Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Tình Địch Ảnh Hậu

Chương 41: [Ngụy x Hà]




Tống thị luôn tổ chức tiệc rượu vào nửa cuối năm, mời các đối tác công ty và các ngành đứng đầu tham dự, nhằm mục đích kết giao.
Năm nay cũng không ngoại lệ.
Với tư cách là người chủ trì, Tống Kiến Nhân đến sớm, có một số người quan trọng cần đích thân cô tiếp đón.
"Chú Trịnh, mời đi lối này." Tống Kiến Nhân mặc một bộ váy lễ phục màu trắng bạc, tóc búi cao, tao nhã lại lạnh lùng, nói với nam trung niên vừa bước vào phòng tiệc.
"Kiến Nhân, đã lâu không gặp! Cháu gọi ta một tiếng chú lại khách khí như vậy làm gì, đi chiêu đãi người khác đi, không cần để ý đến ta." Nam nhân cười vui vẻ.
"Bọn họ đều là bạn cũ của cha cháu, ta là trưởng bối, không sao đâu."
Nam nhân cười ha hả được người phục vụ dẫn vào chỗ ngồi, Tống Kiến Nhân đi vòng quanh, gặp được liền tiếp đón một chút.
Kỳ thực, ai cũng sẽ cho Tống gia mặt mũi, cho dù Tống Kiến Nhân không lộ mặt cũng không ai có thể nói gì.
Nhưng Tống Kiến Nhân rất rõ ràng, người kính ta một thước ta kính người một trượng, cảm xúc cũng không phải là tự cao tự đại mà bộc lộ ra ngoài.
Huống chi cô rất có năng lực, lại còn trẻ, không có trưởng bối ở phía trước, người thông minh sẽ không sắc bén vô biên, thích hợp nên khiêm tốn.
Đặc biệt trong những dịp chính thức như thế này, người khác sẽ cảm thấy "tận tâm".
Trong tiệc rượu, phục vụ rượu đến rồi đi, trên chiếc bàn dài, những chiếc ly pha lê tỏa sáng, đồ ăn nhẹ kết hợp với rượu được tùy ý bày biện, khăn trải bàn màu đỏ thẫm, giống như được ngâm trong màu hồng ngọc của rượu vang đỏ.
Ngoài doanh nhân còn có rất nhiều nghệ sĩ, hầu hết đều dưới trướng của Tinh Hãn, được công ty cử đến để "trang trí" cho bữa tiệc.
Nhiều người đã ngồi vào chỗ, hoặc nhỏ giọng trò chuyện với nhau, hoặc lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Tống Kiến Nhân nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, liếc nhìn mọi người trước bàn rồi nói với thư ký bên cạnh: "Giúp tôi sắp xếp buổi chiều ngày mai hẹn chủ tịch Trịnh, còn có..."
Thư ký gật đầu cẩn thận viết ra, trước cửa phòng tiệc đột nhiên ồn ào, Tống Kiến Nhân không nói nữa, ngẩng đầu nhìn qua.
Quả nhiên là Ngụy Trí Huyên.
Một nữ nhân sẽ tỏa sáng và thu hút sự chú ý khi có mặt trong một dịp như vậy.
Ngụy Trí Huyên mặc một bộ lễ phục ngắn màu đỏ, cũng chỉ có nàng mới có thể mang theo sắc màu lộng lẫy như vậy, bước đi như một ngọn lửa nhảy múa, đầy phong tình, thiêu đốt ánh mắt người khác.
Diễm lệ đến nỗi tất cả các nữ nghệ sĩ có mặt ở đây đều bị lu mờ, bởi vì trên người nàng còn có một loại tự tin cùng sắc bén, mỗi cái cau mày và nụ cười của nàng đều mang một loại khí chất độc hữu.
Nhưng lần này nàng lại mang theo bạn gái tới.
Hà Hi Lam đi theo Ngụy Trí Huyên, vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người trong phòng tiệc, nếu đổi là trước kia, cô vẫn sẽ tự luyến cho rằng hôm nay tạo hình của mình rất đẹp.
Nhưng hiện tại...
Cô mặc một bộ váy trắng tinh, giữ nụ cười dịu dàng khéo léo, liếc nhìn thân ảnh xinh đẹp tuyệt trần bên cạnh, trong lòng có chút ghen tị lại có chút thất bại.
Thật là, làm tổng tài chẳng phải tốt hơn sao? Cạnh tranh với nữ nghệ sĩ chúng ta làm gì!
