"Em tỉnh rồi?"
Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai, Tô Lam quay đầu lại thì nhìn thấy Quan Khởi Kỳ đang mỉm cười, ngồi trước giường bệnh.
"Anh... sao lại ở đây?" Tô Lam cố gắng nhớ lại.
Quan Khởi Kỳ vội vàng ngồi dậy, kê một cái gối sau lưng Tô Lam.
"Em sốt cao co giật toàn thân, cũng may là anh đến kịp nếu không tình huống sẽ rất khó lường." Quan Khởi Kỳ ngồi xuống nói.
Nghe vậy, Tô Lam cúi đầu nhớ lại.
Tất cả những gì cô nhớ được là mình run rẩy toàn thân, sau đó sốt cao, tự uống thuốc hạ sốt, những chuyện phía sau thì cô không rõ nữa, dường như đã bị cơn sốt làm cho không còn tỉnh táo.
Cô ngẩng đầu nhìn Quan Khởi Kỳ, anh ấy lại cứu cô một lần nữa, nếu không lần này cô thực sự phải về gặp ông bà tổ tiên rồi.
Sao cô và anh ấy lại có duyên vậy? Cô luôn muốn trốn tránh anh ấy, nhưng khi cô cần giúp đỡ thì anh ấy lại xuất hiện kịp thời, lẽ nào anh ấy chính là vị cứu tinh trong đời cô?
"Anh đưa tôi đến bệnh viện à?" Tô Lam hỏi.
"Ừ." Quan Khởi Kỳ gật đầu.
Lúc này Tô Lam mới mang máng nhớ ra lúc cô nằm trên giường hình như có một cánh tay mạnh mẽ ôm mình lên.
Cô nhớ vòng tay ấy rất ấm áp, cũng rất rộng, lúc đó, cô còn tưởng mình đang mơ.
Trong mơ, cô trở lại trong vòng tay của Quan Triều Viễn, giờ phút này cô vẫn nhớ được khuôn mặt nghiêm nghị của Quan Triều Viễn hiện ra trong mơ.
"Tôi lại nợ anh một ân tình nữa rồi." Sau đó, Tô Lam nhanh chóng thu lại suy nghĩ của mình, tốt hơn hết cô không nên nhớ đến người ấy nữa.
Mặc dù nói vậy, nhưng đời này cô không tự chủ được mà nhớ về anh, nhớ đến vòng tay ấm áp, mạnh mẽ ôm cô vào ngực.
"Em không sao là tốt." Quan Khởi Kỳ nhẹ nhàng nói.
Một lúc sau, Tô Lam đột nhiên hỏi: "Sao anh biết tôibị cảm? Với cả sao anh lại mở được cửa nhà tôi?"
Cô nhớ lúc đó mình đã khóa cửa, bởi vì nhà có mỗi mình cô, đàn bà con gái ở bên ngoài một mình, nên cô đã hình thành thói quen cứ vào nhà là khóa cửa.
"Xin lỗi, anh đạp hỏng cửa nhà em, nhưng em yên tâm, anh đã gọi người đến lắp cái mới cho em." Quan Khởi Kỳ xấu hổ nói.
"Anh đạp cửa nhà tôi ấy hả?" Tô Lam ngạc nhiên hỏi.
Thực ra Tô Lam không quan tâm lắm đến việc cửa bị phá, cô chỉ ngạc nhiên, Quan Khởi Kỳ tuy cao ráo, đẹp trai nhưng dù sao cũng là luật sư, ngày thường nhã nhặn, lịch sự, cô không ngờ cũng có lúc anh ấy lại mạnh mẽ như vậy.
Thấy Tô Lam dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn mình, Quan Khởi Kỳ lập tức duỗi tay ra, làm động tác khoe thể hình: "Thật ra cả người anh đều là cơ bắp!"
"Ha ha..." Tô Lam lập tức bị chọc cười.
Thấy Tô Lam cười rất vui vẻ, Quan Khởi Kỳ cũng mỉm cười theo, trên mặt lộ ra nụ cười sảng khoái.
"Có chuyện gì mà cười vui vẻ thế?" Lúc này, một giọng nói từ bên ngoài truyền đến.
Quan Khởi Kỳ và Tô Lam ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Giang Mỹ Uyên từ bên ngoài bước vào, trên tay là một bó hoa.
"Tổng giám đốc Giang?" Tô Lam không ngờ Giang Mỹ Uyển lại đích thân đến thăm mình.
Giang Mỹ Uyển liếc mắt nhìn Quan Khởi Kỳ, sau đó đi tới bên giường bệnh, nhìn Tô Lam, cười nói: "Sắc mặt tốt hơn nhiều rồi, hy vọng cô mau chóng khỏe lại."
Quan Khởi Kỳ đứng dậy nhận lấy bó hoa từ tay Giang Mỹ Uyển, sau đó tìm một chiếc bình, cắm hoa vào, đặt trên bàn trước giường bệnh.
"Cảm ơn cô." Tô Lam mỉm cười.
"Tổng giám đốc Giang, e là tôi phải xin nghỉ hai ngày." Tô Lam vô cùng áy náy, nhìn Giang Mỹ Uyển.
Giang Mỹ Uyển lập tức sảng khoái nói: "Cho cô nghỉ ba ngày luôn, bình phục hẳn rồi quay lại làm, nếu không có người lại bảo tôi là nhà tư bản bóc lột sức lao động của cô."
