Từ Mạt Thế Đến Cổ Đại

Chương 5:




Editor: Aubrey.
Tuy cái nhà này rất nghèo, nhưng Lê Chân không muốn tìm thêm phiền toái, hắn không tiếp tục luyện tập nữa. Hắn xoay người, đi vào phòng, nằm trên giường đất tiếp tục giả vờ như mình đang suy yếu.
Không bao lâu sau, những nha dịch kia đẩy cửa vào nhà, cặp mắt của bọn chúng rất tinh, vừa nhìn là biết nhà này nghèo rớt mồng tơi, nghèo đến như vậy cũng thật là hiếm thấy.
Còn nữa, ngay cả gà cũng không có để chiêu đãi, thật ra không phải Lê Chân bọn họ không muốn tiếp đãi, mà là đa số gà trong nhà đã bị Trương thị lấy đi rồi.
Dần dà, Tiểu Thạch Đầu cũng không còn nhớ đến chuyện đãi gà khi có khách tới nữa. Heo chó gì đó cũng vậy, cũng bị đại nhi tử của Trương thị lấy hết, trong nhà cũng không định mua thêm.
Đám nha dịch lục soát khắp nơi, ngay cả nước uống cũng tìm không ra, một người gọi là Lưu Thành dẫn đầu hung ác hỏi: “Ngày hai mươi bảy tháng trước, các ngươi từng có ai ra ngoài không?”
Lê Chân giả vờ vô cùng suy yếu, nói: “Ngày hai mươi bốn tháng trước, ta lên núi gặp phải lão hổ, còn bị ngã xuống sườn núi, được người nâng về, ở nhà hôn mê tận năm sáu ngày mới tỉnh lại. Mấy ngày nay, ta vẫn luôn ở trong nhà dưỡng thương, nên chưa từng ra ngoài.”
Lưu Thành quan sát bộ dạng của Lê Chân, xốc y phục lên nhìn miệng vết thương trên người hắn, sau đó không nói gì nữa. Thương thế như vậy hẳn đã qua mười ngày, miệng vết thương vẫn còn thâm, trên người có vết thương như vậy chắc chắn không thể ra ngoài được.
Sau khi tiễn bọn Lưu Thành đi, Lê Chân lập tức đóng cửa, vào nhà. Ai ngờ, cửa vừa mới khép hờ, đột ngột bị mấy tên nha dịch mặc thanh y đá văng cửa, trừng mắt, xông thẳng vào nhà.
Nha dịch dẫn đầu có cặp mắt lanh lợi, trên mặt mang theo khí sắc âm u, người này vừa bước vào, lập tức khàn giọng quát: “Các huynh đệ! Lục soát căn nhà này thật kỹ cho ta, nói không chừng tên trộm kia đã từng tới đây.”
Hắn nói xong, mấy tên nha dịch còn lại lập tức vọt vào phòng. Nói là điều tra, thật ra chỉ toàn quăng ngã đồ vật, nồi chén trong nhà bếp bị bọn họ đập nát, đồ đạc rơi đầy đất. Toàn bộ mọi vật dụng trong nhà, chẳng tìm ra được thứ gì tốt, Lê Chân cố nén tức giận trong mắt: “Các ngươi làm vậy là ý gì?”
Hắn thiếu chút nữa đã dùng tinh thần lực thu thập đám người này, nhưng không ngờ lại có nhiều người như vậy. Lỡ như bị phát hiện có dị thường, rất có thể sẽ gây hoạ cho người thân, nên đành cố nhịn xuống.
“Ý gì? Hừ! Tiểu tử, ngươi hẳn phải biết, không phải ngươi nói muốn giết bất kỳ người Vương gia nào nếu dám đến cướp nữ nhi nhà ngươi sao? Lão tử trùng hợp cũng họ Vương, mấy ngày trước, gia gia ta bận quá, không rảnh lo một tên cẩu vật như ngươi. Hôm nay, ta tới để giáo huấn ngươi cách làm người như thế nào!”
Thì ra đây là tên chủ bộ tạp chủng, là người mà Vương thị từng khoác lác rằng bọn họ có người thân làm việc ở nha môn, gọi là Vương Đại Tài.
Sau khi người này nghe thúc thúc của hắn kể lại mọi chuyện, trong lòng bắt đầu ghi hận Lê Chân, vẫn luôn tìm cơ hội để xử lý Lê Chân.
