Trọng Sinh Chi Cùng Quân

Chương 30: Người người đều nói nàng ăn chơi




: Người người đều nói nàng ăn chơi
Quan nội thị trước tiên tập hợp danh sách và tranh chân dung của các lang quân đưa đến Khôn Ninh Điện, cho Hoàng Hậu xem trước sau đó mới đưa đến Khâm Ninh Điện.
"Những thứ này đều là dựa theo Thánh thượng phân phó, các lang quân được lựa chọn tỉ mỉ từ gia đình quan viên trong triều, Quan gia và Thánh nhân đều đã xem qua. Quan gia nói..." Quan nội thị cúi đầu hạ thấp giọng nói: "Trẫm phúc mỏng, bình sinh cũng chỉ có hai nàng, hết mực trìu mến. Nguyên Dung cũng là con cưng của Trẫm, nay đã sắp cập kê, hôn sự không được qua loa, phải cẩn thận chọn lựa từng bước."
Đỗ thị hàm chứa nước mắt, hành lễ nói: "Đa tạ Quan gia ân điển, vất vả nội thị bôn ba."
Quan nội thị cười híp mắt, nói: "Nô tài nên trở về bẩm báo, không quấy rầy Quý Phi và nương tử."
Đỗ thị liếc người hầu bên cạnh, nói: "Ngươi đi tiễn nội thị."
"Vâng." Người hầu hành lễ, lại lấy một chiếc túi nhỏ đựng đồ vật từ trong tay áo ra đưa cho quan nội thị kia.
Quan nội thị cười híp mắt, nói: "Nương tử khách khí, nô tài cáo lui."
Khói nhẹ vờn quanh rèm châu, Triệu Tĩnh Xu đang ngồi trên giường ăn điểm tâm, một tay cầm điểm tâm nhấm nuốt, một tay chống cằm nhìn mẫu thân đang đến gần mình.
"Mẫu thân là ai tới vậy?"
Thấy nàng bình thản như vậy, Đỗ thị rũ mi mắt, nói: "Đứa bé này, chuyện của ngươi, ngươi cũng không vội sao?"
Triệu Tĩnh Xu dừng lại đôi môi đang chuẩn bị cắn xuống, bên trong môi đỏ là hàm răng, điểm tâm giữa răng bị nàng buông xuống, hỏi: "Không thể không gả chồng sao?"
"Không thể!"
"Tại sao chứ?"
Đỗ thị không tìm được lý do thích hợp, chỉ có định kiến thâm căn trong lòng nàng: "Nữ tử đều phải gả chồng, không có lý do tại sao."
"Cho dù con không muốn, cũng một hai phải vậy sao?"
"Đúng vậy."
"Thật không nói đạo lý!"
"Thiên hạ này chuyện không nói đạo lý rất nhiều, bắt ngươi gả chồng, cũng không phải bắt ngươi đi chịu khổ." Đỗ thị ngồi xuống cạnh nàng, giúp nàng chỉnh sửa tóc mai, nhìn về phía cung nhân vẫy vẫy tay nói: "Mẹ không thể sống với con cả đời, sau này vẫn phải tìm nơi nương tựa."
Triệu Tĩnh Xu nhăn mày, miễn cưỡng cầm lấy danh sách và những bức hoạ kia lật ra xem.
Lật xem một lượt nàng phát hiện tất cả bọn họ đều có bộ dáng giống nhau: "Bọn họ đều đã hối lộ hoạ sĩ sao, mấy bức tranh này... còn là người không vậy?"
Triệu Tĩnh Xu nói làm các cung nhân hầu hạ bên cạnh không nhịn được bật cười.
Tranh vẽ bày đầy bàn, Triệu Tĩnh Xu lật xem từng bức một, nhưng nghìn bài như một làm nàng chán thật sự. Thật muốn đem chúng ném đi không xem nữa.
"Sao, không có người vừa ý?" Đỗ thị nhìn nhìn, nói: "Ta thấy lang quân nhà này tướng mạo không tồi, gia thế cũng rất tốt."
Đỗ thị không biết trong lòng Triệu Tĩnh Xu đã có người, cho nên dù người trên bức hoạ kia có đẹp thế nào, nàng cũng không có tâm tình nhìn ngắm.
"Bọn họ đều giống nhau như đúc, có gì đẹp mà xem, ta mệt mỏi, không muốn xem nữa."
