Vấn Đỉnh Cung Khuyết

Chương 114: Tua rua




Phàn Ứng Đức người nhận lời, lệnh tiểu hoạn quan mang mấy món hoàng đế chỉ định lui xuống.
Oanh Thời thay Hạ Vân Tự tạ ơn, cũng cáo lui.
Hôm sau, chuyện này truyền khắp lục cung, lục cung hăng say bàn tán, đều nói hoàng đế có người mới phụng dưỡng vẫn nhớ thương Thần Phi, ban thưởng đồ ăn cho Thần Phi.
Khi Hạ Vân Tự ngồi cùng Hòa Phi cũng nghe Hòa Phi đùa giỡn hai câu: "Lục cung còn nghị luận ai mới là người xuất sắc nhất, kết quả vẫn là tỷ tỷ."
Hạ Vân Tự cười nói: "Chỉ là mấy món ăn mà thôi. Đám cung nhân nhiều chuyện cũng thôi đi, ngay cả muội cũng ồn ào theo."
"Đâu phải ồn ào." Hòa Phi nhìn nàng, "Xét về mặt hợp tâm ý Hoàng Thượng, không ai tốt hơn Thần Phi tỷ tỷ của chúng ta."
Hạ Vân Tự chỉ cười.
Hợp tâm ý Hoàng Thượng? Nàng đương nhiên hợp tâm ý Hoàng Thượng.
Từ ngày tiến cung, mỗi bước nàng đi đều đắn đo suy xét tâm tư của hắn, sao có thể không hợp tâm ý hắn.
Từ hôm đó, thế cục trong hậu cung có vẻ nàng và nhóm người mới đối chọi gay gắt.
Họa sư kia thật có bản lĩnh, hoàng đế bảo ông ta đổi phong cảnh, xuân hạ thu đông đều vẻ ra, hẳn có chút khó khăn, nhưng ông ta không hề vẽ chậm, cách ba năm ngày là xong một bức, đều sinh động như thật.
Cứ cách ba năm ngày, cũng chính là thời điểm hoàng đế gặp mặt người mới.
Hạ Vân Tự không sai người mang tranh qua, chỉ "vừa lúc" đưa đến khi Kỷ thị thân thiết với Tô thị hầu giá mà thôi.
Tới mùng một, mọi người cùng đi vấn an Hiền Phi.
Quy củ này định từ lúc ba người được tấn phong nhất phẩm. Bởi vì Đức Phi không còn là người có phân vị tối cao, cung quyền từ khi lục thượng cung đổi mới được hoàng đế ngầm đồng ý dần biến thành ba người cùng nắm giữ, hiện tại hậu cung đều đi vấn an Đức Phi thì khó mà phục chúng.
Đức Phi thỉnh thoảng ra hiệu cho các phi tần qua chỗ Thần Phi và Hiền Phi, từ từ liền thành mỗi lần qua một cung. Còn về hai người cùng từ nhất phẩm còn lại thì tùy ý hơn một chút, muốn đi thì đi, không thì thôi.
Thời điểm như vậy Hạ Vân Tự thường rất lười nhác. Đến phiên các phi tần đến Vĩnh Tin Cung vấn an, tâm tình tốt nàng sẽ ra ngoài gặp mọi người, bằng không từ sáng sớm đã sai cung nhân thông báo bảo hộ qua chỗ Hiền Phi hoặc Đức Phi.
Giữa nàng và Hiền Phi sớm đã không câu nệ mấy nghi thức xã giao này, mà ân oán giữa nàng và Đức Phi cũng không thể dựa vào việc này mà tiêu trừ.
Do vậy hôm nay Hạ Vân Tự ngủ lâu hơn một chút, lúc tỉnh dậy Ninh Nguyên đã đi đọc sách, Ninh Nghi rảnh rỗi liền chạy tới tẩm điện của nàng, ngồi trên giường nàng nhìn đông nhìn tây.
Nàng bế Ninh Nghi lại gần, cười hỏi: "Sao con dậy sớm thế? Không buồn ngủ sao?"
