Lưu Đình từ thơ ấu đến bây giờ, còn chưa từng bị một nam tử trẻ tuổi ôm qua như vậy. Nàng trong cơn giận dữ, vừa muốn trách mắng. Nhưng chóp mũi đột nhiên ngửi thấy được một cỗ vị đạo như hương như xạ, lập tức cả người nóng lên, mềm mại vô lực.
Trong đầu hiện lên một ý niệm làm cho nàng bị dọa đến nhảy dựng, thầm nghĩ cứ bị hắn ôm mãi như vậy, thẳng đến vĩnh cửu cùng trời đất, đương nhiên câu trách mắng định nói kia cũng không cách nào nói được nên lời.
Nguyên lai bên trong cơ thể Hứa Hải Phong bị Đường Nhu Nhi khơi mào dâm huyết lực lượng lại không được phát tiết, tự nhiên phải thông qua hô hấp mà bài tiết ra. Hương thơm này so với xuân dược lợi hại nhất còn mãnh liệt hơn ba phần, tiểu công chúa suốt ngày không rời nội cung, nửa bước không rời khuê cát lại làm sao có thể tiêu thụ cho nổi. Tự nhiên là hồn phách ngây ngất, không còn lực chống cự.
Lúc này Hứa Hải Phong cũng đầm đìa mồ hôi lạnh, kêu khổ không ngừng. Tuy thân thể mềm mại trong lòng khiến cho hắn cảm thấy vô cùng kích thích cùng hưởng thụ, nhưng trong lòng hắn hiểu rất rõ ràng, đây là một cành hoa hồng đầy gai nhọn không thể chạm tay tới.
Tạm thời không nói đến thân phận tiểu công chúa của nàng cao cao không dám đụng chạm, chủ yếu chính là nàng sắp trở thành phi tử của Hung Nô Vương Mạo Đốn Đan Vu. Hai thân phận này vô luận là thân phận nào cũng không phải là một phó tướng nho nhỏ như Hứa Hải Phong có thể khinh nhờn.
Hắn mấy lần nghĩ muốn buông tay, lại phát hiện thân thể Lưu Đình không ngờ còn mềm mại hơn cả Đường Nhu Nhi vừa rồi, quả thực chính là mềm nhũn như bùn, nếu hắn tùy tiện buông tay, vậy kết quả duy nhất của Lưu Đình chính là toàn diện tiếp xúc thân mật cùng mặt đất. Làm như vậy tội danh chỉ sợ cũng không ít hơn là tội danh khinh nhờn công chúa bao nhiêu.
Một lát sau, Hứa Hải Phong cảm giác được thân thể Lưu Đình tựa hồ nóng đến kinh người, mà nàng lại nhuyễn hẳn vào trong ngực hắn, làm cho hắn phải ngạnh cứng áp chế ham muốn, quả thực cực kỳ khổ sở. Một lúc sâu, lòng sợ hãi của hắn giảm dần, lòng háo sắc khởi lên, một tay từ thắt lưng của nàng chậm rãi di động đến bờ mông, cảm thụ loại tư vị mất hồn không cách nào dùng ngôn ngữ để mà hình dung.
Chẳng qua đã qua một lần, Hứa Hải Phong đã có sự giáo huấn, không có hoàn toàn chìm đắm bên trong, một lỗ tai của hắn thủy chung vẫn duy trì sự linh mẫn cực cao. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, nếu lúc này bị người nhìn thấy, thì không chỉ là việc mất mặt xấu hổ đơn giản như vậy.
Đột nhiên, lục thức hơn người của Hứa Hải Phong bắt được tiếng bước chân cực nhỏ bên ngoài doanh trướng vang lên, hắn đột nhiên bừng tỉnh, nhẹ nhàng quát nhỏ một tiếng vào tai tiểu công chúa: " Có người tới."
Những lời này giống như có chậu nước lạnh như băng triệt cốt dập tắt dục hỏa của Lưu Đình, thân hình chấn động, rốt cục tỉnh táo lại. Nhìn thấy bộ dáng lúng túng không biết nên làm sao của Hứa Hải Phong, nàng oán trách liếc hắn, dồn dập nói: " Mau đỡ ta ngồi xuống."