Đỗ thị nhướng mày, đều nói mẹ con liền tâm: "Chẳng lẽ ngươi, đã có người trong lòng?"
Triệu Tĩnh Xu lộp bộp một chút, trong lúc hoảng loạn làm rơi một bức tranh trên bàn, dây trói bung ra, bức tranh trải ra một nửa trên đất.
Triệu Tĩnh Xu cuống quít cúi người xuống nhặt lên, lúc cúi đầu đột nhiên ngây ngẩn cả người, đường nét quen thuộc liền phản chiếu vào mắt.
Nàng nhặt bức tranh kia lên mở ra, con ngươi như toả sáng, đối chiếu với danh sách tìm được một cái tên.
Ngạc nhiên nói: "Hắn là Tứ Lang của Tham tri chính sự sao."
Khó được thấy con gái có phản ứng, Đỗ thị cũng liếc qua nhìn một cái, lại cau mày không vui nói: "Đinh phủ bốn đứa con trai, lại chỉ đưa tranh của con vợ lẽ đến đây."
Tiếp theo lại trợn mắt, hừ lạnh nói: "Người này, không được chọn!" Nàng đoạt lấy danh sách khỏi tay Triệu Tĩnh Xu, lại thu bức tranh về.
Triệu Tĩnh Xu không hiểu ra sao, hỏi: "Tại sao, muốn con gả chồng chính là mẫu thân, không muốn cũng là ngài..."
"Công chúa điện hạ có điều không biết, Tứ Lang của phủ Đinh tham tri này là kẻ ăn chơi trác táng nổi tiếng khắp kinh thành. Hắn tuy tuổi nhỏ, nhưng tật xấu cũng không ít."
Đêm đó ngọc bội của nàng bị rớt, là hắn nhặt, Triệu Tĩnh Xu vốn cho rằng gặp được một người giống như sư huynh, không ngờ hắn lại bị một phụ nhân diễm lệ thân thiết kéo đi, sau đó nội thị cũng nói với nàng những trà lâu và tửu lầu đó đều là nơi nam nhân phong lưu tìm hoan mui vui. Nàng cũng cho rằng hắn là kẻ ăn chơi trác táng.
"Có phải là thường ra vào những nơi phong lưu?"
"Sao điện hạ biết?"
"Lúc ta hồi kinh, từng gặp hắn một lần, thấy hắn bị một phụ nhân kéo đi."
Đỗ thị nghe xong lại càng sợ hãi, cực kỳ bất mãn nói: "Nghe nói hắn thân mình gầy yếu, ai biết có phải là do thường xuyên ra vào những nơi đó mà thành."
"Nhưng nghe người trong nhạc phường và tửu lầu nói Đinh Tứ Lang gọi ca kĩ chỉ uống rượu với hắn, thân mình gầy yếu có phải liên quan đến chuyện này?" Nữ quan hầu hạ bên cạnh thấp giọng kể lại những lời đồn nghe được trong dân gian: "Còn có người nói hắn... không lên được..."
"Không lên được là cái gì?" Triệu Tĩnh Xu ngây thơ ngẩng đầu hỏi.
Nàng từ nhỏ đã xuất gia vào đạo quan, không giống những nương tử và công chúa khác trong cung, đến tuổi vỡ lòng sẽ được các ma ma dạy dỗ chuyện phòng the.
Nàng hỏi như vậy làm nữ quan bên cạnh ngây người. Đỗ thị kéo tay con gái lại nói: "Tóm lại ngươi chỉ cần biết hắn không phải phu quân ngươi là được."
Thấy mẫu thân tránh mà không đáp, Triệu Tĩnh Xu đại khái đã đoán được: "Cho dù mẫu thân không nói, con cũng biết rõ." Nàng vốn vô tình, vừa rồi làm như vậy chỉ là vì từng gặp hắn một lần.
Trong khi Khâm Minh Điện đang nghị luận lang quân các nhà, thì bên trong Khôn Ninh Điện, Lưu Hoàng Hậu chỉ khen duy nhất Đại Lang nhà Đinh tướng công, Điện tiền phó Đô chỉ huy sứ - Đinh Thiệu Văn.
"Chức Điện soái, không phải mẫu thân cũng đã cầu cho hắn rồi sao, còn gì phải nói nữa!" Triệu Uyển Như từ trên xuống dưới đều lộ ra không vui.
