Xuyên Qua Các Thế Giới Làm Tiểu Khả Ái

Chương 6: Chiều nay sang nhà tớ học chung nhé!




"Chúng ta lại gặp nhau rồi!". Bạch Khuyển nhìn y, nở một nụ cười xán lạn
Khuôn mặt Dạ Nguyệt đỏ bừng. Y ngồi xuống, lấy sách vở ra. Y không nhận ra, từ nãy đến giờ Bạch Khuyển đều chăm chú nhìn y, không rời mắt dù chỉ một giây.
"Chẳng lẽ nhân viên hốt phân đã phát hiện ra ta là ai rồi ư?"
[ Cũng có thể đấy ]
- ---------------------------------------------------------------------------------------
Cả buổi sáng hôm ấy, Bạch Khuyển lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào Dạ Nguyệt, hoàn toàn không quan tâm đến những thứ khác xung quanh. Trong lúc đó, diễn đàn trường như bùng nổ vì tin tức một học sinh mới dễ thương mới chuyển đến, mọi người thi nhau vào bình luận, chia sẻ bài viết. 𝖳r𝐮𝐲ện ha𝐲? 𝖳ì𝑚 nga𝐲 𝐭rang chính + 𝖳r𝑈 𝑚𝐭r𝐮𝐲ện.Vn +
[ Ting, nhiệm vụ ẩn 2: Trợ giúp nhân viên hốt phân học hành, trở thành một giáo thảo nổi tiếng khắp trường ]
Dạ Nguyệt mới vào học đã bộc lộ bản chất thông minh nhanh nhẹn của mình, trả lời lưu loát tất cả các câu hỏi của giáo viên khiến diễn đàn một lần nữa lại bùng nổ. Các thầy cô giáo đều rất hài lòng về y, còn định bồi dưỡng để y đi thi Học sinh giỏi.
- ---------------------------------------------------------------------------------------
Đến trưa...
Dạ Nguyệt và Bạch Khuyển cùng cất sách vở. Lúc đó, Bạch Khuyển cũng không nhịn được mà liếc trộm y vài cái rồi đề nghị: "Cậu có muốn đi ăn trưa với mình không?"
[ Ting, cơ hội quá hoàn hảo để tiếp cận nhân viên hốt phân. Kí chủ đồng ý lẹ cho người ta vui mừng kìa😊 ]
"Ưm, cũng được"
Bạch Khuyển mỉm cười, nhưng trong lòng cười như điên vì được chấp nhận. Sẽ sớm thôi, tất cả những gì hắn mong muốn sẽ nằm trong tay hắn. Đáy mắt Bạch Khuyển lộ ra tia đắc ý.
Hai người dắt tay nhau đi về phía căng – tin. Mấy người cùng trường thấy cảnh tượng này bắt đầu bàn tán xôn xao.
"Ê, bà có thấy cái gì kia không? Xời ơi, cái thằng học dốt nhất trường này mà cũng đòi nắm tay bạn mới dễ thương đi ăn ư?"
"Đúng đó! Bạn học mới vừa dễ thương vừa dễ gần, còn học giỏi nữa, tên này đúng là không biết tự lượng sức mình mà. Học kém lại còn thích trèo cao!"
"Không chỉ vậy đâu, tui còn nghe nói mẹ thằng đó là gái lẳng lơ, sinh nó xong thì chết luôn. Thật đáng đời! Đúng là mẹ nào con nấy!"
"Thảo nào bị ghét bỏ. Cái thằng thần kinh ấy thì ai chơi với được!"
"..."
Bao nhiêu lời bàn tán xôn xao đều nhắm vào Bạch Khuyển, nào là "học dốt", "mẹ lẳng lơ", "thần kinh", nhưng hắn không để bụng. Điều hắn để bụng nhất đó chính là "không xứng"
Mẹ kiếp! Cái bọn ruồi nhặng này dám bảo hắn không xứng với y. Hắn ghét nhất ai nói hắn không xứng với y. Nhỡ y nghe xong rồi y không thèm chơi với hắn nữa thì sao?
Tất cả mọi người đều không để ý tới hắn bây giờ. Tay hắn nắm chặt thành quyền, mặt cúi xuống, lộ rõ gân xanh trên trán. Hắn hận không thể giết quách hết bọn ruồi nhặng kia đi.
[ Ting, tình huống nguy hiểm. Độ hắc hóa của nhân viên dọn phân đang tăng và nảy sinh ý nghĩ bạo lực. Thỉnh kí chủ lập tức có phương án giải quyết! ]
Dạ Nguyệt kéo tay Bạch Khuyển vào căng – tin, tìm một bàn và ngồi xuống.
"Cậu không sao chứ? Cậu đừng để ý đến bọn họ, bọn họ nói một hồi rồi cũng chán thôi!"
Bạch Khuyển sững sờ, ngẩng mặt lên thì thấy một cậu bé đang mỉm cười với hắn. Khắp người y tỏa ra ánh sáng như ánh mặt trời, chiếu sáng trái tim vốn tăm tối của hắn.
"Mình không sao"
Bạch Khuyển đã quyết tâm. Từ nay hắn phải chăm chỉ học hành, phải thật giỏi để không ai có thể phản bác tình cảm của hắn dành cho Dạ Nguyệt. Mặc kệ miệng lưỡi thiên hạ thế nào, nhưng mục đích của hắn chỉ là không muốn Dạ Nguyệt phải xấu hổ vì hắn mà thôi.
"Bọn họ thật không tốt, toàn nói xấu cậu thôi!" Dạ Nguyệt bĩu môi, làm mặt tức giận nhưng thực chất lại rất đáng yêu.
"Hay là chiều nay cậu sang nhà mình đi, mình và cậu sẽ cùng học, cùng tiến bộ. Đến lúc đó sẽ không ai nói xấu cậu nữa!" Mắt Dạ Nguyệt sáng lên, tỏ vẻ vui mừng như mình vừa tìm được một cao kiến.
[ Con mèo ngốc nhà ngươi vui mừng quá nhỉ ]
"Đương nhiên rồi, làm việc tốt rất vui luôn đó!"
Bạch Khuyển ngây người với lời đề nghị của Dạ Nguyệt, đáp ngay vì sợ y đổi ý: "Mình đồng ý"
- ---------------------------------------------------------------------------------------
Lời tác giả: Mọi người yên tâm, nhân viên hốt phân rất nhanh thôi sẽ không bị đè đầu cưỡi cổ nữa đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.