Từ Mạt Thế Đến Cổ Đại

Chương 4:




Editor: Aubrey.
Lê Chân vừa hồi tưởng lại, vừa thực nghiệm, cuối cùng cũng hoàn thành động tác thứ nhất, lúc hắn hoàn thành xong động tác kia, Lê Chân chỉ cảm thấy ánh sáng trong sân như đang bị hấp dẫn, chậm rãi tới gần hắn.
Lê Chân chớp chớp mắt, phát hiện đó chỉ là ảo giác, hoá ra ánh sáng kia không thật sự hiện diện.
Ánh sáng mặt trời tới gần, chỉ là một loại cảm giác, đúng hơn là tinh hoa của ánh sáng mặt trời đang hướng về phía hắn.
Lê Chân chỉ cảm thấy cảm giác ấm áp chậm rãi chạy dọc toàn thân, như là cả người được ngâm trong nước ấm.
Lê Chân không nỡ nhúc nhích dù chỉ một chút, duy trì động tác này hình như cũng không hoàn toàn làm hắn khó chịu, cơ bắp cả người rất thoải mái, đều nhờ động tác này.
Dần dần, Lê Chân cảm thấy lục phủ ngũ tạng đang chậm rãi giảm bớt đau đớn.
Thật tốt quá, không ngờ cái này còn có thể trị thương, phải biết Lê Chân bị thương nặng nhất là ở nội tạng, nếu không phải hắn là dị năng giả, chỉ sợ đã sớm mất mạng.
Nhưng cho dù hắn là dị năng giả, hắn trọng thương nặng như vậy, chỉ có thể chờ chậm rãi hồi phục. Ở đây cũng không có đồ bổ, dưới tình huống này, không biết phải chờ đến bao giờ.
Tiểu Thạch Đầu mang vẻ mặt kính sợ nhìn cha của bé đang bày ra các động tác khác nhau ở trong sân, cả người phát sáng, duy trì cả ngày trời.
Tiểu gia hoả xem mà cảm thấy rất đã mắt, bé không tự giác thử bày ra tư thế giống cha mình, chỉ tiếc làm như thế nào cũng không giống, không khỏi càng thêm sùng bái cha mình.
Có điều, mặc kệ sự sùng bái của bé phong phú bao nhiêu, đến lúc đói bụng vẫn không có cơm ăn, lương thực nhà bé chỉ còn lại một ít gạo. Tiểu Thạch Đầu ra sau núi hái về một rổ rau lớn, tay nhỏ bắt đầu múc nước rửa sạch, rồi mang rau đi nấu canh, đây là bữa cơm hôm nay của bọn họ.
Bé không có ý định đi tìm Đại Lang thúc xin thuốc, Tiểu Thạch Đầu có chút phát sầu nghĩ, nếu thần tiên có thể cho cha bé một ít thức ăn thì tốt rồi.
Tới giờ cơm tối, Lê Chân nhìn bàn thức ăn nhạt nhẽo chỉ toàn là rau với cháo, hắn nhịn không được, cảm thấy có chút chua xót.
Đặc biệt là Tiểu Thạch Đầu còn múc rất nhiều rau và cháo bỏ vào chén của hắn, Lê Chân lại càng đứng ngồi không yên.
“Tới đây! Hôm nay cha luyện pháp thuật, không đói bụng, ngươi và muội muội ăn hết đi.” Lê Chân nhìn nồi rau dại và cháo trước mắt, ngẫm lại, thử nhìn trong lu, gần như đã không còn hạt gạo nào. Trong lòng thầm cân nhắc, hắn nên làm gì để kiếm tiền mua lương thực đây.
Làm buôn bán thì không có tiền vốn, thân thể của mình cũng không đi xa được.
Thầy lang? Hắn cũng không có phương thuốc gì bán ra được.
Lên núi tìm động vật hoang dã? Nguyên chủ chính vì vậy mà mất mạng, nếu hắn không mau khôi phục thể lực trước đây của mình, thì đừng hòng nghĩ đi đâu được.

Trái lo phải nghĩ, Lê Chân thật sự hận mình không phải là dị năng giả hệ mộc. Như vậy, ít nhất hắn có thể thúc đẩy thực vật phát triển để làm thức ăn.
Thôi! Hắn lại tịnh dưỡng thêm hai ngày, rồi đi khắp nơi xem sao, dù sao cũng phải tìm thêm lương thực, nếu không, sẽ thật sự chết đói mất.
