Vấn Đỉnh Cung Khuyết

Chương 111: Nói rõ ngọn ngành




Nhờ vậy mà mấy ngày liên tiếp, những bức tranh này đều được treo trong phòng. Khi bọn họ cùng dùng bữa có thể nhìn thấy, ngồi trò chuyện cũng có thể nhìn thấy. Ban đầu Hạ Vân Tự còn có hứng thú hỏi hắn ai đẹp, hoặc là họa sĩ nào vẽ tốt hơn, nhưng thời gian lâu rồi, đương nhiên sẽ không còn hứng thú.
Lại qua mấy ngày, hắn bắt đầu cảm thấy mấy bức tranh này không vừa mắt. Đêm nay, sau khi hai người điên loan đảo phượng cả người đầy mồ hôi, hắn đứng dậy ra sau bình phong thay y phục, lúc trở về cau mày nói: "Vẫn là lấy mấy bức tranh kia xuống đi."
"Tranh?" Hạ Vân Tự lười biếng dựa ở đầu giường, phải mất một lúc mới biết hắn đang nói tranh gì, cười hỏi, "Sao thế? Khó coi sao?"
"... Đẹp." Hoàng đế cười khổ lắc đầu, "Nhưng tranh lại quá sinh động, mỗi lần trẫm đi qua đều giật mình, giống như có ai đó đang nhìn chằm chằm vậy."
Nghĩ lại bọn họ vừa điên đảo trên giường cũng bị ba bức tranh này "nhìn chằm chằm", còn biết mỹ nhân trong tranh đều là người sống, sau này còn có khả năng tiến cung... Đúng là càng nghĩ càng không thoải mái.
Nàng vui vẻ đồng ý: "Thôi được, vậy ngày mai thần thiếp sai người tháo tranh xuống."
Hắn chán ghét mấy bức tranh này, đối với nàng mà nói đã đủ rồi.
Điều nàng muốn chính là như vậy.
Để đề phòng Đức Phi, nàng muốn khuyên hắn tự mình đi điện tuyển, nhưng không thể để hẳn ở điện tuyển kinh diễm trước mỹ nhân nào.
Cảm giác "kinh diễm" này thường là khi lần đầu gặp mặt cảm thấy ngoài sức tưởng tượng mới có. Sớm đã xem tranh, trong lòng đại khái cũng có chút ấn tưởng, tới lúc đó còn kinh diễm được sao?
Như thế, hắn sẽ không đến mức nhìn đối phương đến không dời mắt được.
Hắn không làm ra chuyện như vậy, đối với nàng mới là hữu ích chân chính
OoOoO
Không ngoài dự đoán, đợi nhóm tú nữ vào Dục Tú Cung bắt đầu học quy củ, Đức Phi liền có hành động. Hôm nay là ban thưởng, hôm sau là sai đại cung nữ của mình tới chiếu cố, rõ ràng để bụng hơn đợt trước rất nhiều.
Động tĩnh này cũng không cần phải che giấu, Đức Phi thân là phi tần địa vị cao làm việc công bằng, Hạ Vân Tự cũng là phi tần có địa vị nên hỏi thăm vô cùng nhẹ nhàng.
Vì thế rất nhanh nàng đã nhận được tin, người trong ba bức tranh nàng chọn đều được Đức Phi yêu thích.
"Nàng ta đúng là quá lo lắng." Hạ Vân Tự khẽ cười, lại nhìn Oanh Thời đứng cạnh, "Các ngươi cũng thật có mắt nhìn, tranh chọn được một chút cũng không kém."
Oanh Thơi cười đáp: "Muốn chọn cái đẹp có gì khó? Ba vị mỹ nhân kia thật sự nổi trội."
Đúng vậy, rất đẹp mắt.
Hạ Vân Tự ngước mắt nhìn vách tường đối diện.
Nơi đó đã thay lại bằng tranh sơn thủy, không phải bức lúc trước, là tranh sau khi muốn đổi hoàng đế đặc biệt sai người vẽ mới, bút pháp vô cùng tinh diệu.
