẩn đã ở bên nhau được hai năm.
Nhưng bởi vì chuyên ngành của hai người đều rất bận, bọn họ lại tương đối coi trọng việc học, cho nên ngày thường cũng tương đối vội học tập, thời gian ở bên nhau cũng liền thiếu.
Chờ đến ngày nghỉ, Ngôn Cẩn lại nhất định phải về nhà với cha mẹ mình. Cho nên thực tế trong hai năm qua, thời gian bọn họ ở chung gộp lại cũng chỉ được một tháng.
Cũng bởi vì vậy mà hiện tại Tống Thiên nhìn Ngôn Cẩn, vẫn giống như lần đó sau khi kỳ thi đại học kết thúc, lấy hết can đảm tỏ tình với Ngôn Cẩn.
Dư quang khóe mắt nhìn đến trên bàn có một bình trà, vừa vặn Tống Thiên có chút khát nước, hắn liền trực tiếp cầm ly thủy tinh đổ một ly trà ra, chuẩn bị cứ như vậy mà uống.
Ngôn Cẩn thấy một màn này vội vàng duỗi tay ngăn cản Tống Thiên: “Ấy, nước này không uống được.”
Tay cầm ly nước của Tống Thiên không khỏi cứng lại trên không trung, lúc này hắn mới cảm thấy xác thực ly nước trong tay mình có chút nóng bỏng.
Hắn thẹn thùng cười, lúc này mới buông ly nước trong tay xuống.
Ngôn Cẩn nhìn Tống Thiên có chút thẹn thùng, bất quá cô cũng không thấy chán ghét loại thẹn thùng này của đối phương, có thể nói ban đầu Ngôn Cẩn thích đối phương chính là loại biểu cảm đơn thuần này của Tống Thiên.
Khóe miệng cô hơi cong lên một cái, sau đó làm như không phát hiện ra bộ dạng xấu hổ của Tống Thiên, cùng Tống Thiên trò chuyện việc học tập.
Đây là sở trường của Tống Thiên, khi hai người nói chuyện, thái độ của Tống Thiên cũng ngày càng tự nhiên.
“Quấy rầy một chút, đồ ăn của ngài đã làm xong.”
Khi hai người đang nói chuyện, đồ ăn bọn họ gọi khi nãy đã được mang lên.
Chờ đến khi dọn lên hết, Ngôn Cẩn cùng Tống Thiên nhìn thức ăn đủ màu sắc trên bàn, không khỏi nhìn đối phương cười.
Cô gọi đều là món Tống Thiên thích ăn, mà Tống Thiên gọi lại là món Ngôn Cẩn thích.
Ngôn Cẩn không nói chuyện, nhưng bầu không khí giữa hai người phá lệ ăn ý.
Ăn cơm xong, Tống Thiên lại mang theo Ngôn Cẩn tham quan trường của mình, đây vẫn là lần đầu tiên Ngôn Cẩn đi vào đại học Thanh Hà, lúc báo nguyện vọng, bởi vì lĩnh vực hai người am hiểu bất đồng, cho nên bọn họ cũng không thể vào cùng một trường đại học.
Ngôn Cẩn cùng Tống Thiên vừa đi vừa nói chuyện. Đi đến chỗ rừng cây nhỏ của đại học Thanh Hà, không biết vì sao Tống Thiên đột nhiên dừng bước chân, lôi kéo Ngôn Cẩn đi theo hướng ngược lại.
Ngôn Cẩn ngạc nhiên một chút: “Làm sao vậy?”
Biếu tình của Tống Thiên có chút hoảng loạn: “Đột nhiên nhớ tới bên kia đang tu sửa, không thể đi qua.”
Tu sửa đường, vậy khẩn trương như vậy làm gì?
Trong lòng Ngôn Cẩn có điểm nghi hoặc, thừa dịp Tống Thiên không chú ý, cô ngẩng đầu nhìn về phía trước một chút, sau đó ánh mắt liền lộ ra vài phần hiểu rõ.
Ngôn Cẩn quay đầu nhìn bốn phía một vòng, nơi này xác thực tương đối héo lánh, hơn nữa bên cạnh lại là một phiến rừng nhỏ, có thể trở thành một nơi hẹn hò cũng không tồi.
Đôi mắt cô cong cong, đột nhiên dừng bước chân, sau đó gọi Tống Thiên một tiếng.
Tống Thiên nghe vậy quay đầu lại, có chút bộ dáng khó hiểu.
Sau đó hắn liền cảm giác được Ngôn Cẩn lôi kéo cánh tay mình, Ngôn cẩn lôi kéo hắn đến bên cạnh phiến rừng nhỏ.
Tống Thiên bị Ngôn Cẩn đẩy dựa lưng vào một gốc cây tương đối khô ráp, ngay sau đó hắn liền cảm nhận được môi mình căng chặt, một thứ mềm mại rơi xuống trên môi hắn.
Tống Thiên chớp chớp mắt, một hồi lâu mới phản ứng lại được, sau đó hắn liền nghe Ngôn Cẩn dùng một loại giọng nói trêu đùa nói nhỏ bên tai hắn: “Nhìn người khác làm gì? Anh và em còn chưa đủ thân sao?”
Tống Thiên nói không nên lời, hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhu ngược của Ngôn Cẩn trước mặt mình, toàn bộ ánh mắt đều dừng lại trên môi đối phương.
Hắn có cảm giác tim mình đập liên hồi, phảng phấp trái tim có thể từ trong cơ thể hắn nhảy ra ngoài.
Ánh mắt Tống Thiên trở nên có chút sáng rực, ngay sau đó hắn liền làm theo tiếng trong lòng mình mà hôn lên môi đỏ trước mặt mình.
Không đủ! Vĩnh viễn đều không đủ!
Trong mắt Ngôn Cẩn mang theo ý cười, cũng không có cự tuyệt hành động của Tống Thiên.
Không có biện pháp, ai bảo cô liền thích Tống Thiên từ trước đâu.