"Sao lại là ta cầu tới, đây là do hắn dựa vào công huân của bản thân mà đạt được."
"Nếu hắn tốt như lời mẫu thân nói, dung mạo đoan trang, lại tài năng như vậy, tại sao đến giờ đã hai mươi mấy tuổi còn chưa kết hôn?"
Lưu Nga còn chưa kịp trả lời, Triệu Uyển Như liền nói tiếp: "Ta xem hắn tám phần là nhớ thương vị trí phò mã này, mới chưa chịu kết hôn."
"Người trong đại nội đều biết tâm tính của ta và mẫu thân giống nhau. Ta không muốn trượng phu mình sau này chỉ là một phò mã đô úy tầm thường, ít ra hắn cũng phải suy nghĩ cho giang sơn Đại Tống, vì thiên hạ bá tánh."
"Đã như thế, Đinh Thiệu Văn kia không phải hợp ý ngươi sao. Ngươi gả cho hắn, sau này giúp đỡ chuyện triều chính, tương lai giúp đỡ..."
"Không có khả năng!" Triệu Uyển Như đứng dậy, chán ghét từ tận đáy lòng làm nàng quyết đoán cự tuyệt, kiềm nén tâm trạng xúc động ngồi xuống bên cạnh mẫu thân, nói: "Mẫu thân, ta biết ngài cảm thấy hậu cung oanh oanh yến yến quá nhiều, khó đảm bảo một ngày nào đó cha không thay lòng. Tuy hậu cung không được tham gia vào chính sự, nhưng từ xưa triều đình của thiên tử và hậu cung đều không thể tách rời. Đinh Thiệu Văn người này chúng ta không biết rõ, chỉ dựa vào tin vỉa hè từ người khác, vừa không chính xác, lại không an toàn."
Nghe Triệu Uyển Như nói, Lưu Nga kinh hãi, từ khi đi một chuyến đến Giang Nam, khi nào tâm tư con gái nàng trở nên kín đáo như vậy: "Không an toàn?"
"Mẫu thân là muốn mượn sức Đinh gia, nữ nhi biết, nhưng không chỉ có con đường này có thể đi. Mẫu thân nghĩ lại xem, Đinh Thiệu Văn thân là con trai trưởng Đinh gia, sớm đã qua tuổi thành thân lại chậm chạp chưa lập gia đình, là vì sao? Rõ ràng là có tính toán. Trước đây ta còn nhỏ bọn họ không biết ta, nhưng mẫu thân ngài ở hậu cung mấy năm nay, cha đối ngài nói gì nghe nấy chuyện này bọn họ đều biết, lòng người khó dò."
"Ta không đồng ý lý do từ chối của ngươi. Đối với Đinh Thiệu Văn, theo như lời ngươi nói, ngươi cũng hiểu hắn rất ít. Hiện giờ ngươi hiểu biết chưa nhiều, có vài chuyện nhìn không thông, ta không bức ngươi, nhưng ngươi cũng không nên quyết định vội vàng như vậy. Hắn như thế nào, ngươi cũng phải cẩn thận quan sát, đừng vì vậy mà bỏ lỡ phu quân tốt." Vừa rồi quan nội thị đưa tranh và danh sách tới, Triệu Uyển Như cầm bức tranh của Tứ Lang Đinh gia nhìn chằm chằm cả buổi, làm Lưu Nga cảm thấy Triệu Uyển Như dù gì cũng chỉ là một tiểu cô nương, nhìn người chọn vật khó tránh khỏi có chút nông cạn.
Triệu Uyển Như cũng biết từ trước tới giờ mẫu thân chỉ đối xử với nàng như một hài tử. Dù nàng sống lại một đời, biết xung quanh tràn đầy sài lang hổ báo cũng gấp không được. Kiếp trước cũng là vì nàng non nớt, lại thêm mẫu thân tạo áp lực cùng một ít nguyên nhân bên ngoài, mới bất đắc dĩ bị buộc vào bẫy rập.
Nói cho cùng, cả nàng và mẫu đều chỉ là những kẻ bị lợi dụng mà thôi.
Hiện giờ, nhất thời muốn thay đổi suy nghĩ của mẫu thân là quá mức khó khăn, dù sao kiếp trước chính nàng cũng phải đến cuối cùng mới thấy rõ bộ mặt thật của Đinh Thiệu Văn.