Đáng lẽ không nên cho nàng biết chính mình cũng đến tiệc rượu của Tinh Hãn.
Nữ nhân Ngụy Trí Huyên này nói hay hơn bất cứ cái gì: "Lam Lam em xem, em sẽ làm bạn gái của tôi, chúng ta cùng nhau vào, nhất định sẽ rất đẹp đôi."
Hà Hi Lam thực sự động tâm.
Tâm hư vinh đáng chết này.
Cuối cùng, vẻ đẹp của Ngụy Trí Huyên đã thống trị toàn hội trường, chính mình là làm nền.
Hà Hi Lam hận đến ngứa răng, bắt đầu nghĩ xem lần sau nên chơi game như thế nào để tạo cơ hội ấn Ngụy Trí Huyên xuống đất, đánh hai mạng.
Ngụy Trí Huyên nói chuyện với người bên cạnh một hồi, khi nàng quay đầu lại, Hà Hi Lam bên cạnh cũng đã lẩn đi mất.
Khách dự tiệc rất đông, nhất thời không nhìn ra Hà Hi Lam đã đi đâu, Ngụy Trí Huyên cũng không tìm, cứ một đường chào hỏi giống như hoa hồ điệp, tản bộ đến chỗ Tống Kiến Nhân.
"Kiến Nhân." Ngụy Trí Huyên thân mật gọi.
Tống Kiến Nhân xoay người, nhẹ nhàng nói: "Chuyện gì?" "
"Tôi tới đây là để cho Lam Lam chúng ta một ít chỗ tốt, có một câu của cậu, Tinh Hãn sẽ liền bớt việc."
Ngụy Trí Huyên nói không chớp mắt.
Hà Hi Lam?
Tống Kiến Nhân nhớ tới cô ấy quả thực là ở Tinh Hãn.
So với chuyện hợp tác giữa Tống thị và Ngụy thị, cái này chẳng là gì cả, Tống Kiến Nhân nghiêng đầu nói với thư ký: "Báo lại cho Tạ Tuần, để ông ấy liên lạc với Ngụy tổng."
"Được, tổng tài."
Thư ký tận tâm mà viết ra việc cần làm này, không nói nên lời, xem ra Ngụy tổng này rất hài lòng với kỹ thuật của Hà Hi Lam, đều đến gặp tổng tài nhà mình để xin tài nguyên cho tiểu tình nhân.
Sau khi Hoa hồ điệp nói xong lại bay đi nơi khác, Tống Kiến Nhân đang nói chuyện với người bên cạnh, nghĩ đến Minh Tự và Hà Hi Lam.
Mị lực của nữ nghệ sĩ lớn đến vậy sao?
Em gái nhà mình và ---- Ngụy Trí Huyên miễn cưỡng gọi là bạn bè, cư nhiên đều dưỡng minh tinh?
Tống tổng luôn lãnh tâm lãnh tình trong lúc nhất thời có chút không thể nhìn thấu.
Hà Hi Lam tạm thời trốn ở khu vực cách xa ánh sáng của Ngụy Trí Huyên, nhìn chung quanh, thật tốt, không gì có thể so sánh với mình, cuối cùng mình cũng có chỗ để bộc lộ bản thân.
Hà Hi Lam vẫn giữ nụ cười ôn hòa, đi đến bàn dài lấy rượu.
Rượu nho đều được gói trong túi, không nhìn thấy nhãn chai, phục vụ chỉ hỏi khẩu vị của khách để chọn loại rượu phù hợp cho khách.
Khi phục vụ hỏi Hà Hi Lam, Hà Hi Lam không chút do dự mà trả lời: "Tôi thích rượu có khuynh hướng ổn chút, ừm, hương vị nhẹ."
Lời nói rất lão luyện.
Phục vụ hiểu ý, rót cho cô một ly rượu trắng.
Hà Hi Lam gật đầu nhận lấy, tư thế tao nhã hào phóng, nụ cười nhẹ thu hút rất nhiều sự chú ý.   
Cô cầm ly rượu chưa đi được bao xa thì một nam nhân mặc tây trang đi giày da đến gần cô từ bên trái, nói: "Hà tiểu thư phải không?"   
Cô không biết người này.   
Nhưng những người có thể tham dự tiệc rượu của Tống thị, thân phận của họ cũng không thấp hơn bao nhiêu.   
Hà Hi Lam ôn thanh nói: "Xin chào."   
"A, thật sự là Hà tiểu thư!" Nam nhân mỉm cười, "Tôi còn chưa tự giới thiệu, tôi tên Lý Hiểu."