Thật đáng tiếc, mỹ nhân kia dù đẹp, hoàng đế nhìn nhiều cũng thấy chán.
Không chỉ nhìn chán, còn cảm thấy không được tự nhiên. Đến lúc đó cho dù Đức Phi muốn giữ, nàng nghĩ thẻ bài của họ chưa chắc đã được lật.
Kỳ thật Đức Phi chuẩn bị rất đầy đủ, người muốn mượn sức không chỉ có những mỹ nhân này, nhưng thiếu đi dung mạo cũng giống như ít đi một món vũ khí sắc bén, khi ứng đối sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Chớp mắt đã đến tháng năm.
Trong cung mọi thứ đều bình tĩnh, nhưng vì điện tuyển tới dần, bầu không khí căng thẳng chậm rãi bao trùm cả hậu cung. Tục ngữ có câu hoa đẹp cũng tàn, chỉ thấy người mới cười nào thấy người xưa khóc, mỗi khi đến kỳ tuyển cung tần mới, "người cũ" của hậu cung luôn căng thẳng, cho dù Hạ Vân Tự sủng quan lục cung cũng không ngoại lệ.
Thời điểm nàng ngây người nhiều hơn ngày thường một chút, kỳ thật chẳng qua là lo sợ không đâu. Người mới còn chưa tới, suy nghĩ nhiều cũng không có ít lợi gì.
Cũng vì nguyên nhân này, mấy ngày gần đây tương đối nhàn hạ.
Hiện nay trong cung không có việc gì, ngay cả Đức Phi cũng án binh bất động, mọi người đều lo lắng chuyện tổng tuyển cữ.
Tới giữa tháng năm, đột nhiên có một chuyện kéo nàng ra khỏi những suy nghĩ không đâu này.
Tiểu Lộc Tử tới Thượng Thư Phòng đưa điểm tâm cho Ninh Nguyên, lúc trở về bẩm báo nghi ngờ của mình với Hạ Vân Tự: "Cũng không biết là chuyện gì, gần đây hình như hoàng trưởng tử đi lại rất gần với một hoạn quan ngự tiền."
"Hoạn quan ngự tiền?" Hạ Vân Tự giật mình. Ninh Nguyên là đích trưởng tử, thân phận vốn nhạy cảm, qua lại với người ngự tiền càng phải cẩn thận. Nàng vội hỏi, "Rốt cuộc có chuyện gì, ngươi nói cho rõ xem!"
Tiểu Lộc Tử bẩm báo tất cả, nói gần đây khi đi đưa điểm tâm cho hoàng trưởng tử đều gặp hoạn quan đó. Khi nãy đụng phải, lúc đó gã không ở cùng hoàng trưởng tử, nhưng lại thấy gã lại nói chuyện với hai thị vệ bên cạnh ngài ấy, rủ họ tối nào rảnh đi uống rượu.
"Cụ thể thế nào hạ nô không rõ lắm, sợ chuyện bé xé ra to, nên về bẩm với nương nương trước."
"Ngươi thận trọng." Hạ Vân Tự gật đầu, suy nghĩ một hồi, nói, "Gọi Từ Minh Tin tới cho ta."
Hiện nay Từ Minh Tin xem như người dẫn đầu trong số thị vệ bên cạnh Ninh Nguyên, tuy thân phận là ngoại thần, nhưng Hạ Vân Tự trên danh nghĩa đã là dì của Ninh Nguyên còn là dưỡng mẫu, triệu kiến hắn cũng không tính là vi phạm quy củ.
Từ Minh Tin phút chốc đã đến. Hắn mặc một bộ nhuyễn giáp trên người, quỳ một gối xuống đất hành lễ.
Hạ Vân Tự nhìn hắn, đi thẳng vào vấn đề: "Chuyện giữa hoàng trưởng tử và hoạn quan ngự tiền kia là thế nào?"