Trong lúc Lê Chân đang phát sầu, Lê Đại xách một cái túi vào sân: “Thạch Đầu! Mau tới đây phụ ta!”
Tiểu Thạch Đầu vội tiến lên nhận túi, Lê Chân thấy cái túi kia to như vậy, hắn đoán bên trong rất có thể là lương thực, trong lòng không khỏi có chút cảm động, lại có chút xấu hổ.
Người dân trong thôn này cũng không giàu có gì, đối phương còn mang đến nhiều lương thực như vậy, hắn cũng không có biện pháp từ chối. Bởi vì lương thực trong nhà sắp cạn rồi, nếu từ chối, nói không chừng ngày mai hai tiểu gia hoả chỉ có nước ngồi chờ chết.
Trước tiên, hắn phải nhớ kỹ ân tình của đối phương, chờ thân thể khôi phục, hắn nhất định sẽ tìm cách báo đáp.
Còn hai tiểu gia hoả, chờ hắn đi rồi, cũng phải nghĩ biện pháp tìm cho bọn họ một gia đình tốt, để lại một ít tiền.
Mấy ngày nay, nếu không nhờ bọn họ dốc lòng chiếu cố, Lê Chân cho rằng hắn sẽ không khoẻ lên được.
“À… Tâm ý của vị đại ca này, ta sẽ nhớ kỹ. Sau này, ta nhất định sẽ báo đáp.” Lê Chân không rõ người trước mặt gọi là gì, mà gọi ca chắc chắn sẽ không sai. Hắn còn nhớ rõ, ngày hôm đó, Lê Đại ở trong phòng nói chuyện với người khác, mấy người trẻ tuổi kia đều cùng trang lứa với hắn.
“Nói lời khách sáo làm gì, ngươi gặp khó khăn, ta còn dư chút đỉnh, giúp đỡ một chút thì có là gì.” Lê Đại nói xong, lập tức kéo Lê Chân vào phòng: “Thân thể của ngươi vừa gặp đại nạn, vậy mà còn dám ra đây hứng gió, cẩn thận coi chừng lại thêm bệnh.”
Tiểu Thạch Đầu thoả mãn nhìn lương thực trong lu đã đầy, ý cười trên khuôn mặt nhỏ gần như không giấu được, nhiều đồ ăn như vậy, chắc chắn có thể chống đỡ tới tháng sau. Cha và muội muội cũng được ăn nhiều một chút, nói không chừng còn có thể làm thêm vài cái bánh bột ngô, nghĩ đến loại bánh trông như cái giường đất kia, Tiểu Thạch Đầu âm thầm nuốt nước miếng.
Đúng rồi! Đại Lang thúc có dặn bé phải thường xuyên nấu nước ấm, nghĩ đến đây, Tiểu Thạch Đầu vội múc một thùng nước từ dưới giếng lên rồi đi nấu, sau đó cẩn thận bưng qua. Nước giếng này là để Lê Chân dùng, tốt nhất là uống nước ấm sẽ tốt hơn.
Lúc vào nhà, chính tai nghe Lê Đại và Lê Chân nói trong thôn đang phát sinh một đại sự, Lý địa chủ nổi tiếng có tiền nhất trong thôn bị người chém chết ở đất hoang, thi thể bị chém nát nhừ, chỉ có tức phụ của Lý địa chủ mới có thể nhận ra được.
Nghe nói ngày đó, Lý địa chủ vào thành thu tiền lãi ở các cửa hàng, không ngờ trên đường về đột ngột bị người ta chém chết. Hiện tại, bộ khoái huyện nha đang rà soát từng nhà để điều tra việc này, đi hỏi một vòng ở các thôn phụ cận, qua hai ngày nữa rất có thể sẽ tới thôn Lê gia.
Để an toàn, trong mấy ngày tới, Tiểu Thạch Đầu và Du Nhi không nên ra khỏi cửa, miễn cho đụng chạm với bọn nha dịch.
Lê Chân chỉ có thể gật đầu, thuận miệng hỏi một câu: “Lý địa chủ kia đi ra ngoài thu tiền lãi, tại sao không mang theo vài gia nhân? Mà lại đi một mình?”
Lê Đại ngẫm nghĩ, vỗ đùi một cái, nói: “Đúng vậy! Trong nhà Lý địa chủ có không ít của cải, nghe nói còn thuê mấy chục gia nhân, vậy tại sao không mang theo vài người?”