Vừa nói, vừa lấy một tấm danh thiếp ra đưa cho cô.   
Hà Hi Lam nhận lấy, liếc nhìn dòng chữ "Tổng giám đốc ngành công nghiệp Tôn Hằng" bên dưới.   
Nếu còn trẻ đã có chức vị cao, hẳn là có năng lực hoặc là có bối cảnh, thường là người sau. Hà Hi Lam nhanh chóng đưa ra phán đoán, biết người này không vừa ý cũng không thể đắc tội, cho nên không cần thiết phải tự mình tạo kẻ thù cho mình.
Nụ cười của cô càng đậm hơn, mang theo chút ngưỡng mộ mà nhìn Lý Hiểu, nói: "Lý tổng thực sự là tuổi trẻ đầy triển vọng."   
Lý Hiểu cười, nói: "Hà tiểu thư cũng vậy, cháu trai của tôi chính là xem phim của cô lớn lên."
Hà Hi Lam:?
Ngài có việc gì sao? Có thể nói chuyện phiếm không? Nói điều này với một nữ minh tinh trẻ cùng xinh đẹp sẽ thích hợp sao?
Hiện tại cô hoàn toàn tin người này là dựa vào quan hệ.
Lý Hiểu vẫn không biết mình nói sai, còn hứng thú bừng bừng nói: "Hà tiểu thư thích rượu trắng sao? Thật trùng hợp, tôi cũng thích rượu trắng."
Hà Hi Lam nhìn thoáng qua ly rượu tùy ý chọn trong tay, không ngừng cười rất có lệ nói: "A, đúng vậy." "
"Rượu trắng cùng lễ phục của Hà tiểu thư hôm nay bổ sung cho nhau rất hoàn hảo." Lý Hiểu nhìn quanh thân thể Hà Hi Lam, nỗ lực khen cô.
Tuy câu này không cao minh lắm nhưng cũng coi như là câu dễ nghe nhất mà Lý Hiểu từng nói, Hà Hi Lam tự nhủ với chính mình không cần chấp nhặt với thẳng nam, ít nhất người ta cũng bình thường hơn Ngụy Kiêu.
Nghĩ như vậy, trong lòng Hà Hi Lam thoải mái hơn rất nhiều, nhìn Lý Hiểu giống như một con chim cánh cụt to lớn đang loạng choạng, chỉ ân cần nói: "Cảm ơn lời khen của ngài. "
Lý Hiểu thấy nữ nhân xinh đẹp cảm kích liền trở nên phấn khích, giống như một con chim trống đang nỗ lực bày ra phong thái của mình để tán tỉnh bạn tình.
Hắn lắc chiếc ly hoa tulip trong tay, ngửi ngửi, nói: "Không biết rượu của chúng ta có giống nhau không, rượu của tôi rất ngon, vị tannin rất tinh tế, đặc biệt có texture."
Nói xong, hắn tự tin nhấp một ngụm, làm ra tư thái nhấm nháp tinh tế, xong lại nhìn Hà Hi Lam: "Ly của Hà tiểu thư đâu?" "
Hà Hi Lam chớp chớp mắt để giấu đi nghi hoặc trong mắt.
Tại sao cô lại cảm thấy... người này đang giả vờ hiểu biết giống như mình?
Đây là muốn battle xem ai giả vờ hiểu biết về rượu thành thạo hơn sao?
So với cái này, chính mình chưa bao giờ thua.
Cô vén tóc ra sau tai, chuẩn bị cho nhị thế tổ trước mặt thưởng thức một chút kỹ năng diễn xuất của minh tinh tỷ tỷ.
Không nghĩ tới, Lý Hiểu bỗng nhiên nhìn sang một bên: "Anh?"
Hà Hi Lam dừng lại, nhìn sang.
Nhìn đến chính là Ngụy Trí Huyên.
Ngụy Trí Huyên đi theo một nam nhân khác cách đó không xa, đi về phía bên này.
"Tới đây, để tôi giới thiệu cho cô. Đây là tổng tài Ngụy thị, Ngụy Trí Huyên, cô kêu chị ấy là Ngụy tỷ."
Nữ nhân gợi cảm quyến rũ nhìn Lý Hiểu, nhướn mày nói: "Đây là em trai Lý Tiểu Minh của anh sao?"
Lý Hiểu có chút xấu hổ, nhìn Hà Hi Lam bên cạnh, sửa lại: "Xin chào, Ngụy tỷ, tôi đã đổi tên thành Lý Hiểu rồi."
