Trọng Phản Mạt Nhật Chi Ngọc Đồng Không Gian

Chương 49: Thiêu cháy




Bệnh dịch không xuất hiện nhưng vẫn có rất nhiều người mắc bệnh kì lạ mà chết đi. Mạt thế khiến rất nhiều nơi trở nên hoang vắng, muỗi không bị kiểm soát tùy ý sinh trưởng, bên trong căn cứ thì đỡ hơn, bên ngoài thì bẩn thỉu hỗn loạn.
Tang thi vốn đã chết, trên người không có tế bào sống, căn cứ nghiên cứu phát hiện nguyên châu trong đầu tang thi cung cấp năng lượng cho chúng nó hành động, trong hiểu biết của mọi người tế bào chết sẽ không trở thành kí chủ cho virus, bởi vì tế bào chết không thể cung cấp năng lượng cho virus hoạt động, mà vì đâu lại có nguyên châu, vì sao nó lại có thể cung cấp năng lượng cho tang thi, đó là câu hỏi nan giải…
Trước khi nghiên cứu, gây ra thảm hoạ này chính là bụi xám kì lạ từ trên trời rơi xuống, chúng mang theo một loại virus giống như trong phim, khả năng lây nhiễm rất mạnh, nhanh chóng đẩy thế giới vào bóng đêm. Nhân viên nghiên cứu dùng chuột bạch làm thí nghiệm, phát hiện virus S cực kỳ bá đạo, không chỉ cắn nuốt tế bào sống mà còn cắn nuốt cả virus khác, sau khi nạp đủ năng lượng sẽ nhanh chóng tách ra tạo thành số lượng khổng lồ tăng theo cấp luỹ thừa.
Môi trường sinh tồn của virus này vô cùng đơn sơ, độ ấm và độ kiềm thích hợp thêm một chút dinh dưỡng là được. Cơ thể tang thi chỉ có tế bào chết không thể cung cấp dinh dưỡng cho chúng, thậm chí vi khuẩn tiếp xúc virus S cũng sẽ bị cắn nuốt, cho nên bình thường trừ quần áo có chút vi khuẩn, tang thi cũng không thay đổi bao nhiêu. Về phương diện khác, trên người phần lớn tang thi có miệng vết thương, trong thời tiết nóng bức vô cùng thu hút ruồi muỗi. Trong khi Hunter chiến đấu với tang thi không thể không bao kín thân mình, không thì nhất định sẽ bị đám ruồi bọ đông nghìn nghịt trên đầu tang thi khiến mắt không mở ra được, càng ghê tởm hơn, bọn họ không biết ruồi muỗi có mang theo vi khuẩn gây bệnh hay không! Nếu muỗi sau khi hút máu tang thi lại đến hút máu bọn họ cũng chẳng rõ có thể truyền virus hay không? Dù không mang theo virus S thì những bệnh truyền nhiễm thông thường cũng đủ khiến bọn họ lo lắng hãi hùng!
May mắn là không lâu sau căn cứ công bố ra kết quả nghiên cứu xác thực: Sau khi muỗi lây nhiễm virus S sẽ trực tiếp tử vong, người không tiếp xúc sẽ không có việc gì — đây coi như là tin tức tốt duy nhất. Nhưng đồng thời căn cứ cũng nói phải chú ý vi khuẩn chúng mang, nếu không cẩn thận phòng bệnh rất dễ mắc phải bệnh truyền nhiễm.
Dân cư ở B thị lại nhiều như vậy, nay điều sợ nhất đại khái chính là “Đại dịch” sau kiếp nạn lớn đi.
Ngày 3 tháng 5 năm 2014, thời tiết hanh khô, gió lớn — dễ cháy nhà. Nhiệt độ không khí tuy đã trở nên rất nóng, nhưng thời gian mặt trời mọc – lặn vẫn giống như trước mạt thế, sáng sớm 7 giờ, hừng đông, một đoàn xe thật dài chậm rãi ra khỏi căn cứ, đi về hướng cạnh B thị. Hai giờ sau, đoàn xe tới nơi, binh lính trang bị đầy đủ nhanh chóng theo thứ tự nhảy xuống xe, trong tay mỗi người ôm một thùng dầu hỏa, phía sau bọn họ là lính cứu hoả sẵn sàng chuẩn bị ứng đối bất cứ tình huống nào, ngoài cùng là binh lính võ trang thanh lí tang thi bị thanh âm hấp dẫn mà đến.