Việc này dù sao cũng là chuyện nhà người ta, hai người nói vài câu rồi đổi sang đề tài khác, nói đến lão cha của Lê Chân, biểu tình của Lê Đại chỉ hận rèn sắt không thành thép nhìn Lê Chân: “Sau này ngươi nên thay đổi suy nghĩ đi, chỗ của cha ngươi không thiếu ăn, ngươi đừng lấy mạng mình ra đùa. Tuổi của Ngũ thúc cũng đã lớn, sức khoẻ không còn bao nhiêu. Nhà Lí Chính là cái dạng gì? Người thân trong nhà đều có trên trăm mẫu ruộng tốt, nhi tử là tú tài, trấn trên còn có mấy cái cửa hàng, y phục mà bọn họ mặc toàn được may bằng da hồ ly. Nghe lời cha ta khuyên, đừng đi so đo với nhà Lí Chính nữa.”
Nghĩ đến cái chết của nguyên chủ, trong lòng Lê Chân chỉ có thể cười ha hả.
Hắn đương nhiên sẽ không lấy mạng mình ra đùa, Lê Nguyên Đức không phải cha ruột của hắn, thân sinh nhi tử của hắn đã sớm uy vào miệng lão hổ rồi.
Hắn cùng lắm chỉ là mượn danh nam chủ để dưỡng thương, sau này sẽ giúp đối phương báo đáp những người này.
Lê Nguyên Đức và hắn chẳng có một chút quan hệ nào, nếu lão già kia có nghèo đến mức phải đi xin cơm, hắn cũng không thèm quan tâm.
Nói câu khó nghe hơn, Lê Nguyên Đức và tức phụ của lão không phải là thứ tốt lành gì. Nhi tử vì lão mà chết, thây cốt còn chưa lạnh, mà lão đã muốn bán cháu trai và cháu gái của mình.
Nếu lão không tu tâm tích đức, sớm muộn gì cũng lãng phí lương thực mà chết, còn có thể kéo cả thôn Lê gia xuống cùng trình độ nhân phẩm đạo đức như lão.
Sau khi dặn dò hắn nửa ngày, Lê Đại rời đi. Lê Chân vội giục Tiểu Thạch Đầu đi nấu canh rau, hắn biết hai tiểu gia hoả này chưa được ăn no. Hai ngày nay, hắn vẫn thường nghe thấy tiếng ọt ọt phát ra từ bụng bọn họ.
Tuy Tiểu Thạch Đầu thèm ăn bánh bột ngô, nhưng bé chỉ dám tưởng tượng mà thôi. Bé rất muốn làm bánh bột ngô to như cái chén vậy, nhưng bé không nỡ phí lương thực.
Nghe Lê Chân sai mình đi nấu canh, phản ứng đầu tiên của tiểu gia hoả là ngây ra. Sau đó chợt nhớ lại cha của bé đã nhường hết cơm cho mình và muội muội, bé lập tức ngừng suy nghĩ, đi nấu một nồi canh rau thật lớn.
Lê Chân ôm Du Nhi lên đùi, chọn những gì ăn được uy bé non nửa chén. Tiểu cô nương đã quen nhịn đói, nên dạ dày khá nhỏ, cho dù chỉ có non nửa chén, nhưng vẫn no.
Tiếp theo, Lê Chân lại buộc Tiểu Thạch Đầu ăn hết nửa bát rau, sau đó mới tự mình quét sạch toàn bộ thức ăn còn dư.
Mấy ngày nay, ba người khó có được một lần ăn no, Tiểu Thạch Đầu thoả mãn đến nỗi nhịn không được, ôm muội muội đi ngủ sớm.
Lê Chân lại lấy Bảo Châu ra nhìn, tiếp tục quan sát các động tác bên trong, quan sát trong chốc lát, hắn đi ra ngoài thực hành động tác thứ hai.
Lúc này, trăng đã treo trên đầu cành cây, Lê Chân ở trong sân lặp lại động tác trong Bảo Châu. Đến khi động tác của hắn giống hệt với động tác trong Bảo Châu, ánh trăng trong sân đột nhiên có nhiệt độ khác thường, lạnh lẽo như nước, ánh trăng giống như một dòng nước chảy dũng mãnh tràn vào trong người hắn.
Lê Chân đã có kinh nghiệm ban ngày, trong lòng đã biết mình đang tập trung hấp thụ tinh hoa của ánh trăng.
