Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Chu Thực không nhận ra có gì không ổn, hỏi theo cuộc đối thoại: “Anh Thâm muốn chơi gì kích thích hả?”
Đôi mắt Phó Vân Thâm xoay chuyển rồi chợt dừng lại ở Thời Mộ, cái nhìn này đầy ý vị sâu xa. Cô bị nhìn chằm chằm đến mức lạnh cả tóc gáy, còn mơ hồ có dự cảm xấu.
Phó Vân Thâm uống một hớp cạn hết bia trên tay, đặt chai bia nằm xuống bàn: “Chúng ta chơi đổ xúc xắc, ai lắc được một điểm trước thì sẽ được quay chai bia. Cái chai nhắm ngay ai thì người đó phải hoàn thành nhiệm vụ theo chỉ thị, không được phép từ chối. Người chơi hoàn thành nhiệm vụ có thể tiếp tục ấn định vòng mới, bắt đầu vòng thứ hai. Sao hả, có muốn chơi không?”
“Được nha! Cái này thú vị đấy!!”
Chu Thực đồng ý ngay tắp lự, sau đó lấy xúc xắc trong ngăn kéo ra.
Nụ cười của Phó Vân Thâm sâu dần lên.
Thời Mộ nuốt nước bọt, gần như cô có thể xác định rồi, người trước mắt này chắc chắn không phải là Phó Vân Thâm, bình thường đại lão kiệm lời nói không tới mấy câu, sao lại chủ động bảo chơi trò chơi chứ. Đây trăm phần trăm là công chúa Vân Vân bé bỏng rồi, nhưng tại sao chị ấy phải làm vậy? Có phải muốn chơi cô không thế!
Sắc mặt Thời Mộ thay đổi liên tục, càng nghĩ càng cảm thấy dám lắm, cô không khỏi rụt vào góc tường, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.
“Vậy bắt đầu từ anh Mộ đi.” Chu Thực ném xúc xắc và hai ly rượu tới.
Thời Mộ rối rắm, giữ xúc xắc bằng hai cái ly rồi lắc qua lắc lại, sau đó thảy lên mặt bàn, bên trên hiện ba điểm, không được quay. Tiếp theo là Bối Linh, hai điểm, vẫn không thể quay chai. Chu Thực bốn điểm. Hạ Hàng Nhất ba điểm. Hạ Hàng Nhất vừa thấy hơi đáng tiếc, vừa bất đắc dĩ đưa xúc xắc cho người cuối cùng là Phó Vân Thâm.
Phó Vân Thâm lật qua lật lại con xúc xắc, lòng thầm tính toán. Chị giơ cái ly lên, xúc xắc xoay tròn qua lại ở bên trong, nụ cười vừa tươi rói vừa tự tin.
Trong lòng Thời Mộ càng thêm sợ hãi.
Cạch.
Mặt ly úp trên bàn, mở ra, một điểm.
Hơi thở của Thời Mộ cứng lại, cảm thấy đại sự không ổn rồi.
“Tôi tôi tôi, tôi đi vệ sinh cái đã, mọi người chơi trước đi!” Mới vừa đứng dậy, cánh tay cô lập tức bị Phó Vân Thâm kéo lại.
Chị cười ranh mãnh: “Chờ tôi quay xong chai bia rồi cậu đi tiểu sau, đừng vội.”
Thời Mộ: “...”
Vội lắm!
Vội muốn chết đây nè!
Đây trăm phần trăm không phải chuyện gì tốt!!
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên diendanlequydon.com. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)
Không sao, còn phải quay chai bia nữa, cái này cần thử thách vận may mà, cô làm gì xui xẻo đến nỗi bị quay trúng chứ. Nhưng lỡ trúng rồi sao?
Thời Mộ nhíu chặt chân mày gần như thắt lại, nếu trúng, chị ấy có bắt mình mặc đồ con gái không thế? Không đâu nhỉ, công chúa bé lương thiện vậy, chắc chắn sẽ không làm thế đâu.