Từ Minh Tin ngẩn ra, ngẩng đầu lộ vẻ mờ mịt: "Hoạn quan ngự tiền?"
Hạ Vân Tự nhướng mày: "Đừng giả ngốc với bổn cung."
Từ Minh Tin giật mình, chột dạ cúi đầu, có điều không phải sợ nàng.
Giao tình lúc trước giữa huynh trưởng và vị Thần Phi nương nương này hắn biết. Ngay cả khi bảo hắn tới chiếu ứng hoàng trưởng tử, hắn còn cảm thấy thật ra huynh trưởng ý của Túy Ông lại không ở rượu, tất cả đều vì vị Thần Phi nương nương này.
Hơn nữa, Thần Phi nương nương lại vô cùng xinh đẹp!
Người đẹp như vậy, có thể ương ngạnh bao nhiêu?
Từ Minh Tin chậc lưỡi một cái, ôm quyền: "Nương nương, chúng thần phụng chỉ làm việc, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của một mình điện hạ. Nếu nương nương có nghi ngờ, chi bằng trực tiếp hỏi điện hạ đi?"
Hạ Vân Tự trừng mắt nhìn hắn.
Từ Minh Tin không hề sợ, ngước mắt nhìn nàng, sau đó bình tĩnh cúi đầu, không chịu mở miệng.
Bộ dáng khiến người ta tức giận này giống hệt ca ca của hắn lúc trước.
Hạ Vân Tự muốn cười, cuối cùng chỉ đành phất tay: "Biết rồi, ngươi lui ra đi. Đừng nói gì với hoàng trưởng tử cả, bổn cung sẽ tự hỏi nó."
Từ Minh Tin cứ như vậy mà cáo lui.
Hạ Vân Tự dựa vào trường kỷ tính toán, nhất thời không nghĩ được gì.
Nhưng từ phản ứng của Từ Minh Tin mà xem, ít nhất thật sự đã có chuyện. Tuy Từ Minh Tin không định "bán đứng" Ninh Nguyên, nhưng hắn cũng không hoàn toàn giấu giếm, phỏng chừng cũng không phải chuyện nguy hiểm gì. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Chạng vạng, đợi Ninh Nguyên về, Hạ Vân Tự vẫn để nó đi chơi với Ninh Nghi một lát, sau đó cùng nó ăn tối, chờ đến khi tản bộ tiêu thực trở về mới nhắc tới: "Dì hỏi con chuyện này."
Ninh Nguyên không hề băn khoăn: "Dì hỏi đi."
Hạ Vân Tự ngồi bên mép giường, nhìn nó không chớp mắt: "Nghe nói gần đây con hay qua lại với một hoạn quan ngự tiền, thị vệ bên cạnh cũng hay nói chuyện với gã, sao lại như thế?"
Còn chưa nói xong, nàng đã thấy Ninh Nguyên căng thẳng.
Cách nhau chỉ vài bước, nàng bình tĩnh nhìn nó. Nó ở yên một chỗ, chột dạ không thôi.
Nhìn nó có bộ dáng này, Hạ Vân Tự muốn cười: "Mau nói. Chuyện như vậy con không thể gạt dì."
Ninh Nguyên nhấp môi, trong lòng vô cùng giãy giụa.
An tĩnh một lúc, nó phất tay cho cung nhân lui xuống, đi tới trước mặt Hạ Vân Tự, kể rõ tất cả: "Người đừng nóng giận. Con... Con cảm thấy hoạn quan kia có vấn đề. Gã nói với con Lục đệ mới là nhi tử thân sinh của người, sau này có khả năng người sẽ hướng về Lục đệ nhiều hơn."
Hạ Vân Tự kinh hãi: "Sau đó?"
