Xuyên Nhanh Trở Thành Đứa Con Ngoan

Chương 19:




Nói không chừng đến lúc đó Bối Bối sẽ đoạt được giải thưởng thì sao?
À...
Lâm Dũng cảm thấy, ngày đó ông vẫn nên mua thêm một ít thịt làm thịt kho tàu cho Bối Bối ăn thì sẽ tốt hơn.
Chẳng phải người ta có một câu: Thức ăn có thể chữa lành mọi nỗi buồn sao?
Lâm Bối Bối hoàn toàn không biết bản thân ngoài việc bị giáo viên, bạn học không ôm hy vọng gì cho trận đấu này mà ngay cả cha cô cũng thế.
Bất quá cô cũng mặc kệ suy nghĩ của người khác, hiện tại cô chỉ toàn tâm toàn ý tập trung vào học tập.
Thời gian nửa tháng rất nhanh đã trôi qua, Lâm Bối Bối cầm bóp viết đi vào phòng thi.
-
"Lão Lâm à, hôm nay ông có gì không yên lòng sao?"
Lão Triệu cũng là công nhân vệ sinh hỏi.
Lâm Dũng đổ phần lá cây cuối cùng vào thùng rác, trong tay cầm chổi lớn liếc lão Triệu một cái rồi đưa mắt nhìn phía xa xa, có hơi u sầu: — "Tôi đang lo lắng cho con gái".
"Con gái ông?" — Lão Triệu ngạc nhiên nói — "Con gái ông xảy ra chuyện gì à?"
Ông biết con gái Lâm Dũng là bảo bối trong lòng ông ấy, thật ra với tính Lâm Dũng mà nói, nếu con gái của ông ấy thật sự xảy ra chuyện gì, cho dù dùng mạng của bản thân để đổi ông ấy cũng bằng lòng, chỉ đáng tiếc cô con gái kia của Lâm Dũng...
Lão Triệu và Lâm Dũng là đồng nghiệp với nhau mấy năm, đương nhiên cũng gặp qua con gái của Lâm Dũng là Lâm Bối Bối vài lần, nói thật, ấn tượng kia cũng không tốt lắm, giống như con bé đang cực lực xóa bỏ mối quan hệ với Lâm Dũng vậy, ông còn từng nhìn thấy Lâm Bối Bối dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Lâm Dũng.đ
Thật lòng thì lão Triệu không thích Lâm Bối Bối.
"Đừng nói bậy, Bối Bối nhà tôi không sao". — Lâm Dũng hơi lớn tiếng nói: — "Hôm nay Bối Bối nhà tôi đi tham gia cuộc thi Olympic Toán toàn thành phố".
"Ôi, có thể tham gia cuộc thi Olympic Toán toàn thành phố đúng là giỏi nha".
Cho tới bây giờ Lâm Dũng cũng chưa từng nói qua chuyện học hành của Lâm Bối Bối với lão Triệu, nên cũng không nói là cuộc thi Olympic Toán toàn thành phố này chỉ cần học sinh tiểu học báo danh là có thể tham gia.
"Quên đi, không nói nữa". — Lâm Dũng khoát tay, lại tiếp tục bận rộn.
-
Cuộc thi Olympic Toán mà Lâm Bối Bối tham gia được tổ chức vào buổi sáng tại trường học, buổi trưa ăn cơm xong lại phải tiếp tục đi học, nên nửa đường không thể về nhà.
Lâm Dũng bận rộn cả một buổi sáng, buổi trưa lại đi làm thêm.
Sau đó ông còn dự định đi chợ để mua thịt.
Hôm nay Lâm Bối Bối tham gia thi Olympic Toán, nếu làm không được nhất định tâm trạng sẽ không tốt, đêm nay trở về lại làm thêm một ít thịt kho tàu, cho con bé vui vẻ hơn chút.
Mua thịt và rau trong chợ xong, khi đi ngang qua một quầy hàng náo nhiệt, ông bỗng dừng lại.
"Bán dây buộc tóc, kẹp tóc, kẹp tóc đẹp, băng đô đây".
"Mấy bé gái chắc chắn thích".
"Cô gái xinh đẹp à, có muốn mua hay không?"
"Ây chà, người bạn nhỏ à, em đeo cái kẹp tóc này lên đẹp lắm đó, giống như một công chúa nhỏ vậy".
Miệng của người bán hàng rong toàn lời ngon tiếng ngọt, dỗ dành cho mọi người cười vui vẻ.
Lâm Dũng dừng bước, tầm mắt dừng lại trên người bé gái kia.
Bé gái khoảng năm sáu tuổi, mặc cái váy bồng bềnh màu hồng nhạt, thắt bím tóc nhìn rất đẹp, trên tóc còn cài một cái kẹp tóc màu bạc, hình như còn có hình cánh bướm, dưới ánh mặt trời càng thêm tỏa sáng rực rỡ.
Lâm Dũng không ngừng tưởng tượng bộ dang của Lâm Bối Bối khi mang cái kẹp tóc này lên.
Bối Bối của ông còn đẹp hơn cô bé kia, không, so với tất cả những cô gái lớn nhỏ mua kẹp tóc, băng đô ở đây còn xinh đep hơn, cho nên, nếu Bối Bối đeo kẹp tóc này nhất định cũng đẹp hơn các cô.
Những bé gái đều thích kẹp tóc này, Bối Bối chắc chắn cũng sẽ thích nhỉ?
Hơn nữa vừa rồi người bán hàng rong cũng đã nói một câu làm ông động tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.