Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 208: Bồng lai tiên cảnh




Hai ngày sau, Quan Khởi Kỳ chở Tô Lam mang theo hành lý lớn hành lý nhỏ đến nhà bà ngoại.
Sau khi xe chạy khoảng một tiếng, Quan Khởi Kỳ cho xe dừng ở một nơi có phong cảnh tươi đẹp.
Nơi này dựa vào núi, còn có một dòng suối nhỏ chảy qua, nước suối trong veo, có thể nhìn thấy tôm nhỏ và cá con dưới đó.
Mùa thu chính là mùa thu hoạch, có cây táo, cây hồng, trên cây táo đã kết quả hơi đo đỏ.
Thấp thoáng ngay dưới những cây này, một ngôi nhà cao lớn đã có chút năm tháng tọa lạc ở ngay trước mắt, gạch xanh tường trắng, tựa như bước vào trong tranh.
Đứng ở trên vùng đất này, Tô Lam cảm thấy hít thở cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, cảnh đẹp trước mắt thật sự khiến người ta không dời nổi mắt, thảo nào bà ngoại của Quan Khởi Kỳ thích sống một mình ở chốn bồng lai tiên cảnh này.
"Nơi này không tồi chứ?" Quan Khởi Kỳ mỉm cười gõ cổng của ngôi nhà trước mắt.
"Không ngờ vùng ngoại thành Giang Châu còn có một nơi chưa bị khai phá như vậy." Trong ấn tượng của Tô Lam, cảnh đẹp xung quanh Giang Châu đều bị khai phá thành biệt thự và khu du lịch, nơi có phong cảnh đẹp và yên tĩnh giống như vậy thật sự không thấy nhiều.
Sau đó, cửa gỗ của ngôi nhà được mở ra từ bên trong, có một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi ăn mặc rất mộc mạc đi ra.
"Chị Bình!" Quan Khởi Kỳ mỉm cười chào hỏi.
Chị Bình nhìn thấy Quan Khởi Kỳ thì rất nhiệt tình: "Cậu chủ, cậu về rồi à? Đây chính là cô Tô mà bà cụ nhắc đến phải không? Ôi chao, vừa nhìn đã biết là người ở nơi rộng lớn, vừa mang phong cách tây vừa trang nhã!"
"Chị Bình." Nhìn thấy ánh mắt mà chị Bình nhìn mình, mặt Tô Lam không khỏi đỏ lên.
Hôm nay cô cũng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen dài dáng rộng, một chiếc quần bó màu đen và một đôi giày vải đế bằng, tóc buộc kiểu đuôi ngựa đơn giản. Nếu như kiểu như vậy cũng được coi là phong cách tây, vậy thì chị Bình thật sự quá khen rồi.
Lúc nãy ở trên đường Quan Khởi Kỳ đã kể sơ qua về tình huống ở đây, chị Bình là người chăm sóc cho bà ngoại của Quan Khởi Kỳ, tính cách nhiệt tình thực tế, nhà ở ngay gần đây, nghe nói đã chăm sóc bà cụ chừng mười năm rồi.
"Bà ngoại đâu?" Quan Khởi Kỳ hỏi tiếp.
"Đang ở trong phòng chờ hai người đấy, vừa rồi còn bảo chị ra ngoài cửa xem hai em đã tới hay chưa." Chị Bình cười đáp.
"Chị Bình, làm phiền chị cất hành lý vào trong phòng." Quan Khởi Kỳ nói xong bèn kéo Tô Lam đi vào nhà.
Bước vào ngôi nhà này, Tô Lam vừa nhìn đã thích nơi này.
Đường mòn lát đá cuội, chòi nghỉ mát nhỏ nhắn theo kiểu cổ, giàn nho cao cao kết đầy trái nho màu xanh, còn trồng rất nhiều loại rau, có mướp, cà chua, đậu cô ve và các loại cà, quả thật là một vườn rau cỡ nhỏ.
"Bà ngoại thích ăn rau tự trồng, tươi mới không có thuốc trừ sâu, ở đây đều là sản phẩm hữu cơ, rất thích hợp cho em ăn." Quan Khởi Kỳ vừa đi trước dẫn đường vừa giải thích.
Nhà chính không chia gian, rất rộng rãi, lúc đi vào rất mát mẻ, hơn nữa còn sáng sủa sạch sẽ, vật dụng trong nhà đều được làm từ gỗ thật, chắc là đều có tuổi rồi, vừa nhìn đã biết là loại gỗ rất quý giá.
"Bà ngoại!" Quan Khởi Kỳ vừa gọi vừa đi xuyên qua phòng khách, bước vào một căn phòng trông như phòng ngủ.
Tô Lam chỉ có thể đi theo sau, đi đứng cũng rất cẩn thận, dù sao cô cũng là khách.
"Khởi Kỳ!" Một bà cụ chừng bảy mươi mấy tuổi, tóc đã hoa râm kéo Quan Khởi Kỳ sang, quan sát từ trên xuống dưới, có thể thấy được là vô cùng yêu thương Quan Khởi Kỳ.
"Bà ngoại, dạo này bà vẫn khỏe chứ?" Quan Khởi Kỳ nhìn thấy bà ngoại cũng rất kích động, vừa bước đến đã ôm chầm lấy bà.
