Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 36: Đứng ngồi không yên




Cái gì? Trở về Giang Châu rồi sao? Tô Lam giật mình không kịp tỉnh táo.
"Bà chủ, nếu cô không còn gì phân phó thì tôi cúp máy đây." Cuối cùng Ngải Liên cúp điện thoại.
Trong lòng Tô Lam hơi khó tiếp thu, hai giờ đêm qua anh vội vàng quay lại đây, sáu giờ sáng lại đi tiếp. Nếu biết rõ sáng nay còn phải làm việc, tại sao phải hao tốn hơn ba bốn giờ vất vả chạy xe qua lại? Chẳng lẽ anh chỉ muốn tới xem cô một chút?
Nghĩ tới đây, tim Tô Lam lại bắt đầu đập loạn lên...
Bữa sáng hôm nay rất phong phú, có sữa bò, có cháo trắng, có bánh mì và có cả các món ăn kèm. Có thể nói là Trung Tây kết hợp. Cô hưởng thụ món ngon, đồng thời cũng nhớ nhung Quan Triều Viễn, cô phát hiện mình lại đang từ từ thích anh.
Sáng nay, hoạt động dạo chơi, ngắm hoa, uống trà trong khu nghỉ dưỡng Nguyệt Lượng. Suốt cả buổi sáng, lòng Tô Lam không thể bình tĩnh, trong đầu chỉ toàn là bóng hình Quan Triều Viễn.
Lúc ăn cơm trưa, Tô Lam cũng thật sự không thấy ngon miệng.
Kiều Tâm liếc nhìn Tô Lam đang ngồi đối diện, cười nhẹ: "Sao hôm nay cậu cũng uể oải thế? Là vì không thấy nhà tư bản nên không thể vực nổi tinh thần sao?"
Lúc này Tô Lam mới ý thức được nguyên nhân vì sao hôm nay mặt mày mình đều ủ dột. Ngay sau đó, trong lòng cô vô cùng kinh ngạc, vội vàng phản bác: "Cậu nói nhăng nói cuội gì thế? Bây giờ tớ là phụ nữ có thai được chưa? Đương nhiên là ham ăn ham ngủ rồi, bậy bạ không!"
Kiều Tâm nghĩ lại, thấy cô nói cũng đúng cho nên lập tức gật đầu: "Tớ còn tưởng rằng chỉ mới hai ngày mà nhà tư bản đã làm cậu mê mẩn rồi cơ!"
"Người mini mà đầu thì to." Tô Lam liếc Kiều Tâm một cái.
Hai người đang nói đùa với nhau, một nữ đồng nghiệp của phòng kế toán đi tới cười nói: "Kiều Tâm, Tô Lam, lần này chẳng những hai người được du lịch miễn phí, hơn nữa còn kiếm được nhiều hơn chúng tôi mấy ngàn tệ? Lúc quay về Giang Châu nên mời đồng nghiệp bên phòng kế toán bọn tôi một bữa chứ đúng không?"
Lời nói vừa dứt, mấy đồng nghiệp ở bộ phận kế toán đều ồn ào, nói Kiều Tâm và Tô Lam kiếm tiền của bọn họ, muốn hai người bỏ tiền an ủi tâm hồn bị tổn thương của họ.
Kiều Tâm cười nói: "Dám chơi dám chịu đi được không? Ai bảo ban đầu chúng tôi cược là tổng giám đốc Quan sẽ tới khu nghỉ dưỡng Nguyệt Lượng, các người lại đặt là không đến chứ?"
"Các người cũng hẹp hòi quá rồi đấy! Mỗi người thắng bốn ngàn tệ, chỉ cần mỗi người bỏ ra hai trăm mời chúng tôi vào một quán ăn khuya cũng được rồi mà!" Đồng nghiệp B đứng ra nhạo báng.
Kiều Tâm còn muốn nói gì, Tô Lam vỗ vai cô ấy một cái, đứng lên cao giọng cười nói: "Chẳng phải chỉ mời khách thôi sao, chuyện nhỏ, nhưng mà đã nói là ăn ở mấy quầy bán đồ ăn khuya rồi nhé, không được phép làm thịt chúng tôi!"
"Chỉ cần đồ nướng thêm bia là được rồi." Các đồng nghiệp rối rít hứa hẹn sẽ không làm thịt hai người.
"Được thôi, vậy tối mai luôn đi!" Tô Lam hào phóng nói.
Đúng lúc này, đột nhiên mấy người đồng nghiệp phát hiện người sau lưng Tô Lam, vội vàng thu hồi nụ cười, hơn nữa cung kính cúi đầu nói: "Tổng giám đốc Quan!"
Nghe thấy mấy chữ này, vẻ mặt Tô Lam cứng đờ, sau đó chậm rãi quay đầu, quả nhiên thấy Quan Triều Viễn đang đứng sau lưng mình, hơn nữa sắc mặt tối tăm khó lường.
"Tổng giám đốc Quan." Tô Lam cũng vội vàng lên tiếng chào hỏi rồi cúi đầu xuống.
Khóe mắt liếc thấy ánh mắt Quan Triều Viễn đặt trên người mình một lát, sau đó lập tức xoay người rời đi, có vẻ rất không vui.1
Sau khi Quan Triều Viễn rời đi, các đồng nghiệp rối rít thấp thỏm nghị bàn tán.
"Không phải tổng giám đốc Quan biết chúng ta âm thầm dùng anh ta ra đặt cược nên mất hứng chứ?"