Hứa Hải Phong chợt hiểu ra, như người chết đuối vớ được khúc gỗ, lập tức làm theo. Hắn đưa tay ra, ôm thốc Lưu Đình, trong tiếng kháng nghị cực nhỏ của nàng bước nhanh tới trước bàn, nhẹ nhàng đặt nàng ngồi xuống ghế. Sau đó buông tay nhanh chóng lui ra trước bàn, cung kính đứng thẳng.
Cả động tác như hành vân lưu thủy, công việc liên tục, nếu có Lâm Trường Không ở đây, tất nhiên phải bội phục vạn phần, hằng ngày hắn luyện công biếng nhác, tới thời khắc mấu chốt cũng không có chút hàm hồ, lại như có thiên phú cao, thế gian hiếm thấy.
Lưu Đình đột nhiên bị bức rời đi lồng ngực của Hứa Hải Phong, trong thoáng chốc như hoàn toàn hụt hẫng, trong đầu một mảnh mờ mịt.
" Tiểu nữ tử Hạ Nhã Quân cầu kiến công chúa điện hạ."
Bên ngoài trướng vang lên thanh âm của Hạ Nhã Quân, Lưu Đình ngẩn ra, miễn cưỡng thu liễm tâm thần, lấy giọng bình tĩnh nói: " Mời Hạ tỷ tỷ vào."
Nghe được người ngoài cửa lại là Hạ Nhã Quân, Hứa Hải Phong không khỏi ngẩn ra, vừa rồi lúc hắn nghe được tiếng bước chân, thì Hạ Nhã Quân đã đến rất gần doanh trướng. Làm cho hắn cứ tưởng người đến là một vị có võ công không dưới thứ nhất phẩm cao thủ như mình, như thế nào cũng không nghĩ ra lại là Hạ Nhã Quân động tiêu danh gia vô cùng yếu nhược.
Hạ Nhã Quân vén màn đi vào, liếc mắt liền nhìn thấy Hứa Hải Phong đứng bên trong trướng, mày nàng chợt nhướng lên, hiển nhiên có chút ngoài ý muốn.
Hứa Hải Phong nhìn nàng mỉm cười, chắp tay thi lễ.
" Hứa tướng quân, việc này cứ định như vậy, bổn cung còn có việc muốn cùng Hạ tỷ tỷ thương nghị, ngươi lui ra đi." Lưu Đình trấn tĩnh tự nhiên nói, ngoại trừ vẻ đỏ ửng trên mặt còn chưa biến mất, một điểm cũng nhìn không ra có gì sơ hở.
" Dạ, mạt tướng tuân mệnh." Hứa Hải Phong cung kính thi lễ, xoay người đi ra.
Hắn rời đi doanh trướng của công chúa, lúc này mới phát giác cả người đã bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm. Loại hành vi chẳng khác gì trộm tình này dĩ nhiên là thập phần kích thích, nhưng cũng vô cùng quá nguy hiểm một chút, sau này ít chạm đến là tuyệt vời nhất.
Chuyển niệm vừa nghĩ, bốn đóa kim hoa kinh đô không ngờ đều đã ở đây, hơn nữa còn có Lâm Uyển Nhàn không hề kém bốn nàng một chút nào, như thế nào mà thiên hạ mỹ nữ đều có thể tụ chung một chỗ như bây giờ thế này?
Hứa Hải Phong đánh giá một chút, chung quanh không nhìn thấy một cấm quân nào, trong lòng biết là do Lưu Đình vì Đường, Phương nhị nữ mà cố ý điều hộ vệ cùng cấm quân đi xa. Tuy biết nàng dụng tâm khổ sở, nhưng việc này thật sự không phải chuyện đùa, không phải một mình hắn có thể làm chủ, không thể làm gì khác hơn là công khai với mọi người, để mọi người cùng nhau đau đầu.
Lần này đi sứ Hung Nô, ngoại trừ Hắc Kỳ quân của hắn đảm nhiệm hộ vệ ra, còn có hai vị quan viên đồng cấp cùng đi theo. Một người là đương triều lễ bộ thị lang Tô Xuân Vĩ, một vị khác là cấm quân tiền doanh phó thống lĩnh Lưu Tuấn Thư.