Dầu hỏa hắt vào mọi vị trí thuận lợi để phóng hoả cả tòa kiến trúc, sau đó ném tới một que diêm cháy, lửa lớn hừng hực nhanh chóng bùng lên. Sau mạt thế hầu hết nhà xưởng đều hoang phế, khi không còn khói cuồn cuộn bay lên nữa, bầu trời chậm rãi khôi phục xanh thẳm, trong biển lửa nóng rực, bầu trời vẫn xanh ngát bao la khiến người ta không cầm nổi nước mắt.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Cùng lúc đó, ở một nơi khác trong nước Z cũng lần lượt cháy lớn, có vô số bóng người trong ánh lửa lắc đi ra, thân thể còn đang bốc cháy, có bóng dáng lại vĩnh viễn ngã vào ngọn lửa. So với kiến trúc cốt thép chắc chắn, thân thể tang thi mất đi hơi nước càng dễ bốc cháy. Bên ngoài căn cứ B thị thanh lí sạch sẽ, cách xa như vậy dù lửa có lớn hơn, gió có thổi tới cũng không ảnh hưởng đến nơi này.
Ngoài tầm lửa, trên một nhà cao tầng nào đó có một thân ảnh cao to đang lẳng lặng chăm chú nhìn vào nơi quân đội đang bận rộn, trong lòng nó ôm một một đứa trẻ bụ bẫm khoảng một tháng tuổi — chính là tang thi trí lực bế theo Vượng Tử. Tay nó đeo một đôi bao tay trắng, phía sau tang thi sức mạnh ôm một cái túi căng phồng, mơ hồ có thể thấy bình sữa lộ ra. Không có tầng mây che chắn ánh dương chiếu thẳng xuống khiến mắt kính của tang thi trí lực phản quang mờ mờ, thấy không rõ đôi mắt dưới cặp kính. Vượng Tử trong lòng nó sắc mặt hồng nhuận, không khóc không nháo, im lặng mút ngón tay, cũng cố sức lắc lắc đầu nhỏ nhìn về hướng tang thi trí lực đang nhìn — hiển nhiên, bé chẳng thấy rõ được cái gì.
Đường Á một đao chém tang thi đang lao đến, không mất nhiều sức đã khiến cái đầu bị thiêu cháy đen rơi xuống lăn sang một bên, mùi thịt nướng cháy toả ra trong không khí. Trừ kẻ không có suy nghĩ giống người thường là Đường Ngao mặt không đổi sắc, Đường Á và Hình Bằng An sắc mặt đều trở nên trắng bệch, hai mấy người còn lại thậm chí không khống chế được không ngừng ghê tởm nôn ra. Mùi thịt người cháy trộn với mùi quần áo cháy… Mùi hương kia người bình thường khó mà chịu nổi. Không nói bao nhiêu người ngửi thấy, chính là tâm lý cũng chịu không nổi: Dù là tang thi thì cũng biến từ người mà ra, thi thể cháy đen không khác bệnh nhân bị thương nặng được cứu ra khỏi trận hoả hoạn là mấy. Mùi thịt nướng khiến người ta thèm ăn nhưng nhìn thứ phát ra mùi ấy… Chưa lúc nào khiến họ ý thức được sự thật như lúc này: Con người đã trở thành thức ăn.
Lớn như cá voi dưới đại dương, nhỏ như côn trùng vi khuẩn, chim bay cá lặn chưa thứ nào chưa từng bị con người mang lên bàn ăn, như vậy có vẻ như con người nằm trên đỉnh chuỗi thức ăn. Gần như không có thiên địch khiến số lượng loài người tăng vọt, mọi người không kiêng nể gì mà cải tạo thế giới này, nhưng mạt thế đến, tang thi xuất hiện, loài người đột nhiên phát hiện, chính con người cũng trở thành thức ăn của thứ khác…… Không thể không nói điều này thực châm chọc.
Kế hoạch đốt thành phố giết chết số lượng tang thi không nhỏ, xác thực có thể áp chế vi khuẩn ở trình độ nhất định, nhưng thi thể tang thi chồng chất — hoặc chính xác hơn là thu thập nguyên châu trong đầu tang thi cũng là một vấn đề. Nhân viên nghiên cứu trong khi thí nghiệm khai phá nguồn năng lượng nguyên châu đã có tiến triển rất lớn, năng lượng nguyên châu trong đầu tang thi thông thường dùng điện năng đạt tới 100W, tang thi tiến thì chưa rõ.
