Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 226: Nỗi đau của Đông Thanh




Đông Thanh nhận được một phong mật thư. Sau khi Đông Thanh đọc xong thư, sắc mặt âm hàn. Thân mình phát ra một luống khí lạnh thấu xương. Đông Thanh hạ lệnh, đem hai huynh đệ Tần Lão Ngũ kết nghĩa toàn bộ đều bắt lại, bao gồm thê nhi, thậm chí đến nô bộc cũng không bỏ qua cho.
Tần Lão Ngũ nhận được tin tức, không tin huynh đệ mình sẽ làm chuyện đại nghịch bất đạo: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Bọn họ sẽ không. Đông Thanh, có phải nàng nhầm lẫn hay không?”
Đông Thanh nhìn Tần Lão Ngũ, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Trước kia,lúc ta ở bên cạnh Quận chúa hầu hạ nàng, nàng từng nói một câu với ta, nói dưới đèn đen. Dưới ánh đèn là bóng đen, lúc ấy ta không rõ, hiện tại đã biết rõ rồi.” Có thể dưới đèn chẳng phải đen. Nếu không, làm sao làm cho người ta c ba năm hẳng hay biết gì.
Tần Lão Ngũ trong lòng rùng mình: “Lời này của nàng là có ý gì? Ta không rõ.” Không thể nào, chuyện này Đông Thanh không thể nào biết đến. Tuyệt đối không thể nào.
Đông Thanh nhìn Tần Lão Ngũ, không biết tại sao, đột nhiên cười. Là nàng sai rồi, nàng vốn không nên thành thân. Nếu không thành thân, cũng sẽ không có chuyện hiện tại.
Tần Lão Ngũ nhìn nụ cười củaĐông Thanh, toàn thân phát rét.
Đông Thanh hướng về người phía ngoài gọi: “Đem người mang vào đến đây đi!”
Lời của Đông Thanh vừa rơi xuống, phía ngoài đi tới một vị phụ nhân, bộ dạng phụ nhân kia đại khái hai mươi hai, hai mươi ba tuổi. Mặc một thân nhũ đỏ bạc, chải một búi tóc rũ xuống, mang trang sức vàng ròng bảo thạch hồng lam, ngực đầy đặn mông tròn, ngày thường quyến rũ đến cực điểm. Trong tay phụ nhân còn nắm một hài tử mới vừa biết đi.
Phụ nhân vừa tiến đến, nhìn thấy Đông Thanh, chân mềm nhũn, ôm hài tử quỳ trên mặt đất: “Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng.”
Từ lúc phụ nhân mang theo hài tử đi tới, toàn thân Tần Lão Ngũ bắt đầu cứng ngắc lại. Chờ thời điểm nhìn thấy phụ nhân kia quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ, nhìn lại Đông Thanh. Nhìn trên mặt Đông Thanh mang theo nụ cười nhàn nhạt, Tần Lão Ngũ miễn cưỡng nói: “Đông Thanh, làm sao nàng đem chị dâu nhỏ cùng cháu trai…”
Đông Thanh nghe ha hả cười không ngừng: “Làm sao? Còn muốn nói cho ta biết, đây là chị dâu nhỏ cùng cháu ngươi? Thật ra thì nếu không phải nói, ta còn không biết đây là nhi tử của ngươi đây. Lớn lên thế nhưng một chút cũng không giống đây!” Đứa bé này không một chút nào giống Tần Lão Ngũ, nếu giống Đông Thanh đã sớm phát hiện.
Tần Lão Ngũ trong đầu ầm ầm, thật giống như có mìn nổ. Phát hiện, rốt cục bị Đông Thanh phát hiện, Tần Lão Ngũ sắc mặt trắng bệch: “Đông Thanh, ta không phải là cố ý . Ta lúc ấy là uống rượu say, Đông Thanh, ta thật không phải cố ý . . . . . .”
Nụ cười trên mặt Đông Thanh vẫn không có lui: “Nghĩa huynh Nghĩa tẩu của ngươi đều cung khai rồi, ngươi không cần lập lời nói dối nữa. Ta cũng không hứng thú để nghe.” Ban đầu cảm thấy Tần Lão Ngũ ngay thẳng trung hậu. Thế nhưng nam nhân a, cuối cùng không thể nhìn mặt ngoài .
