Tiểu Hầu Gia

Chương 112:




Lệnh cấm túc của Văn Nhân Cửu qua ba tháng liền hết, chỉ là từ sau đó, Đức Vinh Đế nhưng cũng không nhắc tới việc giao lại quyền xử lý chính vụ cho y. Ở trước mặt Đức Vinh Đế mất sủng, Văn Nhân Cửu cũng chợt giảm bớt hành động. Cộng với tháng sau là sinh thần của Thất hoàng tử, một phái vẫn luôn thuộc về Thái tử, quan viên trẻ tuổi do Mộ Dung Viễn đứng đầu nhưng lại nhao nhao cùng tham gia yến hội. Nhìn bộ dạng kia rõ ràng là thấy Văn Nhân Cửu không đáng tin cậy, đều muốn chọn một gốc đại thụ khác rồi.
Không có Văn Nhân Cửu, những Thế gia vốn cho rằng chuyện biến pháp sẽ bịxóa bỏ, nào biết trong lòng bọn họ tính toán đến vang dội, mấy tân quý tộc bằng vào biến pháp mà quật khởi rồi lại không vui. Nếu là mới phất bình thường, bọn họ cũng có biện pháp xử lý, ấy thế mà trong những kẻ mới phất này, lại cứkhăng khăng gần một nửa là thê thiếp khác dòng* của mấy Thế gia Giang Nam kia. Hai bên đối chọi gay gắt** mà so sánh thực lực với nhau, tốc độ phát triển của mới phất mặc dù không phô trương như lúc Văn Nhân Cửu cầm quyền, nhưng trạng thái phát triển rồi lại vô cùng vững vàng.
(*Nguyên văn 庶出旁支 thứ xuất bàn chi: đại loại k thuộc chính tông, khác họ, họxa…)
(**Nguyên văn 针尖对麦芒 châm tiêm đối mạch mang: cây kim so với cọng râu (của cây lúa mạch.))
Sau Xuân thú*, Mộ Dung Viễn dưới tiến cử của Tô Như Hải, liên tục nhảy qua hai cấp tiến vào Hộ bộ làm chủ quản, mắt nhìn chính là chuyển vào trận doanh của Trịnh quốc công cùng Thất hoàng tử. Còn Thái tử? mặt ngoài cũng không có biểu hiện gì quá mức, chỉ nghe nói trong đêm liền đến phủ đệ của Mộ Dung Viễn một chuyến, thời gian chưa đủ một chén trà nhỏ liền sắc mặt âm trầm ra khỏi phủ. Mà ngày hôm sau vào triều, trên trán của Mộ Dung Viễn kia có nhiều hơn một miệng máu lớn —— tình huống thế nào cũng không cần nói nữa.
(*春狩 hình như là đi săn vào mùa xuân.)
Chúng đại thần trên triều đều thu tình hình này vào đáy mắt, trên mặt không hiện ra, nhưng trong lòng không khỏi một trận so đo.
Ngày hè cũng đã dần kết thúc, tiếng ve râm ran rồi lại càng lúc càng lợi hại, nghe vào tai, bỗng nhiên sinh ra mấy phần bực bội. Văn Nhân Thư nhíu mày tập trung tư tưởng nhìn xuống thế cờ đen trắng xen lẫn, rậm rạp chằng chịt hồi lâu, thả lại quân đen trong tay vào hộp cờ, thở dài một hơi như có như không, nhìn người đối diện vẻ mặt nhàn nhạt mở miệng nói: “Đệ thua rồi.”
Văn Nhân Cửu vuốt ve quân cờ bóng loáng trong tay, thản nhiên hỏi: “Còn chưa tới đường cùng liền nhận thua?”
Văn Nhân Thư chậm rãi thở ra một hơi: “Kết cục đã định, cần gì phải làm việc uổng công? Ván này, là đệ thua rồi.”
Văn Nhân Cửu cũng bỏ quân cờ trong tay vào hộp, quay đầu nhìn Trương Hữu Đức, bên kia vội vàng gật đầu, xuống dưới bưng nước đậu xanh đã ướp lạnh lên.