Vừa vặn, hôm nay đi điều tra ở thôn Lê gia, hắn lập tức mang theo vài huynh đệ tới đây, đập nát đồ vật trong nhà Lê Chân.
Trong lòng Lê Chân vô cùng bực bội, nhưng vẫn không lộ ra dù chỉ một chút, thương thế của hắn vẫn chưa lành. Vô duyên vô cớ, không nhất thiết phải gây sự với mấy người này, cũng không có chỗ tốt gì, thật ra vật dụng trong nhà cũng không có gì đáng giá.
Chỉ là, cái khẩu khí này, thật sự khiến cho người ta có chút nuốt không trôi.
Nghĩ đến đây, Lê Chân cười cười, nhìn chằm chằm Vương Đại Tài, hạ một ám chỉ tinh thần.
Vương Đại Tài vẫn không biết điều, liên tục phun ra những câu tàn nhẫn với Lê Chân. Mà không biết lát nữa, sau khi mình trở về, sẽ bị bệnh nặng một trận, ám chỉ của dị năng giả hệ tinh thần không thể xem thường, chưa chỉnh hắn thành bệnh tâm thần, xem như đã thủ hạ lưu tình rồi.
Hàng xóm bên cạnh vây lại xem, thấy tình hình như vậy cũng không dám quản, sợ gia đình của mình cũng bị nha dịch bắt đi, bọn họ đều nhanh chóng chạy về nhà trốn.

Vương Đại Tài vác bản mặt hống hách trở về, nhưng không ngờ không bao lâu sau. Vào ban đêm, hắn nhìn thấy vô số âm hồn bay tới bay lui trong nhà hắn, doạ hắn sợ chết khiếp.
Đến khi mở mắt, trước mặt hắn là một bộ xương khô cười khạc khạc với hắn.
Sau chuyện đó, Vương gia lập tức mời không ít cao tăng, đạo sĩ tới xem. Không biết tốn bao nhiêu tiền, mà vẫn bị ma quỷ náo loạn tận nửa năm, sau đó tình hình mới dần dần lắng xuống.
Chuyện này tạm thời không đề cập tới, hiện tại vật dụng trong nhà Lê Chân, chẳng tìm được món nào còn nguyên vẹn, lu nước, nồi chén, một cái cũng không còn. Ngay cả lương thực mà mấy ngày trước Lê Đại đưa tới, cũng bị người làm đổ đầy đất.
Tiểu Thạch Đầu nhìn nhà mình bị biến thành như vậy, bé đau lòng đến nỗi rơi nước mắt. Tuy lương thực bị ném đầy đất, nhưng tiểu gia hoả vẫn không nỡ bỏ, bé dùng bàn tay nhỏ của mình nhặt chúng lên xoa xoa trong tay, mặc kệ bản thân đang lăn lộn trên nền đất.
Một ít còn dính lên y phục của bé, nhưng tiểu gia hoả mặc kệ. Nếu là ngày thường, bé sẽ giữ gìn y phục của mình rất kỹ, nhưng hôm nay thì mặc kệ, cứ để cho y phục bị dơ.
Lê Chân nhìn bộ dạng của Tiểu Thạch Đầu, trong lòng khó tránh khỏi có cảm giác như bị đè nén. Tuy vết thương của hắn còn chưa lành, nhưng mấy ngày nay, hắn vẫn luôn quan sát các động tác trong Bảo Châu, tinh thần lực đã khôi phục năm sáu phần, tự bảo vệ mình cũng không thành vấn đề.
Hay là, hắn đi lên núi dạo một vòng, xem có thể bắt được động vật hoang dã nào không, hẳn là có thể đổi được lương thực và đồ dùng.
Nghĩ đến đây, Lê Chân dặn dò Tiểu Thạch Đầu: “Thạch Đầu! Ngươi và muội muội ở trong nhà, đừng ra ngoài chạy loạn, ta phải đi ra ngoài một chuyến.”
Tiểu Thạch Đầu biết thương thế trên người cha mình còn chưa lành, thấy hắn muốn ra cửa, bé vội ném đồ trên tay xuống, đứng chặn trước mặt Lê Chân: “Cha! Có việc gì thì cứ sai con đi làm, người mau trở về nghỉ ngơi đi, đừng để mệt.”