Đinh gia là có thể lợi dụng, nhưng tuyệt đối không thể bỏ mặc và tín nhiệm.
Trương Khánh theo lời Triệu Uyển Như phân phó đi một vòng Hàn Lâm Viện. Mấy ngày gần đây Hàn Lâm Viện nhiều việc bận rộn, vào đêm cũng có người trực ban. Trương Khánh làm quan hơn mười năm, đã sớm thành thạo đường đi nước bước ở các đại điện và quan viên bên trong.
"Cô nương, danh sách Hàn Lâm tiến cử hơn một ngàn người, thuộc hạ đều đã kiểm tra tất cả cộng thêm dò hỏi các quan viên phụ trách sắp xếp danh sách mấy ngày nay, xác nhận con trai Lý tướng quân - Lý Tuân Úc không tham gia khảo thí."
Triệu Uyển Như dừng chân, nghiêng đầu nhìn Trương Khánh, nhướng mày suy nghĩ sâu xa: "Vì sao..."
"Lý Tuân Úc sinh vào đầu năm Đoan Củng, bằng tuổi với Vạn Thọ trưởng công chúa. Quan gia có ý chọn hôn phu cho Trưởng công chúa vào kỳ thi mùa xuân năm sau, thuộc hạ cả gan suy đoán có thể là Lý Tuân Úc không muốn lấy công chúa..."
"Hôm nay trực ở Hàn Lâm Viện là ai?"
"Hàn Lâm học sĩ Tiền Hoài Diễn."
Trương Khánh vừa dứt lời, Tiền Hoài Diễn liền xuất hiện ở Đại Khánh Điển cách chỗ bọn họ không xa.
"Thật trùng hợp, Tiền học sĩ." Triệu Uyển Như cười nhu hoà, đến gần hắn.
Tiền Hoài Diễn dẫn theo cấp dưới chắp tay hành lễ: "Điện hạ sao lại đến đây vào đêm khuya, là muốn xuất cung sao?"
"Vừa rồi cha dặn dò ta đến thăm Hứa Quốc Công. Quốc Công là rường cột nước nhà, trước đây không lâu lại dâng tấu xin từ quan. Cha cảm thấy không nỡ, muốn Uyển Như đến khuyên nhủ."
Lã Mông Chính là thái sư của Thái tử, cũng từng dạy chữ cho Triệu Uyển Như, quan hệ với nàng cũng rất tốt, nhưng đi vào đêm khuya... Khó tránh khỏi sẽ làm người suy nghĩ lung tung.
"Thì ra là thế, chỉ là đêm đã khuya, điện hạ vẫn nên cẩn thận một chút."
Triệu Uyển Như gật đầu cười, đột nhiên chú ý đến một người trẻ tuổi cung kính đứng bên cạnh Tiền Hoài Diễn, vì thế mở miệng hỏi: "Đây là lang quân nhà ai, còn trẻ như vậy đã theo ngài đến Hàn Lâm làm việc?"
"Là Nhị Lang nhà Vương Chế Cáo."
Vương Khâm Nhược... Triệu Uyển Như ngưng thần nhìn người trẻ tuổi trước mặt. Hắn đã từng gặp Triệu Uyển Như, chính là vào mấy năm trước ở lễ cập kê của Huệ Ninh công chúa. Người trẻ tuổi da mặt mỏng, bị nàng nhìn chằm chằm như vậy trong lòng có chút ngại ngùng, liền rụt rè cúi đầu.
Triệu Uyển Như cười nói: "Hàn Lâm Viện thật là nhân tài xuất hiện lớp lớp, cần phải tài bồi cho thoả đáng."
Tiền Hoài Diễn chắp tay gật đầu: "Đúng vậy."
Nhìn theo bóng lưng Huệ Ninh công chúa rời đi, Tiền Hoài Diễn không khỏi thở dài một hơi: "Hậu cung tham gia vào chính sự, xem ra đã là sự thật!"
Ban đầu hắn còn do dự chuyện hôn sự của Nhị Nương nhà hắn và Đinh Tứ Lang, hiện giờ xem ra không thể tiếp tục do dự. Nữ tử như Huệ Ninh công chúa, nếu Đại Lang Đinh gia có thể cưới làm vợ, Đinh gia quả thật như hổ thêm cánh.
Liên tiếp vài ngày sau, Triệu Uyển Như đều ở lại phủ Hứa Quốc Công, lén cùng Thần Võ tướng quân giao thiệp. Hứa Quốc Công tuổi già nhàn rỗi ở trong nhà.