Văn Nhân Thư đứng dậy dọn dẹp bàn cờ, giọng nói mang theo chút khàn khàn của thiếu niên vào thời kỳ vỡ giọng, y chậm rãi mở miệng: “Kỳ nghệ của Thái tử quả thật tinh diệu vô cùng, thế cờ nhìn qua mặc dù là tìm đường chết, nhưng nhìn kỹ rồi lại không có chỗ nào là không xử lý khéo léo, một quân tiếp một quân. Ván này đệ thua không lỗ.”
Văn Nhân Cửu chỉ hơi đung đưa nước đậu xanh mát lạnh đựng trong chung sứ trắng, cũng không đáp lại. Văn Nhân Thư cẩn thận thu hết quân cờ trên bàn cờ trước mặt, sau đó mới nhìn Văn Nhân Cửu nói: “Thái tử giấu tài, mấy ngày này đẩy hết công việc đi lấy sự thanh tĩnh, chỉ là trọng trách Thái tử ném đi lại khiến trong triều từ trên xuống dưới dọn dẹp đến vất vả.”
Văn Nhân Cửu buông mắt, xuyên qua màu nước xanh biếc thấy được bóng dáng mơ hồ của mình, thấp giọng nói: “Cô nghe nói, Tiết gia mấy ngày này… trôi qua có chút vất vả.”
Giao phong giữa Thế gia cùng Tân quý tộc, hy sinh đầu tiên nhất định là những thân quan căn cơ yếu kém. Mà Tiết gia vốn chưa đủ thực lực, không cách nào so sánh với Trịnh quốc công cùng mấy Thế gia Phùng, Lâm, mặc dù dựa vào Tiết tần cùng Lục hoàng tử miễn cưỡng đặt vững một chân trong vòng này, nhưng trước mắt lại không chút binh quyền trong tay. Kẹt ở địa vị lúng túng có bạc mà không có quyền như vậy, ở thế đạo hiện tại có bị đánh ngã trước tiên cũng không có gì kỳ quái.
Văn Nhân Thư nhấp môi, nhìn Văn Nhân Cửu thật lâu, bỗng nhiên khom lưng cúi người: “Mong Thái tử chỉ cho một con đường.”
Văn Nhân Cửu cả cười: “Cô hiện tại cả người bị vùi lấp*, thủ hạ dưới tay cũng đã không cầm được, thì như thế nào có thể vì ngươi chỉ ra con đường?” Giọng điệu thấp xuống nửa phần, chậm rãi nói tiếp: “Chỉ có điều, thế gian đủ loại, hơn phân nửa bắt đầu từ một ‘Tham’, nếu như Tiết gia có thể thu lại tâm tư, đừng tiếp tục ngấp nghé thứ không nên nghĩ, chắc hẳn thời gian này… dĩ nhiên liền tốt.”
(*Nguyên văn 身陷囫囵 thân hãm hốt luân: hốt luân là nguyên vẹn, hoàn chỉnh…)
Văn Nhân Thư nâng mắt nhìn Văn Nhân Cửu, đôi con ngươi đen nhánh bình tĩnh mà thâm trầm, y nhìn mà có chút nhìn không thấu. Khẽ thở dài một hơi, lại cúi đầu thật sâu: “Thần đệ tạ Thái tử dạy bảo.”
*
Cuối tháng chín, đấu tranh giữa Thế gia cùng tân quý tộc ngày càng theo xu thế kịch liệt,  huyện Danh Trạch gần Đế Kinh rồi lại nổi lên một trận bạo loạn thanh thế kinh người. Khởi đầu cũng chỉ có hơn trăm cường đạo*, giơ gậy làm cờ, chính là một đường rầm rầm rộ rộ đã tập hợp được đến mấy ngàn người, đánh thẳng đến trước cổng Đế Kinh!
(*Nguyên văn 贼寇 tặc khấu: kẻ trộm, giặc cướp nước.)