Khi nói ra những lời này, Giang Mỹ Uyển nhìn về phía Quan Khởi Kỳ bên cạnh.
"Tôi chưa nói vậy bao giờ." Quan Khởi Kỳ lập tức lên tiếng.
Giang Mỹ Uyển đùa lại: "Đúng là anh chưa nói thế bao giờ, nhưng chẳng phải anh gọi điện cho tôi bảo công việc tôi giao cho Tô Lam quá vất vả, khiến cho cô ấy làm việc kiệt sức mà đổ bệnh đó sao?"
"Nói đùa mà cô cũng tin?" Quan Khởi Kỳ bị bóc mẽ thành ra hơi mất tự nhiên, đưa tay sờ lên chiếc cà vạt trên cổ.
"Lời anh nói, sao tôi không tin cho được? Luật sư lớn." Giang Mỹ Uyển cười nói.
Tô Lam nhìn Quan Khởi Kỳ và Giang Mỹ Uyển anh một câu tôi một câu vô cùng thoải mái, còn mang ý đùa giỡn, không khỏi hỏi: "Hai người... quen nhau à?"
"Bọn anh..." Quan Khởi Kỳ mới nói ra được hai chữ.
Giang Mỹ Uyển đã ngắt lời anh ấy, nói: "Đâu chỉ quen biết, chúng tôi là người quen cũ! Có đúng không, luật sư Quan?"
Cô ta nói xong, nhìn về phía Quan Khởi Kỳ, khóe miệng nhếch lên.
Quan Khởi Kỳ có vẻ hơi căng thẳng, sờ cà vạt, nụ cười hơi mất tự nhiên: "Đúng vậy, bọn anh là bạn bè nhiều năm."
"Sao có thể trùng hợp như vậy được?" Tô Lam vô cùng kinh ngạc.
Câu chuyện đang dang dở thì Giang Mỹ Uyển nói với Tô Lam: "Văn phòng còn rất nhiều việc chờ tôi về xử lý, cô chăm sóc bản thân cho tốt, tôi đi trước đây."
"Tổng giám đốc đi thong thả." Tô Lam vội vàng gật đầu.
Giang Mỹ Uyển liếc nhìn Quan Khởi Kỳ, Quan Khởi Kỳ thấy vậy, nói: "Tôi tiễn cô."
Nói xong, Giang Mỹ Uyển bước ta khỏi phòng bệnh trước, Quan Khởi Kỳ cũng đi theo sau.
Lúc này Tô Lam nhận ra Quan Khởi Kỳ có gì đó không được thoải mái, bước đi cà nhắc.
Cô không khỏi nhíu mày. Chân anh ấy bị sao vậy?
Giây tiếp theo, đột nhiên Tô Lam nhớ đến chuyện vừa nói, chẳng lẽ là do anh ấy đạp cửa mà bị thương?
Nghĩ đến đây, Tô Lam cảm thấy rất áy náy, trong lòng đương nhiên cũng vô cùng xúc động.
Đến khi họ đã cách xa phòng bệnh, Quan Khởi Kỳ và Giang Mỹ Uyển rất ăn ý, cả hai cùng dừng lại.
Quan Khởi Kỳ tiến lên, thấp giọng nói, giọng điệu có vẻ không tốt lắm: "Giang Mỹ Uyển, cô bị sao vậy? Ngay trước mặt Tô Lam mà cô ăn nói bậy bạ gì thế?"
"Tôi nói gì mà bậy bạ? Chẳng lẽ phải giả bộ chúng ta không quen biết?" Giang Mỹ Uyển hơi kích động, hỏi ngược lại.
"Vậy cô cũng không cần làm như chúng ta... có quan hệ gì đó chứ?" Quan Khởi Kỳ khoa chân múa tay trong không khí.
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của anh ấy, Giang Mỹ Uyển bước tới dùng ánh mắt mềm mại đáng yêu nhìn anh ấy, đôi môi đỏ mỏng nhếch lên, cười hỏi: "Chẳng lẽ chúng ta không có quan hệ sao?"
Bộ dạng của Giang Mỹ Uyển khiến Quan Khởi Kỳ tức điên lên, anh ấy lập tức quay mặt đi, giọng nói vô cùng lạnh lùng: "Giang Mỹ Uyển, chúng ta đều là người trưởng thành, đừng quên thỏa thuận ban đầu."
"Anh yên tâm, tôi sẽ không làm hỏng chuyện tốt của anh đâu, nhưng hình như người ta không có hứng thú với anh, e là lần này anh không được như ý nguyện rồi." Nói xong, Giang Mỹ Uyển giẫm lên đôi giày cao gót, bỏ đi.
Nhìn Giang Mỹ Uyển đang nhanh chóng rời đi, Quan Khởi Kỳ nhíu mày, sau đó quay trở lại phòng bệnh.
Anh ấy vừa bước chân vào phòng bệnh, Tô Lam đã vội vàng hỏi: "Chân anh bị thương à?"
Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ dừng bước, sau đó khập khiễng đi tới, cười nói: "Không sao, bị thương ngoài da thôi."
"Là do đạp cửa bị thương đúng không?" Hai mắt Tô Lam dán chặt vào chân Quan Khởi Kỳ, trong mắt đều là vẻ lo lắng.