Mới dứt lời, Ninh Nghi ngáp một cái.
Hạ Vân Tự bật cười thành tiếng, cho hài tử nằm bên cạnh, dỗ nó ngủ tiếp.
Tiểu Lộc Tử vén màn đi vào, đến bên mép giường, khom người bẩm báo: "Sáng sớm hôm nay nhân lúc mọi người đều ở Khánh Ngọc Cung, người của Hoàng Thượng tới truyền chỉ tấn phong vài vị."
"Có những ai?"
"Tô Tài Tử và Cố Tài Tử tấn phong mỹ nhân, Kỷ Huy Nga tấn phong Bảo Lâm. Ba vị còn lại Hoàng Thượng không nói gì thêm."
Hạ Vân Tự gật đầu: "Mấy người được tuyển chọn lần này Hoàng Thượng đều không quá để bụng, kết quả nên là như vậy."
"Có điều..." Tiểu Lộc Tử ấp a ấp úng, "Có vị Lâm Ngự Nữ vị phân thấp nhất trong đợt tổng tuyển cử lần này... Nàng ấy vốn cùng Kỷ Bảo Lâm được phân tới cung của Yến Phi, nhưng lại không hợp ở đó. Khi nãy Hiền Phi nương nương có phái người tới hỏi Vĩnh Tin Cung chúng ta có tiện nhận thêm người hay không, nếu tiện thì để nàng ấy dời đến Vĩnh Tin Cung, còn không thì Hiền Phi nương nương sẽ hỏi Nhu Thục Viện."
Hạ Vân Tự nhíu mày: "Sao lại không hợp ở chỗ Yến Phi?"
Tiểu Lộc Tử cúi đầu: "Nghe bảo mọi việc Kỷ Bảo Lâm đều tranh giành, tính tình Lâm Ngự Nữ yếu đuối, luôn bị nàng ta bắt nạt."
"Yến Phi mặc kệ sao?"
Tiểu Lộc Tử cười đáp: "Vâng, Yến Phi nương nương một lòng dưỡng dục hoàng thứ tử. Đó chẳng qua là chuyện nhỏ giữa người mới, khiển trách hai câu liền thôi."
Hạ Vân Tự ngẫm lại, liền gật đầu: "Vậy để Lâm thị tới đây đi, chỗ Nhu Thục Viện lúc này mới có thêm hai người, còn có tiểu công chúa cần được nuôi nấng, đừng để nàng ấy mệt mỏi."
Tiểu Lộc Tử lui xuống đi trả lời. Tới trưa, Lâm thị liền dọn tới. Hạ Vân Tự cho nàng ấy tòa viện năm ngoái mới sửa chữa, cách Duyên Phương Điện không tính là xa.
Tới tối, Lâm thị thu thập thỏa đáng liền tới hành lễ với cung tần chủ vị, khi ấy Hạ Vân Tự đang nhắm mắt nghe Tĩnh Song đánh đàn, nghe có người tới vấn an mới mở mắt, cười nói: "Đứng lên đi, mau ngồi."
Lâm thị cúi đầu đứng dậy, cử chỉ có chút câu nệ, ngồi xuống cũng không dám nhiều lời, cứ quy quy củ củ ngồi yên một chỗ.
Hạ Vân Tự lặng lẽ đánh giá nàng ấy, hiện tại trong cung nhiều người, cung tần thân phận thấp bé như vậy ngày thường đều không lộ mặt, tới mùng một và mùng mười lăm vấn an cũng ngồi cách xa phi tần có địa vị cao, giữa họ quanh năm suốt tháng không nói với nhau câu nào.
Cân nhắc một lúc, Hạ Vân Tự cũng có chút ấn tượng. Gia thế của Lâm thị không cao, trong đợt điện tuyển, đến phiên nàng ấy vào điện đã là chạng vạng, từ hoàng đế tới tam phi đều mệt mỏi, thấy tư dung của nàng hai mắt không khỏi sáng ngời.