Chị bắt đầu xoay, chai bia quay vòng vòng trên bàn, làm trái tim Thời Mộ cũng quay theo, tốc độ chuyển động của chai bia từ từ chậm lại, miệng chai xẹt qua Hạ Hàng Nhất, sau đó đến Bối Linh rồi bắt đầu dừng lại. Thời Mộ trợn to mắt, đang muốn thở phào thì cái bàn đột nhiên bị ai đạp ở phía dưới, chai rượu lại bắt đầu đung đưa, nhắm chính xác ngay Thời Mộ.
“...” Công chúa bé muốn chơi cô đó!!!!!!!!
Sau khi được như ý, công chúa bé cười tươi như hoa: “Úi chà, anh Mộ trúng chiêu rồi kìa.”
Thời Mộ cười như mếu, gần như cắn răng nghiến lợi: “Vân Vân, tôi khuyên cậu nên lương thiện đi.”
Công chúa bé lườm nguýt: “Tôi vẫn muốn đấy, dáng vẻ anh Mộ nhà chúng ta trắng trẻo thế này, mặc đồ nữ nhất định rất đẹp à nha. Chu Thực, thấy đúng không?”
“...” Cái miệng rách này của chị ấy mở ra là trần trụi vậy hay sao hả!
Chu Thực sửng sốt một chốc, đồng tử chuyển qua nhìn mặt Thời Mộ, quan sát trên dưới một phen, mắt chợt sáng lên rồi cậu ta gật đầu cái rụp: “Đúng vậy, lần đầu tiên gặp anh Mộ, tôi còn tưởng rằng là con gái đấy, suýt nữa đã làm tôi đắm đuối rồi.”
Thời Mộ bình tĩnh, nhấc chân và đạp mạnh lên giày của Chu Thực. Cậu ta bị đau kêu ré lên, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Vân Vân, cậu không muốn đâu.”
“Không, tôi muốn.”
“Không, cậu không muốn.”
“Không, tôi muốn.”
“...”
Bầu không khí lâm vào cục diện bế tắc.
Thời Mộ dời ánh mắt cầu cứu sang Bối Linh. Cô bé cười ngọt một cách ngốc nghếch: “Đàn anh Thời Mộ mặc đồ con gái nhất định cũng rất đẹp trai, nhưng chỗ này không có đồ nữ mà.”
Đầu óc Thời Mộ chợt chuyển: “Đúng, ở đây không có đồ nữ! Cậu đổi cái khác đi, bảo tôi hôn Chu Thực cũng được luôn.”
Bối Linh nói tiếp: “Nhưng bên cạnh có một cửa hiệu đồ nữ. Lúc đi ngang qua, em thấy trong đó còn bán tóc giả nữa đó, tóc xoăn trông đẹp lắm, đàn anh Thời Mộ mà đội lên là đẹp bá cháy luôn.”
Thời Mộ: ???
Phó Vân Thâm đang cười, ý nghĩa trong nụ cười rất rõ ràng, chị ấy lại nói em không trốn được rồi.
Là một thành viên không thành thật và thích gây sự nhất của phòng 415, Chu Thực chủ động xung phong đi mua đồ nữ. Bối Linh cũng kích động đuổi theo, là một cô nàng cuồng Thời Mộ, chuyện chọn đồ cho nam thần đương nhiên không thiếu cô ấy rồi.
Trong khoảng thời gian chờ mua quần áo, Thời Mộ ỉu xìu ngã sõng soài trên ghế sofa.
Cô tiêu tùng rồi.
Cuộc sống đã đi đến hồi kết.
Là một em gái giả thành nam sinh vốn đã rất buồn cười, bây giờ còn hay hơn, một đứa nữ giả nam như cô lại phải giả gái!
Cái quái gì thế?
[Hệ thống, nếu họ nhận ra tôi là nữ thì sao giờ?]
Hệ thống: [Không biết nữa, cô phải nữ hoá một chút, tại con trai dù giả gái thế nào cũng không giống con gái được đâu.]