Còn lại Lý Thiếu Hoài bị nàng nuôi thả ở Kinh Giao thành Tây, cách vài ngày lại lấy cớ Hứa Quốc Công thân mình không khoẻ mời Lý Thiếu Hoài đến phủ.
Bên trong biệt uyển Kinh Giao thành Tây, nữ tử mặt lạnh nhìn Lý Thiếu Hoài giống như đang xem tù nhân, đặc biệt là mỗi lần Đại sư tỷ đến thăm nàng, gương mặt kia quả thực còn lạnh hơn băng tuyết.
"Mỗi ngày ngươi đều đứng như vậy, không thấy mệt sao?"
"Đã quen!"
"Đã quen... Nếu mỗi ngày đều đứng như vậy thì sẽ để lại bệnh, đặc biệt là phụ nữ..."
"Sao ngươi có thể nói nhiều như vậy?"
Lý Thiếu Hoài đành phải ngậm miệng tiếp tục vùi đầu đọc sách. Nàng chỉ cảm thấy hai người ở chung với nhau mà không nói tiếng nào, sẽ không áp lực đến tự kỷ sao?
"Bình thường ngươi ở chung với Trinh Trinh cũng là thế này sao?"
Cô gái nghe xong vẫn chưa phản ứng kịp liền nói: "Trinh... To gan, công... khuê danh của cô nương, há là ngươi có thể tùy tiện kêu?"
"Có thể... Là nàng bảo ta phải gọi như vậy."
Cô gái ném cho Lý Thiếu Hoài một ánh mắt sắc lạnh.
"Ngươi tên là Vân Yên đúng không... Thạch kiều như khả độ, huề thủ lộng vân yên." Lý Thiếu Hoài nhoẻn miệng cười: "Tên hay."
Cô gái không thèm nhìn nàng nữa.
Lại qua hồi lâu, Lý Thiếu Hoài buông sách ra đứng dậy, đi một vòng quanh cô gái kia chăm chú đánh giá: "Ngươi... Hẳn là biết võ công, hơn nữa võ công không tệ."
Lý Thiếu Hoài nói làm trong lòng Yên Vân reo lên hồi chuông cảnh giác, khẽ nhíu mày nói: "Làm sao ngươi biết?"
"Lúc ngươi đi đường khoảng cách các bước chân đều nhau, vừa rồi ngươi đánh nhau với ta, ta vô tình đụng vào mạch đập của ngươi..." Lý Thiếu Hoài dần dần thu lại nụ cười, nói: "Ngươi nội lực thâm hậu, mà lại còn trẻ như vậy, hẳn là đã tập võ từ nhỏ."
Lý Thiếu Hoài có cảm giác, nếu hai người động thủ, chưa chắc nàng có thể thắng được người trước mắt này.
"Thật ra ta không cần bảo vệ, Nguyên Trinh mới là người không biết võ công..."
"Chỗ cô nương đã có Trương Khánh và Thu Hoạ."
Lý Thiếu Hoài lại ngồi xuống nhún vai, trong lòng âm thầm kêu khổ, chẳng lẽ nàng phải ở chung với người mặt lạnh này mấy tháng nữa sao.
- ------
"Lang quân đã có lòng muốn giành lại Yên Vân mười sáu châu, đủ để cho thấy ngươi có một tấm lòng vì nước, nhưng vì sao không nhập sĩ? Ta nghe nói ngươi bắn cung rất giỏi, kỹ thuật không kém gì Trần học sĩ."
Hứa Quốc Công vì từ quan về quê, tổ chức một buổi tiệc đặc biệt chiêu đãi bạn cũ, trong đó có đồng liêu Lý Kế Xương. Nhưng Lý Kế Xương vì phải bảo vệ an toàn cho đại nội, nên đã phái con trai Lý Tuân Úc đến dự tiệc.
Ai ngờ Huệ Ninh công chúa cũng đang ở phủ Quốc Công.
Người trước mặt dù sao cũng là công chúa. Công chúa cũng là quân, nếu không nói ra lý do thật sự, sẽ mang tội khi quân, nhưng nếu nói ra lý do... Lý Tuân Úc lộ vẻ khó xử, trong lòng quyết tuyệt nói: "Cha ta nói, Lý gia nhiều thế hệ tòng quân, nếu như ta xuất hiện rất có khả năng sẽ bị Quan gia tứ hôn cho trưởng công chúa, như vậy ta..."
