Xuyên Nhanh, Ký Chủ Không Tầm Thường

Chương 170: Thợ săn trở về (14)




Vân Yến ngước mặt lên, nheo mắt nhìn người đàn ông cao hơn mình gần như gấp đôi cái đầu này, ánh mắt thầm mang ý đánh giá.
Đứa quỷ nào đây?
Nhìn quen mắt thật.
Nhưng cô không nhớ là ai cả, nói đúng hơn thì là nguyên chủ không cho phép cô xem đoạn ký ức có người này.
Người tình trong mộng của nguyên chủ à?
Mà nhìn cao quý thế này chắc là tổng tài huyết tộc bá đạo rồi nhỉ?
Hay là nam chính của vị diện này nhỉ?
Người đàn ông này mặc một bộ vest đen, cả thân đều chỉ độc nhất một màu đen.
Ừm, giống con quạ vậy.
Ánh mắt lạnh lùng, không chút cảm xúc như tảng băng ở Bắc cực, sườn mặt tuấn mỹ làm lộ rõ sự nam tính khó cưỡng, mũi cao, môi hơi tím tái.
Cô khoanh tay, cằm xinh đẹp hơi nâng lên, mày không tự chủ mà hơi nhếch.
"Anh là ai? Muốn nhảy với tôi à? Anh phải thông thạo ít nhất là ba mươi ngôn ngữ trên thế giới mới đủ trình độ để nhảy với tôi."
Dứt câu, Vân Yến còn thêm nụ cười nhạt làm tăng phần khí thế cho mình.
Hệ thống: "..."
Ký chủ cô... con mẹ nó muốn lên trời à?
Người ta mời cô thôi mà, có cần phải hếch mặt như vậy không?
Nhìn có khác gì nữ phản diện đâu?
Trả lại ký chủ lạnh lùng, chỉ dùng sức mạnh không dùng lời lẽ ngày trước cho tôi!
Bổn hệ thống không quen nữ nhân thần kinh lại mắc bệnh ảo tưởng nặng như thế này đâu huhu!
Sở Tri ban đầu có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó đã lấy lại được phong độ bình tĩnh như cũ.
"Ừ, cô muốn tôi nói những ngôn ngữ nào, hãy liệt kê đi." Sở Tri rất từ tốn hỏi, hoàn toàn không tức giận tí nào.
Vân Yến nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: "Trung Quốc, Ả Rập, Phần Lan, Australia, Hàn Quốc, Thái Lan, Nhật Bản, Hungary, Nga, Iceland, Ấn Độ, tạm thời nhiêu đó trước."
Sở Tri giật nhẹ lông mày, đáy mắt xẹt qua vài tia khó hiểu.
Mười một ngôn ngữ à? Cô gái này muốn lên trời sao?
Chỉ là muốn nhảy cùng thôi cũng khó khăn đến vậy, quả thật là rất giống Phi Sương ngày xưa.
Tự cao, lại ngạo mạn.
Nhưng sự thật thì cô gái này không xinh đẹp bằng Phi Sương.
Sở Tri soi xét rất kĩ từng nét trên khuôn mặt của cô, rồi đưa ra đánh giá của mình.
Giống cha hơn giống mẹ, thật bất hạnh cho cô biết bao.
"Cô muốn tôi nói về những việc gì?" Sở Tri một thân lạnh lùng hỏi Vân Yến, khuôn mặt vẫn luôn giữ nguyên không thể chút cảm xúc dư thừa nào.
Vân Yến nhướng mày, con dơi này định nói thật à? Từ khi nào huyết tộc lại quan tâm đến ngôn ngữ loài người đến thế?
Sợ nha.
"Anh biết thuyết du hành thời gian của Stephen Hawking không?" Vân Yến nhàn nhạt liếc nhìn Sở Tri.
"Biết."
"Dùng mười một ngôn ngữ mà tôi nói để nói rõ cho tôi nghe về thuyết du hành thời gian đó nha, không được thì quẹo phải đi tìm cô gái khác." Vân Yến gật gù vui vẻ nói.
Nói đến đây, không hiểu sao Sở Tri lại nghe ra trong giọng nói của cô có ý mỉa mai cùng châm chọc.
"Được."
Sở Tri không chớp mắt nhìn Vân Yến, như thần thánh mà đọc hết thuyết du hành thời gian như đã học thuộc lâu năm bằng mười một ngôn ngữ khác nhau, mỗi đoạn lại đổi một loại ngôn ngữ.
Sở Tri nói rất ngắn gọn nhưng lại đầy đủ ý đến không tưởng, ngay cả cách dùng các ngôn ngữ cũng rất tinh tế, dễ hiểu.
Đặc biệt giọng của Sở Tri là chất giọng trầm khàn của nam nhân trưởng thành khiến cho nội dung hắn đang đọc cũng hay lên một phần.
Vân Yến đứng im gật gù lắng nghe, không nói gì.
Khoảng ba mươi phút sau Sở Tri cũng đã hoàn thành việc mà cô thử thách.