Thật ra Lâm thị không thể coi là khuynh quốc chi tư, chỉ là đợt điện tuyển lần này vốn ít mỹ nhân, nàng ấy liền trở nên nổi bật.
Nhắc đến vẫn là Hạ Vân Tự nàng mở miệng khen trước, hoàng đế mới giữ lại thẻ bại, hiện tại dời đến Vĩnh Tin Cung cũng coi là duyên phận.
Hạ Vân Tự không hỏi giữa nàng và Kỷ Bảo Lâm có gút mắt gì, chỉ cười nói: "Đã đến Vĩnh Tin Cung thì cứ an tâm mà ở. Vĩnh Tin Cung này ngoại trừ bổn cung thì chỉ có Ngọc Mỹ Nhân, nàng ấy là người trầm tĩnh, sẽ không có ai làm khó dễ ngươi."
Lâm thị vội đứng dậy tạ ơn.
Hạ Vân Tự gật đầu: "Sớm trở về nghỉ ngơi đi, bổn cung cũng mệt rồi."
Lâm thị cáo lui.
Tĩnh Song cũng đứng dậy hành lễ: "Nô tỳ cũng cáo lui."
"Ừ." Hạ Vân Tự mỉm cười, khen ngợi, "Gần đây cầm nghệ và vũ nghệ đều luyện không tồi. Chỗ bổn cung mới có mấy cây trâm mới, ngày mai ngươi tới kho chọn hai cái dùng đi."
Hiện giờ Tĩnh Song cũng mười tuổi, búi tóc tuy còn chưa phức tạp nhưng vẫn cần trâm cài để trang điểm, đương nhiên thích mấy thứ này. Nó tươi cười hành lễ với Hạ Vân Tự: "Tạ nương nương." Nói rồi liền tất cung tất kính lui xuống.
Tới cửa tẩm điện, Tĩnh Song mới xoay người ra ngoài, vừa nhấc chân bước qua ngạch cửa, ngẩng đầu, lại vội thu chân về, uốn gối hành lễ: "Điện hạ vạn phúc."
"Ai?" Ninh Nguyên vừa giơ tay ý bảo miễn lễ vừa chăm chú nhìn nữ tử trước mặt, "Tĩnh Song? Lâu rồi không gặp ngươi."
Tuy giữa hai người không tính là thăm, không gặp cũng không nhớ tới, nhưng bỗng nhiên gặp, Ninh Nguyên mới phát hiện đã lâu không nhìn thấy Tĩnh Song.
Tĩnh Song gật đầu đáp vâng, vừa muốn hàn huyên một câu, Tố Thần đã vội chạy tới: "Tĩnh Song."
Nàng được Hạ Vân Tự ra lệnh, biết không thể để Tĩnh Song gặp Ninh Nguyên thường xuyên, hiện tại không khỏi căng thẳng.
Hành lễ với Ninh Nguyên xong, Tố Thần liền nghiêm nghị nói với Tĩnh Song: "Tối nay ngươi còn phải đọc thơ, theo ta trở về."
Tĩnh Song và Ninh Nguyên không cảm thấy gì kỳ lạ.
Ninh Nguyên cười nói: "Vậy ngươi về đi."
Tĩnh Song trả lời: "Nô tỳ cáo lui."
Ánh mắt lướt qua, nàng chợt cứng lại. Vì thế Ninh Nguyên đang muốn vào điện lại bị gọi về: "Điện hạ."
Ninh Nguyên dừng bước.
Tĩnh Song nhìn bên hông nó: "Ngọc bội ở eo hỏng rồi."
Nó cúi đầu nhìn, mới phát hiện tua rua dưới ngọc bội đã biến mất, cũng không biết do lúc cưỡi ngựa hay bắn cung làm rơi.
Cứ như vậy mà đi gặp trưởng bối đương nhiên không thỏa đáng, Ninh Nguyên vội tháo ngọc bội xuống, cười nói: "Đa tạ."
Tĩnh Song lại duỗi tay ra, cười bảo: "Gần đây nô tỳ mới học được cách kết tua rua, có thể giúp điện hạ làm cái mới!"