"Ôi, phòng kế toán của chúng ta đắc tội với anh ta rồi."
"Chắc tổng giám đốc Quan sẽ không nhỏ mọn vậy chứ?"
Tô Lam nghe những lời này, trong lòng cũng vô cùng thấp thỏm, vừa rồi trông vẻ mặt của Quan Triều Viễn tối tăm hết sức, chẳng lẽ anh thật sự tức giận rồi ư?
"Cậu nói xem, anh ta sẽ không để ý việc tôi dùng anh ta đặt cược chứ?" Tô Lam quay sang Kiều Tâm nhờ giúp đỡ.
Kiều Tâm lắc đầu: "Có trách thì trách vận may của cậu quá kém, thắng được bốn ngàn tệ mà đắc tội với nhà tư bản, xem như không được gì."
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Tô Lam sốt ruột vò đầu.
"Miệng ngọt chút, đi dỗ dành anh ta đi!" Kiều Tâm cười nói.
Tô Xanh nhíu mày, khổ sở nói: "Vậy không tổt lắm nha!"1
Kiều Tâm sốt ruột nói: "Có cái gì không tốt? Nói thế nào thì hai người cũng là vợ chồng hợp pháp mà."
"Để nói sau đi." Tô Lam bĩu môi.
Trong lòng hơi ảo não, không phải anh đi tham dự lễ cắt băng khánh thành rồi à? Sao giữa trưa lại quay về? Cô cũng xui xẻo thật, sao lại vừa vặn để anh nghe được thế này?
Sau bữa trưa, mọi người đều thu dọn đồ đạc chuẩn bị quay về, Tô Lam cũng không ngoại lệ, cô đi tới khu VIP thu dọn hành lý.
Mời vừa vào biệt thự, cô ngẩng đầu nhìn thấy Ngải Liên đang đứng trong phòng khách, bên cạnh cô ta còn có hành lý của Tô Lam.
Nhìn thấy Tô Lam, Ngải Liên tiến lên mỉm cười nói: "Bà chủ, hành lý của cô đã được thu dọn xong."
Nhìn vali hành lý của mình, Tô Lam đưa tay nhận lấy, ánh mắt nhìn về phía lầu trên, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Tổng giám đốc Quan... đã đi chưa?"
"Tổng giám đốc Quan và trợ lý Lâm đã rời khỏi đây." Ngải Liên trả lời.
Nghe thấy thế, Tô Lam gật đầu một cái, cười gượng rồi tạm biệt Ngải Liên, sau đó kéo vali rời đi.
Trước cửa sổ trên lầu, một bóng dáng cao lớn đưa mắt nhìn Tô Lam kéo vali rời đi.
Lúc Tô Lam đến dưới tán cây ngọc lan, đóa hoa trắng tinh đung đưa trong gió, nhiều cánh hoa rải rác rơi xuống tóc và bả vai cô.
Mặc dù cô biết giữa cô và Quan Triều Viễn không có tình yêu, nhưng mà lúc này trong lòng Tô Lam khó chịu không thể nói thành lời. Đột nhiên cô rất nhớ anh, hy vọng bây giờ có thể nhìn thấy anh, hơn nữa giáp mặt giải thích với anh về chuyện cá cược.
Đột nhiên Tô Lam quay đầu nhìn về phía cửa sổ, không biết vì sao cô luôn có cảm giác dường như anh vẫn chưa đi.
Lúc này Quan Triều Viễn thấy cô nhìn về phía cửa sổ, anh nhanh chóng lóe người, núp sau rèm cửa.
Sau một lúc, anh xoay người nhìn ra ngoài lần nữa đã không còn thấy cô đâu.
Lúc này, một loạt tiếng giày cao gót truyền tới, Ngải Liên đi vào nói: "Tổng giám đốc Quan, bà chủ đã lên xe rồi."
Quan Triều Viễn cúi đầu trầm tư hai giây, sau đó lên tiếng dặn dò: "Gọi điện thoại dặn tài xế chạy chậm một chút, đảm bảo an toàn."
"Vâng." Ngải Liên lên tiếng đáp lại, sau đó lui xuống.
Quan Một Triều đốt một điếu thuốc, ánh mắt u ám nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ.1
Kể từ khi cô gái nhỏ này xuất hiện, lòng anh đã bị nhiễu loạn. Anh không biết bởi vì tính cách hay vì tướng mạo của cô, vết sẹo trong tim mơ hồ đau âm ỉ, đột nhiên rít hai hơi thuốc, sau đó hung hăng vùi điếu thuốc vào trong gạt tàn.
Hôm sau, cả buổi sáng Tô Lam đều đứng ngồi không yên trong phòng làm việc.
Bây giờ cô đang mong đợi buổi trưa đến nhanh một chút, đến Vọng Giang Lâu dùng cơm thì có thể nhìn thấy Quan Triều Viễn, đến lúc đó sẽ giải thích về chuyện cá cược cho anh nghe.
Khó khăn lắm mới đến trưa. Vừa được nghỉ, Tô Lam lập tức đeo túi xách đến Vọng Giang Lâu.
Đến phòng, Tô Lam thấy trợ lý Lâm Minh đang đứng ở cửa, vẻ mặt anh ta khi nhìn Tô Lam có gì đó là lạ.
"Chào trợ lý Lâm." Tô Lâm chào Lâm Minh, sau đó cất bước muốn vào trong.
Nhưng mà Lâm Minh lại đưa tay cản cô lại, Tô Lam nghi ngờ nhìn anh, hơi khó hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.