Quan viên trong Đế Kinh từ trước đến nay đều đã an nhàn quen, mặc dù mơ hồ biết được hiện tại thế đạo đang loạn, nhưng dù sao vào tai nghe là giả, lúc này thật sự đụng phải, rồi lại kinh sợ ngay cả hồn vía đều sắp bay mất. Đức Vinh Đế cũng sợ đến lợi hại, chỉ là Tướng lĩnh trong triều có thể dùng được gần như đã sai phái toàn bộ ra ngoài kinh, nhất thời trong tay lại không có người có thể dùng, Lúc vào triều nghị sự, chúng thần đều quanh co không dám đứng ra, Đức Vinh Đế giận đến nổi trận lôi đình, nhưng cũng không có tác dụng gì.
Lui triều, Văn Nhân Cửu đến nội cung gặp Đức Vinh Đế, chỉ thấy người kia chau mày, nhìn y liền hỏi: “Chuyện cường đạo tạo phản này, con chờ cái gì?”
Sắc mặt Văn Nhân Cửu nhưng là nhàn nhạt, y đáp: “Phụ hoàng có biết đám người kia vì sao lại tạo phản không?”
Đức Vinh Đế vuốt lông mày thầm nghĩ: “Mặc dù không biết, nhưng cũng có thể đoán ra vài phần,” ngay sau đó liền nổi giận, “Huyện lệnh Danh Trạch đều ăn cơm khô sao? Đội ngũ lúc đầu chỉ có hơn trăm người cũng ngăn không được! Một đám thùng cơm! Phế vật!”
Văn Nhân Cửu lẳng lặng nhìn Đức Vinh Đế nổi giận, chờ bên kia dịu đi một chút, mới nói: “Huyện lệnh Danh Trạch đều muốn lập miếu trong nhà mình, vì vậy cưỡng ép dân chúng tăng thêm thuế má. Hơn trăm người kia lúc trước chính là dân chạy nạn phương bắc, tại Danh Trạch đã sống khó khăn, hiện tại lại cõng theo thuế nặng, thật sự chịu không nổi, lúc này mới làm loạn.”
Đức Vinh Đế nhắm chặt mắt, giọng nói có chút mệt mỏi, ông nói: “Nhưng trẫm cũng không thể cứ tiếp tục để bọn họ ở Đế Kinh làm càn như vậy được. Giặc này, phải có người đi diệt.”
Văn Nhân Cửu hỏi: “Trong lòng phụ hoàng đã chọn được người?”
Đức Vinh Đế lắc đầu: “Nếu để cho đám người giá áo túi cơm* trên triều mặc giáp giữ ấn soái, chỉ sợ đến lúc đó sẽ…” Lời nói đến đây, nhưng ý tứ đã hiện rõ không bỏ sót rồi, “Lần tiêu diệt này cần phải một lần hành động liền thành công, nếu như thất bại, chỉ sợ ngày sau sẽ xuất hiện thêm phiền toái.”
(*Nguyên văn 酒囊饭袋 tửu nang phạn đại: giá áo túi cơm, vô tích sự, người vô dụng, hèn kém, không làm được những việc chính, việc to tát, mà chỉ làm được những việc phụ lặt vặt.)
Văn Nhân Cửu không đáp, chỉ nhàn nhạt nhìn Đức Vinh Đế. Đức Vinh Đế nhìn bộ dạng đó của Văn Nhân Cửu, liền hiểu được y đây là trong đầu đã có chủ ý, vì vậy mở miệng hỏi: “Con có ý định gì?”
Văn Nhân Cửu chậm rãi đáp: “Nếu là nói ứng cử viên có thể lĩnh quân tiêu diệt, nơi này của nhi thần cũng thật sự có một người thích hợp, chỉ có điều…”
Đức Vinh Đế nhíu mày hỏi: “Tuy nhiên cái gì?”
Văn Nhân Cửu liền nói: “Chỉ có điều, sợ phụ hoàng cảm thấy mất thể thống.”
Đức Vinh Đế hỏi: “Cũng đã lửa cháy đến nơi rồi, còn nói gì đến thể thống hay không thể thống?”
Văn Nhân Cửu trầm ngâm không đáp, Đức Vinh Đế vỗ bàn một cái: “Nói mau!”
Lúc này Văn Nhân Cửu mới nhìn ông, sau đó chậm rãi phun ra bốn chữ: “Nhu Tĩnh quận chúa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.