"À." Ngụy Trí Huyên gật đầu, đi đến bên cạnh Hà Hi Lam, hai người đều đi giày cao gót, chiều cao tương đương nhau, nhưng khí chất của Ngụy Trí Huyên đã được rèn luyện ở thương trường, cho nên vẻ gợi cảm của nàng cũng có loại hung hăng dọa người.
Hà Hi Lam lại mặc váy màu trắng, khi hai người đứng cạnh nhau, thoạt nhìn Ngụy Trí Huyên có chút hung hăng hơn.
Lý Hiểu ngẩng đầu, sao lại cảm thấy Hà tiểu thư đang khó xử?
Có cần làm anh hùng cứu mỹ nhân hay không đây?
Anh trai nhất định không vui chính mình vì một nữ minh tinh mà đắc tội tổng tài Ngụy thị...
Nhưng Hà Hi Lam xinh đẹp như vậy, chính mình còn chưa thành công, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng -
Lý Hiểu vẫn còn lý trí cùng tình cảm, còn đang do dự giữa nghe lời anh trai và tạo hảo cảm với mỹ nhân, liền nghe Ngụy tổng tài siêu cấp xinh đẹp siêu cấp hung dữ đột nhiên nói với Hà Hi Lam: "Em là bạn gái của tôi, sao lại không đi cùng tôi?"
Giống như đang làm nũng.
Lý Hiểu sợ đến mức suýt chút nữa làm rơi ly rượu xuống đất.
Hà Hi Lam nhẹ giọng nói: "Thấy chị bận rộn, nên tôi tới nếm thử rượu trước."
"Rượu gì? Tôi cũng thử."
Hà Hi Lam nghiêng người, định chỉ cho Ngụy Trí Huyên chỗ để rượu.
Sau đó tay cô trống không, cô giật mình quay đầu lại, nhìn thấy Ngụy Trí Huyên cầm lấy ly rượu trong tay mình, nhẹ nhàng ngửi một hơi rồi uống hết.
"Cũng không tệ." Ngụy Trí Huyên cười nói, ánh mắt như có như không mà nhìn qua Lý Hiểu.
Lý Hiểu:???
Tại sao Ngụy Trí Huyên lại dùng chung ly rượu với Hà Hi Lam? A?
Trong đầu hắn chợt nảy ra một ý nghĩ, liền nghe thấy anh trai mình nói: "Vậy Ngụy tổng, ngài thong thả, tôi đưa Lý Tiểu Minh đi trước."
Lý Hiểu theo bản năng phản bác: "Anh, hiện tại em tên là Lý Hiểu."
"Mau đi thôi!" Lý Hiểu bị anh trai kéo đi, đi được một đoạn xa, anh trai hắn mới hận sắt không thành thép nói: "Anh kêu em ghi nhớ kiến ​​thức về rượu, em học được bao nhiêu mà giả vờ đi so? Hả? Tannin là một loại rượu trắng sao? Đó là mô tả về rượu vang đỏ! Thật mất mặt!"
Lý Hiểu không quan tâm đến chuyện này, hắn sốt ruột hỏi: "Mối quan hệ giữa hai người họ là gì vậy anh? Tại sao vừa rồi..."
"Quan hệ gì? Em nói xem còn có thể là quan hệ gì?" Anh trai nhìn hắn một cái, tự mình an ủi nói: "Coi trọng cùng một nữ nhân với Ngụy tổng, cũng coi như em thật tinh mắt."
Lý Hiểu:...
Hai nam nhân đi xa, việc này giống như kết thúc như vậy, giống như chuồn chuồn lướt nước, sau đó mặt nước tĩnh lặng.
Rượu của Hà Hi Lam bị Ngụy Trí Huyên lấy đi, cô tự mình đi lấy ly khác, suốt thời gian còn lại cô thành thật đi theo bên cạnh Ngụy Trí Huyên với tư cách là bạn gái, mặc dù cô cảm thấy mình đang làm lá xanh ở bên cạnh hoa hồng.
Nhiều lần đứng sau Ngụy Trí Huyên nửa bước, Hà Hi Lam có thể nhìn thấy chiếc gáy mịn màng trắng trẻo của nàng.
Cho đến khi bữa tiệc kết thúc, Hà Hi Lam và Ngụy Trí Huyên cùng trở về, ngồi ở ghế sau xe.