Cảm giác nhu lạnh cùng cảm giác ấm áp ban ngày hoàn toàn bất đồng, cảm giác lạnh lẽo nhàn nhạt này vô cùng ôn hoà dễ chịu, lục phủ ngũ tạng và kinh mạch toàn thân Lê Chân như đang được một người mẹ an ủi, nhu hoà đến mức làm say mê lòng người.
Bất tri bất giác, Lê Chân rèn luyện suốt một đêm, tuy cả đêm không ngủ, nhưng hắn chẳng cảm thấy buồn ngủ một chút nào.
Tương phản, hắn chỉ cảm thấy tinh thần tăng lên gấp mười lần, thương thế trên người cũng tốt lên không ít. Dựa theo tình huống hiện tại, chỉ cần kết hợp rèn luyện như vậy thêm bảy tám lần nữa là vết thương trên người hắn sẽ không còn đáng ngại.
Nghĩ đến đây, Lê Chân càng có thêm động lực, hắn quan sát động tác trong Bảo Châu thêm chốc lát, rèn luyện tinh thần lực. Sau đó, hắn bắt đầu phỏng theo động tác kế tiếp thực hiện, hắn có dự cảm, chờ tới lúc hắn có thể hoàn thành hết tất cả các động tác, hắn sẽ nhận được một kinh hỉ rất lớn.
Cứ như vậy, liên tục bốn năm ngày, Lê Chân gần như dùng toàn bộ thời gian rảnh để thực hiện các động tác. Tiểu Thạch Đầu nhìn khí sắc của cha càng ngày càng tốt lên, cũng rất cao hứng.
Hôm nay, trong lúc Lê Chân đang ở trong sân thực hiện động tác thứ bảy, chợt nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, cẩn thận nghe kỹ, hoá ra là nha dịch tới.
Hẳn là tới để hỏi chuyện của Lý địa chủ? Mấy ngày qua, tình trạng sức khoẻ của hắn luôn trong trạng thái nửa sống nửa chết, những nha dịch kia sẽ không hoài nghi hắn đâu nhỉ?
Lê Chân không để trong lòng, nhưng âm thanh ồn ào càng lúc càng lớn, hắn mới phát hiện hình như đám nha dịch kia không chỉ đơn thuần đến hỏi thăm, rõ ràng bọn chúng mượn cớ đi điều tra để có cơ hội cướp đồ của người dân.
Ở cổ đại, cái chức nghiệp nha dịch này không để người tốt đi làm, mà toàn là một đám nhàn rỗi chỉ biết ăn chơi lêu lỏng, tuy nhiên cũng có một số người đứng đắn.
Có điều, không ít nha dịch không có phẩm hạnh tốt, số tiền kiếm được từ nghề nha dịch cũng không cao.
Mỗi tháng, huyện nha có thể cho nha dịch một ít tiền tiêu vặt, chỉ giới hạn trong số lượng nhỏ. Tuy nhiên, thực tế số tiền mà nha dịch nhận được, so với biên chế của triều đình đưa ra còn nhiều hơn.
Những người này không được lĩnh tiền tiêu vặt, nên chỉ có thể mượn cớ lục soát các tiểu thương bán hàng rong để chiếm đoạt tiền sinh hoạt của bọn họ. Mà những tiểu thương đó thì có bao nhiêu tiền, có không ít người gặp rất nhiều gian nan.
Vì vậy, mỗi lần xuất hiện đại án giết người, là đám nha dịch lại có cơ hội phát tài.
Đặc biệt là án tử vẫn chưa phá được, những người này có thể dựa vào chuyện điều tra, mà tha hồ quấy rầy, bóc lột bá tánh xung quanh. Nói là đến hỏi thăm, thật ra chỉ là vì tiền mà thôi.
Nơi đây xem như trị an tốt, giết người là việc cực ít khi phát sinh, nên cơ hội cho bọn chúng phát tài cũng không nhiều.
Việc của Lý địa chủ vừa xảy ra, đám nha dịch lập tức được lợi, phách lối suốt mấy ngày.
Có điều, ngoài chuyện phát tài, chuyện nên làm thì vẫn phải làm, tuy nhàn rỗi nhưng bọn chúng vẫn đi tra tên tuổi từng nhà. Nhưng nhiều ngày trôi qua, vẫn không tra được một chút manh mối nào của hung thủ.
Lý Khánh Bình bị giết ở một nơi hoang dã, lúc ấy xung quanh cũng không có người đi ngang qua. Chỉ có mấy người bán hàng rong đi ngang qua, bọn họ đã phái người đi tra xét, nhưng cũng không tra được manh mối gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.