Tố Thần muốn ngăn cản, nhưng ở trước mặt hoàng trưởng tử lại không dám.
Ninh Nguyên vui vẻ đưa ngọc bội qua: "Được, vậy làm phiền ngươi."
Dứt lời, Ninh Nguyên vào điện, Tố Thần dẫn Tĩnh Song về phòng, mấy lần muốn nói lại thôi.
Nàng cũng không dám nói gì, chỉ thầm thấp tha thấp thỏm, sợ cứ như vậy sẽ xảy ra chuyện.
Nàng biết hiện tại trong nội tâm hai đứa nhỏ chưa nghĩ tới chuyện đó, hoàng trưởng tử chẳng qua thuận miệng nói mấy câu với tiểu cung nữ mà thôi, Tĩnh Song lại càng đơn giản, gần đây nó quả thật mới học mấy thứ này nên rất có hứng thú, luôn tìm cơ hội để thể hiện, cho nên ở trước mặt hoàng trưởng tử "nhận việc" như vậy cũng không có gì lạ.
Nhưng đây dù sao cũng không phải chuyện tốt. Ai cũng biết Thần Phi nương nương nuôi Tĩnh Song nhiều năm như vậy để làm gì, nếu thường xuyên qua lại với hoàng trưởng tử, nảy sinh tình cảm thanh mai trúc mã thì phải làm sao đây?
Suy nghĩ này cứ quấn quanh trong đầu Tố Thần cả đoạn đường đi, cuối cùng nàng cảm thấy có thể tránh xa bao nhiêu thì xa bấy nhiêu.
Hoàng cung rộng lớn, hiện giờ trong tay Thần Phi nương nương lại có thực quyền, nàng có thể cầu xin Thần Phi nương nương ban cho nàng một tiểu viện hẻo lánh, ngày thường Tĩnh Song nên học cái gì thì học cái đó, có thể không xuất hiện thì không xuất hiện.
OoOoO
Bên kia, Ninh Nguyên vào điện hành lễ với Hạ Vân Tự, sau đó phất tay cho cung nhân lui xuống, liền tỏ vẻ thần bí đi tới trước mặt nàng: "Dì, tên Trương Xương kia ngày càng ra sức!"
Hạ Vân Tự cười nhìn nó: "Ra sức thế nào?"
"Xúi giục con giết Lục đệ." Ninh Nguyên bĩu môi.
Ninh Nghi đang rúc vào lòng mẫu thân đúng lúc quay đầu, thấy Ninh Nguyên liền cười: "Ca ca ôm đệ!"
Ninh Nguyên nào có tâm tình đùa giỡn, đưa tay vỗ nhẹ trán nó: "Tiểu tử ngốc này, có người muốn giết đệ đệ còn cười được!"
Hạ Vân Tự khẽ cười, trở tay đánh nhẹ Ninh Nguyên một cái: "Còn không phải do có người làm Đại ca như con ngốc sau? Mau nói đi, có phải đã có chủ ý rồi không?"
"Đương nhiên." Ninh Nguyên cười cười, "Con phát hiện gã rất cẩn thận, con đợi lâu như vậy là muốn gã nói ra chút tin tức hữu dụng, ví dụ như kẻ đứng sau là ai, nhưng chờ thế nào cũng chờ không được. Vậy chi bằng con đi trước một bước?"
Hạ Vân Tự tỏ vẻ thưởng thức: "Con muốn đi trước một bước thế nào?"
"Ha ha..." Ninh Nguyên nhếch miệng cười, "Nếu con nói cho người biết, người không được mắng con."
Hạ Vân Tự gật đầu: "Con nói đi, ta không mắng con."
Nó liền tiến lên hai bước, thì thầm bên tai nàng.
Hạ Vân Tự nghe xong lập tức xụ mặt: "Tiểu tử con có phải đủ lông đủ cánh rồi không?"
"Đã nói là không mắng con!" Ninh Nguyên chống nạnh, "Hơn nữa dì thấy ý kiến này có hay hay không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.