Tần Lão Ngũ lập tức tâm lạnh: “Đông Thanh, nàng tha bọn họ có được hay không …”
Đông Thanh nhìn mái nhà: “Bằng ngươi chẳng qua là nam tử ta nuôi, nể tình nhiều năm vợ chồng như vậy, ta sẽ thành toàn ngươi.” Nói tới chỗ này, trong mắt Đông Thanh dần hiện ra sát khí vô cùng: “Đáng tiếc, hiện tại cho dù ta nghĩ tha cho các ngươi một con ngựa, cũng không thể.” Chuyện này đã bị người ra mặt biết rồi. Cho dù Đông Thanh nghĩ mở một mặt lưới, giữ một mạng của Tần Lão Ngũ cũng không có khả năng.
Phụ nhân kia nhìn Đông Thanh sát khí đầy người, ngay cả chết cũng nói được vân đạm phong khinh như vậy. Nàng vẫn cho rằng giống như lời người khác, thê tử Tần Lão Ngũ ghen tị lại có chỗ dựa là Quận chúa, cho nên đến bốn mươi cũng không có con nối dõi. Bảo nàng không thể nói ra. Nếu nói ra, nhất định là giết mẹ giữ con. Nhưng bây giờ mới phát hiện, căn bản không phải có chuyện như vậy. Nàng phát hiện nữ nhân này địa vị thật lớn, thế nhưng một câu phán định sinh tử của nàng. Nữ nhân này bị dọa: “Phu nhân, van cầu người đừng có giết ta. Van cầu người, ta làm trâu làm ngựa cho người, cầu xin ngươi đừng có giết ta.”
Tần Lão Ngũ nắm tay Đông Thanh thật chặc: “Ta biết nàng hận ta. Nàng muốn chém giết muốn róc thịt, ta không lời nào để nói. Nhưng xin nàng đừng tổn thương tới mẹ con bọn hắn có được hay không, hết thảy cũng là lỗi của ta, là lỗi của ta.”
Đông Thanh thật giống như không nghe thấy lời Tần Lão Ngũ nói…, nhìn nữ nhân khóc đến rất đáng thương, ngay cả thời điểm khóc cũng xinh đẹp như vậy: “Ngươi yên tâm đi, sẽ không để cho mẹ con hai người các ngươi lên đường. Ta sẽ cho người một nhà các ngươi đi đoàn tụ ở dưới đó.”
Tần Lão Ngũ không thể tin mà nhìn Đông Thanh, đây là ý gì, đây là muốn giết mình: “Ngươi, ngươi muốn giết ta?” Lúc nói lời này, giọng nói Tần Lão Ngũ phát run.
Đông Thanh cười, nhưng cười đến rất thê lương.
Tần Lão Ngũ đột nhiên nhớ tới ban đầu Đông Thanh giết nhiều người như vậy. Hiện tại,Tần Lão Ngũ thất thanh nói: “Ngươi, nghĩa huynh ta bọn họ. . . . . . Bọn họ đều là vô tội .”
Đông Thanh nhìn Tần Lão Ngũ.Đột nhiên cúi đầu cười một tiếng: “Vô tội? Người nghĩa huynh của ngươi sao? Nếu không phải bọn họ, hai đứa bé làm sao sẽ chết? Nếu không phải bọn họ, làm sao xác định ngày đó đi đúng là Minh Duệ và Minh Cẩn. Ngươi phải biết , tư thông nghịch tặc, cả nhà tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội.”
Tần Lão Ngũ khiếp sợ vạn phần nói: “Không thể nào, cái này không thể nào. Nhị ca theo ta cùng nhau đồng sanh cộng tử nhiều năm như vậy, bọn họ không thể nào có cấu kết cùng nghịch tặc.”
Đông Thanh nhẹ nhàng cười một tiếng, nói không ra lời châm chọc: “Đồng sanh cộng tử? Được, ta thành toàn các ngươi. Người, đưa bọn họ đi xuống. Để cho bọn họ cùng nhau đi chung Hoàng Tuyền.”
Giọng phụ nhân bén nhọn phảng phất muốn đâm thủng màng nhĩ mọi người ở đây. Mặt mày Đông Thanh cũng không nhúc nhích một chút, lạnh lùng nhìn người phía dưới đưa bọn họ kéo ra.
Phụ nhân mắt thấy mình sẽ chết rồi, tránh thoát không ra người áp giải. Lập tức giương cuống họng hét lên: “Phu nhân, phu nhân, hài tử không phải của hắn. Hài tử là của Cần lão gia, hài tử không phải của hắn, là của Cần lão gia . Cầu xin phu nhân khai ân, tha ta một mạng. Cầu xin phu nhân khai ân.”
