Translator: Nguyetmai
Kiếp trước người bằng hữu cùng giới duy nhất của Mộc Hàn Yên chính là Y Thanh Liên. Dáng người Y Thanh Liên hơi mũm mĩm, mặt tròn như trái táo, rất dễ đỏ mặt xấu hổ. Tính cách nàng ấy dịu dàng tỉ mỉ, đối tốt với Mộc Hàn Yên bằng cả tấm lòng. Kiếp trước vì giúp Mộc Hàn Yên mà cuối cùng nàng ấy phải gả cho một lão già gần bằng tuổi phụ thân mình.
Lúc ấy Mộc Hàn Yên bị giam hãm, cuối cùng khi được cứu ra mới biết Y Thanh Liên đã đánh đổi hạnh phúc cả đời nàng ấy để cứu mình. Khi đó nàng căm hận sự vô dụng của mình biết bao. Nhưng Y Thanh Liên vẫn nở nụ cười dịu dàng an ủi nàng, nói người kia rất tốt với nàng ấy, rất chiều chuộng nàng ấy.
Vậy mà hai năm sau Mộc Hàn Yên lại nhận được tin Y Thanh Liên qua đời! Lão già kia có mới nới cũ, cưới thêm một nữ tử xinh đẹp, trẻ trung về nhà. Vì ả kia cảm thấy Y Thanh Liên làm gì cũng chướng mắt, nên ả và lão già đã cùng nhau ngược đãi Y Thanh Liên đến chết! Khi ấy thực lực của Mộc Hàn Yên đã mạnh lên đáng kể, đã có đủ năng lực để bảo vệ Y Thanh Liên, nhưng tất cả đều đã muộn.
Sau khi nghe được tin Y Thanh Liên qua đời, nàng đã không ngủ không nghỉ chạy điên cuồng suốt ba ngày ba đêm tới nhà lão già kia, giết sạch cả nhà ông ta! Khi chết Thanh Liên phải chịu bao nhiêu đau đớn thì nàng sẽ bắt lão già kia và tiểu thiếp của hắn phải đau đớn hơn gấp trăm ngàn lần. Nhưng làm vậy có thể đổi lại mạng sống cho Y Thanh Liên không? Không thể!
Nàng nhớ mãi cảnh tượng mình khóc xé ruột xé gan, hối hận không nguôi đêm hôm đó. Nàng tuyệt đối không cho phép những chuyện tương tự xảy ra lần nữa, tuyệt đối không!
Hiện tại Y Thanh Liên vẫn sống tốt, vẫn chưa vì nàng mà hy sinh hạnh phúc cả đời, càng chưa bị hành hạ đến chết. Khóe mắt Mộc Hàn Yên cay cay, nàng vội vã lau đi những giọt lệ nơi khóe mắt, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ để đi đón Y Thanh Liên.
Thanh Liên, kiếp này ta nhất định sẽ bảo vệ muội, nhất định sẽ để muội sống một đời hạnh phúc!
Mộc Hàn Yên chạy như bay ra cửa, trông thấy Y Thanh Liên đang đứng nép ở đó. Y Thanh Liên hơi mập nhưng trông không hề xấu chút nào, ngược lại còn rất đáng yêu. Nàng ấy nhìn thấy bóng dáng Mộc Hàn Yên, gương mặt tròn trịa liền mỉm cười rạng rỡ, lộ ra hai lúm đồng tiền xinh xắn, sau đó bước tới chỗ Mộc Hàn Yên.
"Hàn Yên, huynh không sao chứ? Sau chuyện của Triệu Tứ tiểu thư lần trước ta đã định đến thăm huynh, nhưng phụ thân ta không cho phép. Hôm nay nghe thấy chuyện của nàng ta, phụ thân đột nhiên lại cho ta ra ngoài rồi. Ông ấy không tin huynh bị oan, nhưng hôm nay rốt cục cũng hơi tin lời ta nói rồi. Hứ, ta đã bảo mà, Triệu Tứ tiểu thư chẳng phải người tốt đẹp gì."
Mộc Hàn Yên nhìn nụ cười tinh nghịch trên mặt Y Thanh Liên và ánh mắt trong veo của nàng ấy, trong lòng cảm thấy rất xót xa. Nàng cố gắng kiềm nén những giọt nước mắt của mình, nặn ra một nụ cười: "Thanh Liên, cảm ơn muội. Được rồi, chúng ta mau vào trong đi, ta đã sai người chuẩn bị món bánh đậu xanh mà muội thích ăn nhất đấy."
"Thật hả?" Trên gương mặt bầu bĩnh của Y Thanh Liên nở một nụ cười vui sướng, ánh mắt cũng sáng rực lên, thấy vậy Mộc Hàn Yên vừa buồn cười lại vừa đau lòng. Một nữ tử đáng yêu đầy sức sống thế này mà cuối cùng lại biến thành một thi thể không rõ mặt mũi! Kiếp này nàng vĩnh viễn sẽ không để xảy ra chuyện như vậy nữa!
"Tất nhiên là thật, ta biết Thanh Liên thích nhất món bánh đậu xanh của phủ Thành chủ bọn ta mà. Còn nữa, ta sẽ bảo người tới Đạo Hương Trai mua đồ ăn ngon cho muội ngay." Mộc Hàn Yên nói xong bèn kéo tay Y Thanh Liên đi tới viện của mình.
Y Thanh Liên vui vẻ gật đầu lia lịa, chìa tay ra để Mộc Hàn Yên dắt đi.