Thời Mộ: [... Tôi là con gái mà.]
Hệ thống: [Cô là con gái á?!]
Thời Mộ: [...]
Hệ thống: [Xin lỗi ký chủ, tôi hơi quên quên giới tính của cô đấy mà. Nhưng mà cô yên tâm, chỉ cần cô thể hiện cuồng dã một chút thì chắc chắn cô sẽ không bị nhận ra đâu.]
Cuồng dã một chút?
Cuồng dã thế nào nhỉ.
Đang trầm tư, cửa phòng bao bị mở ra.
Tay trái Chu Thực cầm một túi tay phải một túi, cậu ta cười rực rỡ: “Anh Mộ, tôi mua cho cậu rồi này, còn mua tất chân và giày cao gót nữa nhé. Đúng rồi, tôi còn mua áo ngực cho cậu nữa đây.”
Mí mắt sư muội giật thon thót: “Cmn cậu lặp lại xem nào, cậu còn mua cho ông cái gì nữa?”
Chu Thực cười tiếp: “Áo ngực.”
Thời Mộ ngất, cô sắp hít thở không thông rồi.
Bối Linh đỏ mặt kéo Chu Thực, nhỏ giọng cải chính: “Anh Chu, đã nói phải gọi là áo lót, không phải, không phải là áo ngực.”
Chu Thực dửng dưng: “Cũng thế cả thôi.”
Kết quả, cậu đột nhiên chọc giận tới Phó Vân Thâm đang im lặng không lên tiếng. Công chúa bé vỗ bàn một cái, tức giận quát lớn: “Cũng thế cái quần! Vậy gọi quần lót của cậu là bi luôn đi ha?”
Chu Thực sửng sốt. Bối Linh bàng hoàng. Hạ Hàng Nhất bịt tai đỏ mặt.
Chu Thực hoàn hồn, chớp mắt vài cái: “Tôi thì... không có ý kiến gì, gọi bi nghe cũng hay phết.”
Phó Vân Thâm chưa từng thấy một đứa không biết xấu hổ như vậy, bèn dậm chân, uốn éo vặn eo, tức giận mắng không ra hơi, chị ôm ngực quay đầu hờn dỗi.
Chu Thực vứt túi vào lòng Thời Mộ, cau mày: “Anh Thâm, chào nha mẹ.”
Phó Vân Thâm cầm một ly rượu đập tới.
Chu Thực ôm cái gáy đỏ ửng, cười ngu: “Đây mới là anh Thâm nè, vừa rồi anh giống như bị xà tinh nhập ấy, hù chết người ta.”
“Tôi...”
Nhác thấy công chúa bé sắp đánh người, Thời Mộ vội vàng ngăn lại: “Thôi được rồi, không cần thiết, không cần thiết đâu ha.”
Phó Vân Thâm nhìn Thời Mộ, bĩu môi: “Vậy cậu mặc đồ con gái đi.”
Thời Mộ ngơ ngác.
Phải nói Phó Vân Thâm hời hợt này đẹp thật đó, sóng mắt long lanh, môi anh đào hồng hồng chu lên, da mặt cũng trắng, cộng thêm tính tình đáng yêu của công chúa bé, dù là khuôn mặt của đàn ông nhưng cũng có thể làm Thời Mộ u mê.
Ối cmn chịu hết nổi rồi!!
Chị khẽ hất cằm: “Cậu mặc đi.”
“Nhưng mà tôi...”
Chị kéo cánh tay Thời Mộ, dùng giọng nói của Phó Vân Thâm đã được bóp thành ỏn ẻn: “Cậu mặc đi mà.”
“Tôi, tôi mặc... mặc sẽ mặc, cậu đừng nói nữa đi.” Thời Mộ xoa xoa cái tai ửng hồng, nghĩ thầm cuối cùng cô đã hiểu được tâm trạng của những vị Hoàng đế bị sắc đẹp mê hoặc rồi. Nếu cô là Hoàng đế, mỗi ngày cô cũng mặc xác mọi thứ, say sưa nằm lên đầu gối của mỹ nhân thôi.