"Hoang đường, chỉ vì như vậy mà ngươi cam lòng đợi một năm nữa sao?"
Lý Tuân Úc cúi đầu: "Đúng vậy."
"Với thế cục hiện giờ, còn có người tin cưới công chúa sẽ bị hủy con đường làm quan sao? Nếu ngươi thật sự không muốn, trưởng công chúa và quan gia sao có thể cưỡng cầu."
"Trưởng công chúa tính tình dịu ngoan, nói vậy lang quân cũng đã nghe, nếu sang năm nàng vẫn chưa tuyển được phu quân, lại chờ qua năm sau? Cứ lặp lại như thế, ngươi phải làm thế nào. Thật sự không nên vì loại chuyện này mà phá hủy tiền đồ. Nhân duyên vốn do trời định, cố tình né tránh ngược lại sẽ gây chú ý, khiến người đàm tiếu."
Nghe lời nàng nói, Lý Tuân Úc hoàn toàn thông suốt, đôi mắt sáng lên, thật sự không thể tin được những lời này là xuất phát từ miệng một cô nương mười mấy tuổi. Đồng thời cũng đã hiểu rõ, vì sao Quan gia lại sủng ái Huệ Ninh công chúa như vậy. "Công chúa nói rất đúng, Tuân Úc hổ thẹn không bằng."
"Lang quân mang trong mình dòng máu tôn quý của Lý Thái Uý, Lý gia lại trung nghĩa bao đời, vì thế, Uyển Như không muốn nhìn lang quân bị mai một."
Lý Tuân Úc chắp tay đứng thẳng người, khom lưng vái tạ: "Úc đã hiểu, tạ công chúa dạy bảo."
Lý Tuân Úc đi rồi, Triệu Uyển Như mới hỏi Thu Hoạ: "Ngươi xem Lý Tuân Úc kia thế nào?"
"Điện hạ là muốn hỏi phương diện nào?"
"Tất cả."
"Người này văn thao võ lược, rất có phong phạm của Lý Sùng Củ năm xưa, là nhân tài hiếm có."
"So với Đinh Thiệu Văn thì sao?"
"Tuy Đinh Thiệu Văn lớn tuổi hơn hắn, nhưng năng lực tương đương. Mà Lý Tuân Úc lại là cháu đích tôn của Khai quốc đại công thần Lý Sùng Củ, gia thế hiển hách, Đinh Thiệu Văn không bằng."
"Nhưng công chúa... Lấy gia thế và năng lực của người này, ngài không sợ Quan gia thật sự gả trưởng công chúa cho hắn sao?"
"Nếu ta nói gả cho hắn mới tốt thì sao!"
Thu Họa trợn tròn mắt ngốc lăng một chút: "..."
Triệu Uyển Như nhìn nàng cười: "Lừa ngươi. Người này tuy có tài, nhưng chưa chắc có thể phó thác chung thân. Còn nữa, nếu cưới Trưởng công chúa, hắn sẽ không còn có ích cho ta nữa."
"Cô nương, Vân Yên đã trở lại."
Triệu Uyển Như ngẩng đầu, trong lòng đột nhiên sinh ra dự cảm bất an. Lúc này Vân Yên lại trở về, tất nhiên không phải chuyện tốt.
"Phó chỉ huy sứ Đinh Thiệu Văn đã mang Lý Thiếu Hoài đi." Vân Yên kể lại chuyện xảy ra ở biệt viện Kinh Giao nửa canh giờ trước.
Triệu Uyển Như ánh mắt sâu không thấy đáy, khẽ nói: "Nhanh vậy sao, hắn đã đánh hơi được rồi."
"Bọn họ chỉ nói là muốn kết giao với Huyền Hư chân nhân, đặc biệt phái người tới mời. Ở phủ Tham tri có người biết thuộc hạ, thuộc hạ liền... tự mình trở lại." Vân Yên quỳ một gối xuống, nói: "Xin điện hạ trách phạt."
Triệu Uyển Như phẩy tay, cười run môi nói: "Là mấy ngày qua ta làm việc không đủ cẩn thận, hay là Đinh Thiệu Văn hắn có bản lĩnh lên trời, dám cắm tay mắt vào phủ Quốc công!"
- Hết chương 30 -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.