Lê Chân nhịn không được xoa đầu tiểu gia hoả: “Không có việc gì. Lúc nãy thần tiên vừa gọi ta, ta muốn đi gặp thần tiên.”
Tiểu Thạch Đầu vừa nghe là ý chỉ của thần tiên, hai mắt sáng lên. Không còn ngăn cản cha mình nữa, bé lôi kéo muội muội tiễn Lê Chân ra ngoài.
Nhà Lê Chân vốn ở cuối thôn, là nhà gần núi nhất. Trong thôn không có bao nhiêu người chịu ở nơi này, bởi vì động vật hoang dã ở trên núi thường xuống núi vào mùa đông, nếu trong nhà có hài tử, thật sự rất không an toàn.
Trên thực tế, thật ra nguyên chủ chọn nơi này là do không còn biện pháp nào khác, đại loại là hắn đã phân gia, nên ngay cả một căn nhà cỏ cũng không được nhận, chỉ có thể chọn nơi này là mảnh đất tiện nghi nhất, rồi khai thông vài mẫu đất hoang. Nơi ở hiện tại của hắn, là của hồi môn của tức phụ đưa tới.
Bởi vì ở cuối thôn, ban nãy còn bị nha dịch đến phá, nên bây giờ chỉ có vài người dám đi ra ngoài, Lê Chân một thân một mình thong thả đi lên núi.
Núi rừng ở cổ đại và mạt thế có bất đồng rất lớn, núi rừng ở mạt thế, thường xuyên sẽ có vài động vật biến dị thình lình vọt ra, thực vật biến dị và côn trùng cũng nhiều đến mức đếm không xuể, có thể nói là nguy cơ tứ phía.
Có điều, cho dù nơi này không có mấy sinh vật biến dị đó, Lê Chân cũng không dám thả lỏng cảnh giác, hắn thả tinh thần lực phát tán ra bên ngoài, cảm nhận tình hình xung quanh.
Tất nhiên tinh thần lực dùng rất tốt, nhưng cũng không phải vạn năng, tinh thần lực của Lê Chân cấp bậc không cao, thăm dò xung quanh chỉ có thể dùng hình thức bằng cảm giác.
Nói đơn giản, chỉ khi sinh vật kia cũng có tinh thần lực, thì mới có thể bị hắn cảm ứng được.
Nếu là những loài như rắn, trùng, kiến, chuột. Bản thân chúng đã có tinh thần lực thấp đến mức gần như là bằng không, cảm giác của hắn không hữu hiệu với chúng.
Đối với những loại như chúng, người có thể tra xét toàn diện đến không một góc chết, ít nhất phải là dị năng giả hệ tinh thần từ cấp bảy trở lên.
Lê Chân buộc giày trên chân thật chặt, coi như là tránh cho đám côn trùng kia quấy nhiễu.
Lên núi vào thời điểm này, thường xuyên có thể bắt gặp vài người hành tẩu, trên cơ bản không có động vật gì xuất hiện. Sau khi Lê Chân đi hơn một canh giờ, hắn chợt cảm giác trên không trung xuất hiện không ít chấm sáng nhỏ.
Lê Chân trợn mắt nhìn xung quanh, đối chiếu những chấm sáng nhỏ đó trong đầu, không ngờ trong khu rừng này lại có nhiều động vật nhỏ như vậy. Chỉ là, xem ra tinh thần lực của chúng rất nhỏ, đám động vật này đều là những con vật nhỏ, không giống như sóc chuột, không nhiều thịt cho lắm.
Lê Chân lại đi sâu hơn vào trong, đột nhiên, một thứ ánh sáng loé lên đột ngột xuất hiện trong đầu hắn.
Hắn vội mở to mắt, lập tức nhìn thấy một con tuần lộc cực kỳ cường tráng xuất hiện trước mặt hắn, mắt Lê Chân sáng lên, đói bụng nhiều ngày như vậy, con tuần lộc này trong mắt hắn chính là một miếng thịt lớn.
Có lẽ là ánh mắt của Lê Chân quá mức nóng rực, tuần lộc lập tức cảm nhận được. Nó nhẹ nhàng, uyển chuyển nhảy lên, muốn rời khỏi chỗ này.
Chỉ là, nó chỉ vừa mới nhảy lấy đà, Lê Chân đã dùng tinh thần lực công kích nó.