"Khỏe, khỏe lắm." Bà ngoại cười gật đầu.
Hai bà cháu nói mấy câu, bà ngoại mới nhìn thấy Tô Lam, không khỏi quan sát tỉ mỉ mấy lần, sau đó cười nói: "Đây chính là Tô Lam mà cháu nói phải không?"
"Cháu chào bà ngoại." Tô Lam vội vàng bước lên kính cẩn cúi chào.
"Bà ngoại, đây là bạn rất tốt của cháu, bà cũng đừng quá nghiêm khắc với cô ấy." Quan Khởi Kỳ kéo tay bà ngoại cười nói.
Bà ngoại lườm Quan Khởi Kỳ một cái, sau đó nhìn sang Tô Lam cười nói: "Bà vừa nhìn đã biết con bé là một đứa trẻ ngoan, còn mạnh mẽ hơn cả cháu!"
Quan Khởi Kỳ sờ mũi, cười với Tô Lam một tiếng.
Tô Lam cũng âm thầm quan sát bà ngoại của Quan Khởi Kỳ mấy lần, mặc dù đã hơn bảy mươi tuổi nhưng trông cơ thể rất khỏe mạnh, nhìn mặt mày thì cũng có thể nhìn ra năm xưa cũng là một người đẹp rất có ý vị, dường như đôi mắt còn có chút giống với Quan Khởi Kỳ. Tuy quần áo của bà ngoại trông như bình thường, nhưng lại lộ ra khí chất của gia đình giàu có, nhất là chiếc vòng ngọc màu xanh biếc trên tay cực kỳ trong suốt và sáng bóng, điều này cũng không lạ, xuất thân của Quan Khởi Kỳ không thấp, đương nhiên bà ngoại của anh ấy cũng không phải người bình thường, bằng không một bà lão ngoài bảy mươi như bà ấy cũng sẽ không sống một mình ở một nơi trong lành cảnh đẹp như vậy.
Tối nay, Quan Khởi Kỳ ngủ lại ở trong nhà.
Sáng sớm hôm sau, Quan Khởi Kỳ đã thức dậy chào tạm biệt, để Tô Lam ở lại đây.
Mới đầu, Tô Lam thật sự không quá quen, có điều dần dần đã phát hiện bà ngoại là một bà cụ sống rất có quy luật.
Sáu giờ sáng thức dậy, tập thể dục buổi sáng, ăn sáng, sau đó lên giường nghỉ ngơi một giờ, buổi sáng đọc báo, buổi chiều sau khi nghỉ ngơi thì ra ngoài tản bộ, buổi tối kiên trì xem phim truyền hình, khi nhàn hạ thì chăm sóc vườn rau và hoa cỏ, lúc rảnh rỗi còn trò chuyện với Tô Lam vài câu.
Tóm lại, bà ấy sẽ không can thiệp Tô Lam làm gì, nhưng cũng bảo chị Bình chăm sóc Tô Lam cẩn thận.
Bây giờ Tô Lam đã biết tại sao Quan Khởi Kỳ lại dẫn cô đi siêu thị mua sắm, sinh hoạt hàng ngày cần đồ dùng gì Quan Khởi Kỳ đều mang đến đầy đủ cho cô, bởi vì xung quanh đây ngay cả cái siêu thị cũng không có, cũng may đồ gì cô cũng mang đủ hết rồi.
Mỗi ngày, Tô Lam cũng bắt đầu ngủ sớm dậy sớm, đứng ở trong sân tập thể dục buổi sáng cùng bà ngoại, học cách chăm sóc hoa cỏ và vườn rau, giúp đỡ chị Bình nấu cơm, quét dọn sân nhà, buổi tối cùng bà ngoại xem phim truyền hình.
Thời gian trôi qua rất nhanh, hơn nữa trong lòng Tô Lam cũng rất bình thản, cô phát hiện cả đời này cô chưa từng bình thản như vậy.
Ở đây không có sự ồn áo náo nhiệt của thành phố, cũng không có sự đời ràng buộc, càng không có người chạy tới chửi mắng buông lời tàn nhẫn với cô, Tô Lam cũng học được cách hành xử thản nhiên ở đây, thời gian dần trôi qua tính tình cũng trở nên chín chắn hơn rất nhiều.
Hai tháng sau, bụng Tô Lam lồi ra, em bé trong bụng bắt đầu động đậy, cô bắt đầu tiến hành giao lưu với bé.
Có một buổi tối, Tô Lam và bà ngoại đang xem phim truyền hình, hai người đắm chìm trong tình yêu sâu nặng của nhân vật nam chính và nữ chính.
"Cô bé Tô, đứa bé trong bụng cháu có quan hệ máu mủ với bà không?" Bà ngoại bỗng nhiên hỏi một câu không rõ ràng như vậy.
Nghe vậy, Tô Lam sững sờ, nhất thời không kịp phản ứng.
Có ý gì đây? Đứa con trong bụng cô sao lại có quan hệ máu mủ với bà ngoại chứ? Thấy dáng vẻ ngây ngốc của cô, bà ngoại cười một tiếng ranh mãnh: "Tuy là bà hoa mắt, nhưng các cháu không lừa được bà đâu, bà thấy rất rõ ràng tấm lòng mà Khởi Kỳ dành cho cháu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.