Thời gian trước trong thi thể tang thi tiến hoá vận chuyển từ N thị lại không có nguyên châu tồn tại trong óc, sự thật này làm lung lay suy đoán của bọn họ: Nguyên châu cung cấp năng lượng cho tang thi hoạt động, nhưng tang thi tiến hoá lợi hại hơn thì trong đầu lại không có nguyên châu, chẳng lẽ nguyên châu của tang thi đã bị chính nó hấp thu để tiến hóa, đến khi hấp thu hoàn toàn là khi tiến hóa hoàn thành, sẽ biến thành tang thi tiến hóa? Vậy vì sao không hấp thu ngay từ đầu, lại cần ngưng tụ rồi hòa tan lòng vòng tốn công cơ chứ?
Đường Ngao không biết ba viên nguyên châu hắn thu được của tang thi sức mạnh lúc trước tạo thành phiền toái cho nhân viên nghiên cứu, bắt đầu đi sai hướng, hắn gắt gao nhìn thẳng người đàn ông trước mặt Đường Á đang cười sâu xa, hận không thể cắn đứt đầu hắn.
“Không nghĩ còn có thể gặp lại cậu.” Người đàn ông vô cùng hứng thú với thiếu niên tràn đầy sức sống lại đầy sát khí sau lưng Đường Á, đầu tiên mở miệng, tay trái theo bản năng muốn lấy thuốc lá từ trong túi áo nhưng không đụng đến, mới nhớ tới điếu thuốc cuối cùng tối qua đã rơi mất đành phải xấu hổ sờ sờ mũi.
“Tôi cũng không nghĩ tới.” Đường Á thản nhiên trả lời, đừng nhìn cậu mặt không đổi sắc, trong lòng lại đang muốn đấm tường. Cậu đã sớm ném người này ra khỏi đầu, tất nhiên cũng không nghĩ sau này phải làm sao đối diện, hiện tại đột nhiên đụng tới chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Người đàn ông này — Quý Chính Vân tiếp tục nói: “Đúng rồi, con chó mực của cậu đâu? Chúng tôi có các loại quân khuyển rất cường tráng, cậu có muốn tìm bạn cho nó hay không?” Ông vẫn nhớ mãi không quên con chó nhỏ có hàm răng sắc bén vô cùng ấy.
Vừa dứt lời, thiếu niên sau lưng Đường Á mặt đầy sát khí, Đường Á cũng lạnh lùng nhìn ông.
Chẳng lẽ nó gặp chuyện hoặc là đã bị vứt bỏ? Quý Chính Vân lại xấu hổ sờ sờ chóp mũi, quyết định vẫn trực tiếp nói ý chính thì hơn: “Lúc trước các cậu bị tang thi tiến hóa ngăn cản, sau này chúng tôi đi cứu các cậu phát hiện chỗ đó đã là biển tang thi… Không tưởng được cậu lại không có việc gì, vậy các binh lính khác đâu?” Vì sao chỉ có mình cậu bình yên vô sự? Để ông nghe một chút giải thích rồi mới quyết định có ra tay với cậu hay không…
Ánh mắt Quý Chính Vân sắc bén, nhưng lập tức cảm thấy một ánh mắt càng sắc bén như đao chém cốt nhìn chăm chú vào mình, ông cả kinh ngẩng đầu liền bắt gặp một đôi mắt đen thuần tràn ngập thú tính, nhất thời hô hấp khó khăn như con mồi bị mãnh thú to lớn theo dõi, nhưng rất nhanh đã khôi phục. Không thể không thừa nhận, trong nháy mắt đó ông không thể cử động, như cá nằm trên thớt. Trực giác sâu sắc do nhiều năm làm bộ đội đặc chủng dưỡng thành khiến Quý Chính Vân ý thức được rõ ràng sự nguy hiểm của thiếu niên. Nhưng, rồi sao? Thiếu niên có lợi hại cũng chỉ là một người, không thể chống lại toàn quân đội? Nếu Đường Á thật sự hại lính của ông, dù thiếu niên có thể mang cậu lên trời ông cũng có thể dùng pháo cao xạ bắn hạ! Nhưng, đi theo Đường Á, dù là người hay thú đều thật hung hãn a!