Tinh thần lực của tuần lộc này vốn dĩ không cao, cho dù Lê Chân đang bị thương, nhưng khống chế hơn mười con tuần lộc cũng không có vấn đề gì. Ánh mắt tuần lộc đột nhiên tan rã, nó lập tức trở nên ngoan ngoãn, cứ như vậy đi tới chỗ Lê Chân.
Có thể bắt được một con tuần lộc to như vậy, Lê Chân vừa lòng vô cùng, hắn không biết thịt tuần lộc ở cổ đại có thể bán được bao nhiêu. Nhưng hắn nghe nói lộc nhung, lộc huyết, lộc tiên đều là thứ tốt rất được mọi người hoan nghênh.
Nghĩ đến có thể đổi được tiền, Lê Chân lập tức kéo tuần lộc về.
Dọc theo đường đi, hắn dùng tinh thần lực đuổi một ít động vật bất ngờ xông ra. Còn đám động vật nhỏ như chuột thì hắn lười động, thỏ hoang, gà rừng béo tốt thì hắn chọn được bảy tám con, bị Lê Chân dùng dây leo cột chặt, đặt ở trên người tuần lộc, kéo về.
Một chuyến này cũng coi như là thắng lợi trở về, trong lúc Lê Chân dự định thừa dịp sắc trời còn chưa tối mau trở về nhà, chợt thấy khe suối phía trước ở bên phải toát ra một làn khói đen nhàn nhạt. Lê Chân âm thầm cả kinh, đừng nói là núi lửa phun trào nhé?
Nói đến núi lửa, mặc kệ là ở cổ đại hay hiện đại, đều cướp đi hàng vạn tính mạng của sinh vật. Nếu thật sự có núi lửa phun trào, vậy nơi này sẽ không có chỗ cho hắn chạy!
Nghĩ đến đây, Lê Chân lập tức cột tuần lộc vào một thân cây, rồi đi tới nơi toát ra khói đen từ khe suối kia.
Không có! Đốm lửa gì đó cũng không có, Lê Chân nhìn một vòng, một chút dị trạng cũng không phát hiện.
Đang lúc hắn định đứng dậy rời đi, khoé mắt đột nhiên bắt gặp một chỗ đang loé sáng.
Lê Chân nhìn đến nơi đó, thứ loé sáng kia không phải là lửa, mà là một thanh đao lớn khoảng một thước. Thanh đao bóng loáng phát ra ánh sáng trắng, ánh sáng phản xạ từ ánh mặt trời.
Thanh đao này trông cũng không tồi, Lê Chân nhìn kỹ, nhà hắn cũng có đao nhưng thật ra đã cũ, vẫn luôn muốn đổi một thanh mới.
Có điều, thanh đao tốt như vậy, sao lại bị người tuỳ tiện vứt ở chỗ này? Nghe nói ở cổ đại quản lý vũ khí rất nghiêm khắc, binh khí khó mua không nói, cũng không dễ bán. Như vậy, một thanh đao, nói như thế nào cũng đáng giá không ít tiền.
Ai làm rớt thanh đao này mà không đi lấy về, con suối này cũng đâu có sâu? Hắn trượt vài cái là có thể chạm đáy rồi.
Không đúng! Vị trí của thanh đao này không giống tuỳ ý bị vứt xuống, mà càng giống bị người cố ý ném đi.
Trong lòng Lê Chân bồn chồn, đừng bảo thanh đao này đã cướp đi sinh mạng của người khác rồi nhé?
Đang lúc hắn cố hết sức suy nghĩ, chợt thấy một làn khói đen nhàn nhạt từ thân đao bay lên, trong lòng Lê Chân cả kinh.
Mẹ nó! Thanh đao này không phải đã thành tinh rồi chứ?
Trong lúc Lê Chân vẫn còn đang kinh nghi bất định, từ trên thanh đao đột ngột hiện lên một mặt người. Nếu không phải thị lực của Lê Chân cực kỳ tốt, chỉ sợ sẽ không nhìn thấy khuôn mặt này.
Có điều, hắn thà tình nguyện thị lực của mình đừng tốt như vậy, khuôn mặt trước mặt hắn vô cùng dữ tợn, vặn vẹo, giống như đang kêu gào cái gì đó.
Lê Chân nhìn đến nỗi sởn tóc gáy, hắn lập tức xoay người, chạy thục mạng, nhất quyết không dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.