"Xong rồi? Lát nữa làm bạn nhảy của tôi?" Sở Tri lạnh nhạt nói.
"À không, ý của tôi là anh đủ trình độ đó nhưng tôi không đồng ý lời mời của anh đâu." Vân Yến nhún vai, tiếc nuối đáp.
Sở Tri: "..."
Bình tĩnh!
Mình là một huyết tộc cấp cao, không thể so đo với một bình máu di động được!
Lồng ngực Sở Tri phập phồng vài lần, răng nanh suýt chút nữa là hiện rõ ra trước mặt cô.
"Tức giận à? Ai bảo anh làm theo lời tôi nói chứ." Vân Yến bĩu môi, mau chóng phủi bỏ trách nhiệm của mình.
Không phải là lỗi của cô, là do hắn ngu ngốc nha.
"Vậy tên cô là gì? Chỉ cần biết tên cô thôi, tôi sẽ không làm phiền cô nữa." Sở Tri mau chóng lấy lại bình tĩnh một lần nữa để hỏi.
"Du Sương." Vân Yến vừa trả lời xong, đột nhiên trong đầu liền hiện ra hình ảnh của người này.
Con dơi này chẳng phải là kẻ đã lừa tình của nguyên chủ sao?
Nguyên chủ lúc trước, phải nói là kiếp trước mới đúng, là huyết nô của hắn, cô ấy yêu hắn, yêu đến điên cuồng, si mê.
Có lẽ là vì nguyên chủ không có cha mẹ nên khi có một người trao cho cô ấy một ít tình thương, cô ấy liền cho đó là tình yêu.
Nguyên chủ không biết tên hắn, chỉ biết rằng hắn họ Sở, ngay cả khi cô ấy hỏi hắn thì hắn luôn trầm mặc không trả lời.
Ôi cô gái đáng thương, không biết mình đã bị lừa bấy lâu nay!
Vân Yến có ngu mới không nhận ra tên này không yêu nguyên chủ, chỉ là cô ấy tự mình đa tình mà thôi.
Giết được không nhỉ?
"Ký chủ, cô thu lại suy nghĩ chết chóc trong người mình lại hộ tôi." 000 giật khóe miệng.
Câu cuối không hề liên quan gì đến mấy câu trước, cô xem như vậy có được hay không hả?
"Suy nghĩ chết chóc gì đâu, người ta đang nghĩ mai ăn chocolate loại gì mà." Vân Yến cực kì ngây thơ phủ nhận.
Ha hả, ta muốn giết thì ngươi cản được ta à?
Nguyên chủ cũng đâu có cấm giết hắn.
"Vị diện này nguyên chủ sẽ quay lại cơ thể, tôi hi vọng ký chủ sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt nhất." 000 trợn mắt, mau chóng offline.
Sở Tri nheo mắt trông cực kì nguy hiểm, xung quanh nhiệt độ không khí bắt đầu hạ xuống lạnh lẽo lạ thường.
"Du Sương? Cha của cô tên gì?"
"Du Lịch." Vân Yến nghiêm túc đáp.
Sở Tri: "..." Du Lịch?
"Mà, anh là ai vậy nhỉ? Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi." Cô chậm chạp mở thêm một thanh chocolate.
"Tôi họ Sở." Sở Tri liếc qua thanh chocolate trong tay cô rồi mau chóng thu hồi ánh mắt lại.
"Vậy à." Vân Yến gật gù, sau đó mau chóng đuổi Sở Tri đi, "Anh thấy cái góc chỗ kia không?"
"Thấy." Sở Tri đưa mắt theo hướng tay cô chỉ.
"Ừm, qua đó mời cô gái đó nhảy đi."
Hướng Vân Yến chỉ là hướng của Kim Bảo, nó đã ăn xong mấy con dơi kia ở ngoài nên định vào thông báo với cô.
Sở Tri hơi nhíu mày, thể hiện sự ghét bỏ rõ ra mặt.
Mặc dù Du Sương xấu hơn Phi Sương đấy, nhưng ít nhiều cũng là con gái của Phi Sương, có nhiều nét rất giống cô ấy, rất dễ nhìn.
Còn cô gái mặc đầm đỏ đó thì theo như ánh mắt của Sở Tri thì nhận xét ngắn gọn một chữ là: Xấu.
Hai chữ: Khó nhìn.
Ba chữ: Không muốn nhìn.
"Đẹp đúng không?" Vân Yến cười hiền từ, trong nụ cười lại có ẩn ý sâu sắc.
Sở Tri im lặng, quyết định sải chân bước đi, không thèm quay lại nhìn Vân Yến một lần nào nữa.
Lúc hắn quay người bỏ đi lại giống như chạy trốn, lại có chút ý tứ ghét bỏ làm cho Vân Yến hơi khó hiểu.
Kim Bảo từ khi nào lại mất sức hút đến như thế?
Huyết tộc bây giờ lại có ánh mắt cao đến vậy à?
Đúng là bọn dơi không hiểu rõ cái đẹp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.