“……” Đường Á do dự trong chớp mắt, thiếu niên sau lưng cầm tay cậu, cậu cuối cùng vẫn nói thật: “…Tôi không cứu bọn họ, cũng không cứu được. Tôi trèo lên lầu cao dùng dây thừng treo mình giữa không trung chỗ tương đối kín để ẩn nấp, tránh thoát bầy tang thi, tiểu gia hỏa cũng là lạc mất khi đó. Tôi đợi giữa không trung vài ngày, đợi đến khi tang thi rút đi, sau đó gặp Đường Ngao, cậu ấy đã cứu tôi.”
Tuy rằng lời giải thích này không thể xác nhận đúng hay không nhưng nhìn ánh mắt cậu trong suốt, bên trong ẩn chứa hổ thẹn cùng chân thành, Quý Chính Vân cuối cùng vẫn tin cậu, tin rằng ít nhất trong lòng cậu kính trọng đối với binh lính đã chết, cho nên…… Hẳn là cậu thật sự không hại bọn họ. Binh lính của ông a… Quý Chính Vân nghĩ muốn hút một điếu để bình tĩnh trở lại, ai, ông hẳn nên để lại điếu thuốc đó tới hôm nay.
“Cho ông.” Xuất hiện trước mắt là một bao thuốc lá Hồng Tháp Sơn, nhãn hiệu không sai, hợp khẩu vị ông.
“……Lúc trước tuỳ tay cầm được, nhẹ lại không tốn diện tích nên vẫn giữ lại.” Đương nhiên đây không phải lời nói thật, nhưng lúc trước cậu thu một đống thứ linh tinh trong đó có không ít rượu cùng thuốc lá. Rượu có thể sưởi ấm tiêu độc, thuốc lá với người không hút thuốc như Đường Á mà nói vốn không có bất cứ tác dụng nào. Cậu chuẩn bị một thời gian nữa sửa sang lại không gian liền đem ra đổi điểm sinh hoạt. Sau mạt thế, tất cả vật tư thế này không sản xuất được nữa, rượu thuốc đều trở thành mặt hàng xa xỉ, thứ này chỉ có thể càng ngày càng thiếu. Trong căn cứ một bao thuốc chất lượng kém nhất cũng đổi được hơn 300 điểm, giá rất cao. Điếu thuốc Quý Chính Vân hút hôm qua là mò ra từ phòng chỉ huy trưởng.
May mắn bật lửa còn trên người, Quý Chính Vân hít sâu hương vị đã lâu không nếm, thở ra một ngụm khói trắng, khuôn mặt người đàn ông 30 tuổi lấp trong khói trắng, lần đầu tiên hiện ra vài phần tang thương, ông nói: “Mấy ngày nay tôi cũng nghe qua đội các cậu, thành tích không tồi.” Ông đã sớm biết Đường Á ở B thị, chỉ là hôm nay mới chào hỏi mà thôi.
“……”
“Có thể nói chuyện riêng không?” Nhìn thiếu niên cao lớn tiến lên một bước đem thanh niên bảo hộ ở sau người, Quý Chính Vân trêu chọc cười nói: “Thằng nhóc này thật đúng là trung khuyển, yên tâm, đi hai bước Đường Á cũng không có chuyện gì.”
“…Cứ như vậy nói đi, chuyện của tôi chưa bao giờ giấu cậu ấy.” Đi hai bước? Dù đi trăm bước Đường Ngao cũng nghe được rõ ràng, vậy mất công làm gì.
“Được rồi,” Quý Chính Vân tiến lên hai bước, nhưng thiếu niên phòng bị theo dõi ông, hắn có ý tứ chỉ cần ông vừa động sẽ tức khắc công kích, Quý Chính Vân đành phải dở khóc dở cười dừng lại, hạ giọng nói: “Hai ngày nay quân bộ có nhiệm vụ, có thể tuyển người bên ngoài, các cậu có hứng thú chứ?” Nói là các cậu nhưng ông đã sớm nhìn ra Đường Á mới là người quyết định, những lời này chính là nói với Đường Á.
“Phần thưởng hoàn thành nhiệm dù có bao nhiêu điểm cũng không đổi được đâu.”
____
☆,

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.