Ngụy Trí Huyên dùng kỹ năng diễn xuất đặc biệt vụng về của mình mà đỡ trán, nói: "Ôi, chóng mặt quá."
Lời thoại cũng đọc một cách khô khan.
Hà Hi Lam mắng thầm trong lòng, nhưng cô chỉ có thể hợp tác với ý muốn biểu diễn bất thình lình của Ngụy tổng: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Ngụy Trí Huyên đá văng đôi giày cao gót của mình ra, co chân nằm xuống ghế sau, tựa đầu trên đùi Hà Hi Lam, mái tóc dài của nàng xõa tung ra như rong biển dày đặc.
Thân mình Hà Hi Lam cứng đờ.
Chiếc váy vốn đã ngắn lại bị kéo lên do tư thế co chân, để lộ cặp đùi đầy đặn lại mềm mại.
Đôi mắt Ngụy Trí Huyên đảo một vòng trên người Hà Hi Lam, cử động đầu một chút, lẩm bẩm: "Lam Lam, chân của em nằm lên thật thoải mái."
Từ chân kia nói đến có chút mơ hồ, nghe rất dễ làm người bỏ qua.
Bụng dưới của Hà Hi Lam co thắt, tựa hồ muốn tránh xa nàng một chút, hai tay chỉ có thể đặt ở bên người, không dám cử động.
"...Chị nằm nghỉ trước đi, lát nữa sẽ liền tới nhà." Hà Hi Lam thản nhiên nói, tự trấn an mình đây không phải ngày đầu tiên Ngụy Trí Huyên cư xử như vậy.
"Ừm."
Ngụy Trí Huyên trầm mặc một lát, đột nhiên nói: "Lý Tiểu Minh là nhà giàu mới nổi, đừng để bị hắn lừa."
Hả?
Hà Hi Lam suýt chút nữa đã quên mất người kia, nghe đến đây liền nhớ ra: "Công ty Tôn Hằng sao??"
"Công ty nhỏ, anh trai cậu ta còn coi được, nhưng Lý Tiểu Minh có chút ngốc." Ngụy Trí Huyên lười nhác nói.
So với quái vật khổng lồ như Tống Ngụy, Hà Hi Lam có thể thấy rõ có bao nhiêu công ty có thể được gọi là công ty lớn.
Nhưng cô không hiểu tại sao Ngụy Trí Huyên lại nói với mình chuyện này.
Là bởi vì mình đi theo Ngụy Trí Huyên sao...?
Hà Hi Lam không thể xác định được mối quan hệ hiện tại giữa họ, nói đúng chính là mối quan hệ không hài hòa, kỳ thực hai người cũng không làm gì cả, Ngụy Trí Huyên giống như cũng không muốn làm gì.
Đúng ngày cùng nhau tạo đội chơi game.
Nhắc đến game, lần trước quả thực Ngụy Trí Huyên đã trút giận thay cô, bất quá để đưa cô đến giai đoạn mười ba thực sự rất khó khăn.
Có đôi khi Hà Hi Lam nhìn thao tác làm người tuyệt vọng của Ngụy Trí Huyên, cảm thấy tự chủ tự mình cố gắng đoạt được ảnh hậu còn dễ hơn là kéo Ngụy Trí Huyên đến giai đoạn mười ba.
Nhưng... nhưng cô vẫn muốn dành thời gian cho nàng.
Thật kỳ quái.
Hà Hi Lam từng nghĩ xem tại sao lại như vậy.
Có lẽ nào chính mình thực sự là một người thù ghét người giàu sao?? Vì thỉnh thoảng có thể ấn Ngụy Trí Huyên xuống đất mà đánh, cho nên cô mới chịu đựng nàng ba bốn lần một tuần?
Ngụy Trí Huyên trở mình trên đùi Hà Hi Lam, mặt hướng về phía bụng của cô, khi nằm nghiêng, dáng người càng thêm thướt tha.
Thậm chí có thể nhìn thấy bên trong cổ áo...
Hà Hi Lam ngừng thở, sau đó hô hấp của cô nhẹ nhàng hơn một chút.
Nữ nhân này thật là...
Ngụy Trí Huyên cười khẽ, nói: "Hôm nay, tôi đã lấy được tài nguyên cho em."
Cô duỗi ngón trỏ thon dài ra, nhẹ nhàng vẽ vòng quanh bụng Hà Hi Lam, nói: "Cho nên em phải ngoan, không được đi cùng người khác."
Nàng ngước mắt lên, cười đến ngọt ngào: "Em sẽ nghe lời mà đúng không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.