Lông mày Đông Thanh nhướng lên, thú vị: “Buông nàng ra, làm cho nàng nhớ lại nói rõ ràng minh bạch.”
Sau khi Đông Thanh đi không ai biết, Viện tử cháy, chờ sau khi dập lửa đã trở thành phế tích.
Ngày thứ hai Đông Thanh đi tới một mộ phần, nhìn phần mộ kia không có bia văn, cúi đầu nói: “Là lỗi của ta. Thân phận ta như vậy, nhất định không thể nào sống như người bình thường. Nếu biết sẽ rơi vào tình trạng hôm nay, ngày đó ta không nên đi cứu ngươi.” Không đi cứu Tần Lão Ngũ bọn họ, Tần Lão Ngũ sống hay chết không có nửa điểm liên quan đến nàng. Không có đi cứu người, cũng sẽ không có trận gút mắt này. Càng sẽ không khiến nàng thống khổ như vậy.
Đông Thanh tát rượu xong, cả người thẳng tắp mà ngã xuống. Mọi người đi theo bị dọa, lập tức đem nàng mang trở về.
Đại phu chẩn mạch xong nhỏ giọng nói: “Phu nhân đây là lửa giận công tâm, cần tĩnh dưỡng thật tốt.” Nhìn vải trắng trên cánh tay Đông Thanh biết đây là nữ nhântrượng phu mới vừa chết. Khụ, thành quả phụ có thể không thương tâm quá độ sao?
Đông Thanhnghiêng trên giường gạch nghỉ ngơi, thủ hạcủa Đông Thanh, cũng là tâm phúc Đông Thanh tin cậy nhất đi tới nói: “Đại nhân, đã đưa ra ngoài rồi. Không ai phát hiện.”
Đông Thanh ừ một tiếng, lầm bầm nói: “Là ta đem ngươi kéo vào trong trận nước xoáy này, hiện tại ngươi cách xa vũng nước xoáy này, hi vọng ngươi có thể qua cuộc sống yên tĩnh!”
Đông Thanh không có giết Tần Lão Ngũ, nàng không hạ thủ. Cuối cùng vẫn là làm việc thiên tư, dùng người thay thế Tần Lão Ngũ đem Tần Lão Ngũ đưa đi. Đưa ra hải khẩu, cho văn thư hộ tịch. Đây cũng là điều duy nhất Đông Thanh có thể làm .
Một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, vợ chồng không hạ thủ. Cho nên chỉ có thể vi phạm mệnh lệnh cấp trên, cho dù hậu quả tương lai là nàng không chịu nổi, nàng cũng muốn cứu Tần Lão Ngũ một mạng.
Đông Thanh lầm bầm nói: “Là ta sai rồi.” Nàng chỉ muốn có một gia đình đơn giản, trải qua cuộc sống đơn giản giống như một nữ nhân. Nhưng nàng quên mất, nàng đã sớm mất đi tư cách này. Cưỡng cầu kết quả, thì sẽ như bây giờ.
Bất kể sai lầm như thế nào, đến mức này nên đem những chuyện đó quên đi. Con người thì phải nhìn về phía trước, luôn nhìn chuyện cũ, cuộc sống trải qua sẽ khó khăn .
Lúc Tần Lão Ngũ tỉnh lại nhìn chung quanh hết thảy xa lạ. Hoảng thần một chút. Không phải nói muốn cai ngục đưa đi theo nghĩa huynh cùng nhau chịu chết. Hắn đây là tới nơi nào.
Tần Lão Ngũ lục lọi đồ đạc, cuối cùng từ trong cái bọc lấy ra một phong thơ. Trong thư Đông Thanh nói cho Tần Lão Ngũ biết, nghĩa huynh của hắn những năm này được lợi ích từ nàng, kiếm không ít tiền tài. Chẳng qua là lòng người chưa đủ rắn nuốt voi cuối cùng bị người khác tính toán, cùng giặc thông đồng. Hắn được chỉ thị của nghịch tặc, muốn từ nơi này hủy bỏ tin tức. Cho nên cố ý đặt bẫy.