"Con định thăm dò kẻ đứng sau gã rốt cuộc là ai. Gã không phải phế vật, mỗi ngày đều tận dụng mọi cơ hội để xúi giục con, khi không sẽ nhắc tới tiểu hài tử thân thể yếu đuối, nếu cửa sổ không đóng sẽ dễ bị phong hàn dẫn tới bỏ mạng, còn nói chỉ cần ăn chút đồ lạ cũng sẽ không khỏe."
Nó làm sao không biết Trương Xương đang tìm đủ mọi cách xúi giục nó ra tay với Lục đệ.
Nằm mơ đi! Đó là Lục đệ dì nó sinh cho nó, ngay cả khi mấy đệ đệ muội muội khác đều thân với nó, nó sao có thể vô duyên vô cớ xuống tay với Lục đệ?
Hạ Vân Tự nghe mà không khỏi sởn tóc gáy.
Có kẻ tới xúi giục Ninh Nguyên. Ninh Nguyên ở tuổi này ngày thường khắc khổ, đọc sách dù sao cũng có hạn, chuyện trải qua chưa nhiều, dễ bị người ta lung lay.
Huống chi kẻ đó còn là người ngự tiền, các loại phân tranh nghe tới đây cũng đủ khiến người ta sợ hãi.
Bởi vậy cho dù nghe được lập trường của Ninh Nguyên, nàng vẫn phải dặn dò: "Con không thể nghe gã. Những việc này trong lòng dì hiểu rõ, mọi chuyện sau này của đệ đệ con đều dựa vào con."
Ninh Nguyên trả lời như đinh đóng cột: "Việc này con biết! Con đương nhiên sẽ không nghe theo gã!"
Hạ Vân Tự liền hỏi: "Vậy vì sao con không nói việc này với người lớn?"
"Con..." Ninh Nguyên cúi đầu, "Con còn không phải sợ rút dây động rừng sao?"
Hạ Vân Tự trừng mắt: "Ta là rắn hả?"
"Không phải!" Ninh Nguyên vội giải thích, "Sao có thể là dì, đương nhiên là kẻ đứng sau gã mới là rắn!"
"Đúng vậy." Hạ Vân Tự trầm giọng, "Cho nên dì đương nhiên sẽ không để con nói ra, vì sao con không nói với dì?"
"Con nghĩ mình ứng phó được."
Hạ Vân Tự lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nỗi sợ huynh đệ họ có hiềm khích trong lòng nàng đã có từ ngày Ninh Nghi ra đời, việc này trước mắt nàng không thể không lo lắng Ninh Nguyên có gút mắt gì không.
Ninh Nguyên có thể nói như vậy thật sự khiến người ta yên lòng. Dù sao ở độ tuổi không lớn không nhỏ này, gặp chuyện nghĩ mình có thể ứng phó là một loại ngạo khí.
"Sau này không được như thế nữa."
Ninh Nguyên không trả lời, sắc mặt đạm bạc tỏ vẻ không phục.
Hạ Vân Tự lại nói: "Kẻ đứng sau là ai, trong lòng dì có thể đoán được tám chín phần mười."
Hai mắt Ninh Nguyên sáng lên: "Là ai?"
Hạ Vân Tự chỉ nói: "Con nói với di trước, con an bài như vậy, cuối cùng có tính toán gì?"
Gặp chuyện như vậy, nàng có thể để Ninh Nguyên luyện tập. Lòng dạ là thứ nó phải có, trước mắt nàng có thể giúp nó, cớ sao không làm?
Còn nữa, nếu Đức Phi biết kế hoạch của mình thế mà bại trong tay hài tử mười hai tuổi, sợ là sẽ tức tới hộc máu.
Nếu đã vậy vì sao không làm?
Ninh Nguyên chớp mắt: "Con nghĩ... Hiện tại gã chỉ xúi giục con, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cho dù con cắn chặt gã, gã cũng có thể đẩy ra không nhận, dù sao con nói miệng cũng không bằng không chứng." Dừng một chút, nó gằn từng chữ tiếp tục, "Cho nên con định cứ từ từ chờ xem, xem có thể tìm được chứng cứ hay không."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.