Công chúa bé cười rồi buông lỏng tay ra.
“Anh Mộ nghía cái đi này, nghía thử coi thích không.”
Chu Thực và Bối Linh cũng dùng ánh mắt tràn ngập mong chờ nhìn chăm chú vào cô, kể cả Hạ Hàng Nhất cũng xoa tay âm thầm mong đợi.
Thời Mộ thở dài, cam chịu lấy đồ trong túi ra ngoài.
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên diendanlequydon.com. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)
Đầm vừa nhìn đã biết là Bối Linh chọn, đầm lưới phồng màu trắng, có viền ren ở làn váy, viền cổ còn được nạm kim cương lấp lánh. Loại váy công chúa này quả thật là phong cách các cô gái trẻ ưa thích. Nếu bây giờ cô năm tuổi, cô chắc chắn sẽ yêu thích không thôi, ngủ cũng phải mặc mới chịu.
Thời Mộ lại lấy giày ra, là đôi xăng-đan màu trắng có quai đeo, có gót bằng nhỏ khoảng ba phân.
Còn có...
Chu Thực mua thêm một chiếc áo quây ngực, rất bài bản đấy.
“Đàn anh Thời Mộ, còn tóc giả nữa nè.” Bối Linh kích động lấy mái tóc giả đen dài ra ngoài: “Chủ tiệm bảo tóc giả được dùng để trang trí thôi chứ không bán, nhưng vừa nghe bọn em nói cho con trai đội thì chị ấy lập tức tặng miễn phí cho em luôn đó. Chị ấy tốt thật. Đúng rồi đúng rồi, chị còn tặng cho em một thỏi son môi hồng của chị ấy nữa nè, hàng trang trí chưa sử dụng, lát anh thoa lên đi.”
Thời Mộ ôm đồ, cất giọng tang thương: “Bối Linh, rốt cuộc em có ý kiến gì với anh hả?”
Bối Linh nghiêng đầu suy nghĩ rồi đáp: “Anh là thần tượng của em.”
“Anh thật sự là thần tượng của em sao?” Thời Mộ rất hoài nghi, fan nhà ai mà lại hại thần tượng của mình vậy chứ.
Bối Linh cười đáng yêu: “Thật mà, không thì em sẽ không lấy tóc giả cho anh đâu. Tóc giả này đẹp lắm, đàn anh Thời Mộ, đợi anh đội lên rồi có thể chụp với em một tấm không?”
Cô ấy muốn giữ lại làm kỷ niệm mãi mãi.
“Còn tất chân nữa.” Chu Thực hào hứng đưa tất đen qua.
Thời Mộ nhìn thoáng qua, đoạn hừ lạnh, quả nhiên là thẳng nam, mịa nó ai mặc váy bồng mà đeo tất đen bao giờ.
“Khỏi.”
“Vậy có cần tôi với cậu đi đổi không.”
Thời Mộ rú lên: “Khỏi đi!”
Kéo phắt đồ qua, cô tức giận rời khỏi phòng bao, đến nhà vệ sinh nam kế bên thay quần áo.
Sau khi cô rời đi, mọi người trong phòng bao đều hưng phấn chờ đợi.
Phó Vân Thâm nhíu mày rồi chớp mắt một cái, trả quyền kiểm soát cơ thể lại cho Phó Vân Thâm.
Trong phòng bao với ánh đèn mờ ảo, ý thức trở về làm thiếu niên cau mày, vẻ mặt mơ màng, cậu đưa tay xoa ấn đường, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Anh Thâm, cậu hư ghê nha.”
Đột nhiên, Chu Thực cười hề hề bỉ ổi nói vậy với cậu.
Phó Vân Thâm càng hoang mang.
Bối Linh vỗ gương mặt nóng hổi: “Em cũng rất mong đợi đàn anh Thời Mộ mặc đồ con gái đó.”
Hả?
Đồ con gái???
Ai đồ con gái?