Đông Thanh hẳn nên may mắn chính là nàng bị huấn luyện, tất cả người không liên hệ là không thể tiết lộ đôi câu vài lời. Cho nên qua nhiều năm như vậy, Đông Thanh ở hải khẩu xây dựng thế lực, tất cả các thứ cụ thể Tần Lão Ngũ đều không biết. Tần Lão Ngũ ban đầu còn hỏi hai lần, nhưng ĐôngThanh đều nói là cơ mật, Tần Lão Ngũ cũng không có hỏi nữa. Năm đó vừa tới, nghĩa huynh Tần Lão Ngũ cũng coi như tốt. Mặc dù có chút tư tâm, nhưng Đông Thanh cũng nhắm một mắt mở một mắt.
Chẳng qua là đến hải khẩu, liền thay đổi.
Tần Lão Ngũ thấychuyện nghĩa huynh mình làm, nghĩ tới mình trợ trụ vi ngược. Tần Lão Ngũ đầu đau như muốn vỡ tung. Điều này sao có thể, cũng là lỗi của hắn, là lỗi của hắn.
Tần Lão Ngũ nhớ lại năm đó Đông Thanh vì cứu hắn, ngàn dặm bôn ba. Sau này thành thân mặc dù nhìn như cọp mẹ, nhưng đối với hắn cực kỳ săn sóc. Tần Lão Ngũ muốn trở về tìm Đông Thanh. Nhưng trong thơ Đông Thanh nói để cho hắn không nên quay đầu lại nữa. Nếu là quay đầu lại, không chỉ có hắn phải chết. Nàng cũng sẽ bị liên lụy tánh mạng khó giữ được. Trong thư mặc dù không có nói rõ, nhưng trong mơ hồ để lộ ra, nếu Tần Lão Ngũ trở về tìm nàng, Quận chúa cũng bảo vệ không được nàng. Hai người đều phải chết.
Tần Lão Ngũ có thể từ trong hai câu nói cuối cùng nhìn ra, Đông Thanh cứu hắn phải mạo hiểm bao nhiêu. Tần Lão Ngũ run run nắm chặt lá thư, quỳ trên mặt đất khàn giọng kêu lên: “Đông Thanh…” tại sao vợ chồng bọn họ rơi vào tình trạng như vậy?
Đông Thanh nghỉ ngơi hai ngày, tiếp tục làm việc. Người bên cạnh khuyên lơn bảo nàng nghỉ ngơi thêm hai ngày, Đông Thanh cũng lắc đầu. Có việc làm tốt hơn vẫn buồn bực ở nhà. Buồn bực ở nhà dễ dàng suy nghĩ lung tung. Bảy năm hôn nhân, cho dù kết quả là đau thảm như vậy, nhưng Đông Thanh cũng không hối hận. Bảy năm này, nàng trôi qua rất vui vẻ. Bảy năm vui vẻ này, đầy đủ dư vị cho nàng dùng cả đời.
Cả người Đông Thanh mỏi mệt, rốt cuộc là chịu không được, liền ngã xuống. Người bên cạnh cưỡng chế nàng bắt nàng nghỉ ngơi: “Ngươi nếu là không thương tiếc thân thể như vậy, ta lập tức viết thơ đem tình huống của ngươi nói cho Quận chúa biết.” Hiện tại cũng chỉ có Quận chúa mới có thể uy hiếp Đông Thanh.
Đông Thanh lầm bầm nói: “Rời đi Quận chúa nhiều năm như vậy, rất nhờ Quận chúa. Chờ sau khi không còn vội vàng, muốn trở về thăm Quận chúa một chút.” {ám vệ} vốn là không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Nhưng nàng đi theo Ôn Uyển, từ nay về sau là có thể gặp ánh sáng rồi. Hôn nhân mặc dù bất hạnh, rơi vào cái kết cục này. Nhưng nàng thật sự đi theo một chủ tử tốt.
Đang suy nghĩ thì phía ngoài đem tin Ôn Uyển tự tay viết đưa đến. Đông Thanh xé mở phong thư, nhìn trong thơ Ôn Uyển nói phái một trợ thủ đắc dụng cho nàng. Như vậy sau này nàng có nhiều thời gian theo trượng phu hơn. Trong thư Ôn Uyển còn trêu chọc, nếu vợ chồng bất hoà thì chắc là tội của nàng. Thời điểm Ôn Uyển viết phong thư này, giọng nói rất tùy ý. Nhưng chính là chỗ tùy ý này, để cho Đông Thanh cố giả bộ kiên cường rớt nước mắt. Khóc lớn một hồi.
Người bên cạnh thấy Đông Thanh rốt cục khóc, tim đang troe lên cũng buông xuống. Khóc ra là tốt rồi, sợ là giấu ở trong lòng mới không tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.