Tô Xuân Vĩ là trưởng tử của Tô Đông Thuấn trong tứ đại thế gia, năm nay hơn ba mươi tuổi, hắn là chính sứ của chuyến đi này, hết thảy ứng thủ lễ nghi đều do hắn quyết định. Mà Lưu Tuấn Thư là con cháu hoàng thất, suất lĩnh hai trăm cấm quân đảm nhiệm làm hộ vệ cho tiểu công chúa, chẳng qua bây giờ chẳng biết bị Lưu Đình dùng lý do nào mà đuổi đi xa.
Hứa Hải Phong trở lại doanh trướng của mình, phái người mời tới hai người bọn họ. Tô Xuân Vĩ còn dễ tìm, chỉ một lát đã tới, mà Lưu Tuấn Thư phải qua hồi lâu mới vội vã chạy tới.
Hứa Hải Phong trong lòng hiểu rõ ràng, đương nhiên không hề trách cứ, hắn mời hai người ngồi xong, dâng lên trà thơm, đột nhiên nói: " Đường Nhu Nhi tiểu thư cùng Phương Doanh Anh tiểu thư cùng đi chung, bây giờ hiện đang ở trong quân, muốn tùy công chúa điện hạ đi tới Hung Nô."
Lưu Tuấn Thư vừa mới trải qua chặng đường dài, đang miệng khô lưỡi khô, cầm chén trà định uống, nghe câu nói đó, trong lòng cả kinh, một ngụm trà trôi tuột cổ họng, lập tức ho khan kịch liệt.
Tô Xuân Vĩ vốn đang bình ổn ngồi trên ghế, thời khắc này cũng bật ngẩng lên, che giấu không được vẻ kinh ngạc vô cùng.
Hai người bọn họ ở tại kinh đô nhiều năm, tự nhiên cũng không xa lạ đối với nhị nữ này, cẩn thận vừa nghĩ, thì biết lời của Hứa Hải Phong là thật. Hai người nhìn nhau, nghĩ với thân phận hai người, nếu ở trong quân có chuyện gì xảy ra, chỉ sợ là khó thoát tội trạng, lập tức đầu liền phát lớn.
Lưu Tuấn Thư vỗ đùi nói: " Trách không được, mấy ngày liên tiếp mỗi lần an doanh cắm trại, công chúa điện hạ sẽ tìm ta phiền toái, không cho cấm quân thủ vệ. Ta chỉ là nghĩ do nàng tâm tình phiền táo, lại nguyên lai là vì che giấu cho hai người các nàng."
Hứa Hải Phong cùng Tô Xuân Vĩ nhìn nhau, nhìn thấy hắn đầy mặt phong trần, hiển nhiên mấy ngày nay ăn không ít đau khổ, đều buồn cười trong lòng.
Hứa Hải Phong ho nhẹ một tiếng nói: " Thân phận hai nàng tôn quý, mạt tướng lại là chức nhỏ, không biết làm sao mới phải, nên mời hai vị cùng nhau quyết định."
Tô Xuân Vĩ cùng Lưu Tuấn Thư nhíu mày, thầm nghĩ ngươi rõ ràng đem tòa núi nặng này giao cho chúng ta, chẳng lẽ chúng ta lại có biện pháp gì giải quyết?
Tô Xuân Vĩ suy nghĩ một lát nói: " Vì nhanh chóng giải quyết, chỉ có hai cách lựa chọn."
Lưu Tuấn Thư kêu lên: " Đã biết Tô thị lang ngươi tài cao bắc đẩu, chỉ chớp mắt liền nghĩ ra biện pháp, nói mau đi."
Tô Xuân Vĩ thở dài nói: " Hai con đường của ta đều là biện pháp ngu ngốc thôi. Thứ nhất, đại đội nhân mã tạm ngưng đi tới, phái người thông tri kinh sư, đợi nhân vật đủ phân lượng đến đây mang hai nàng đi."
Hứa Hải Phong lắc đầu phủ quyết: " Không được, thọ thần của Mạo Đốn Đan Vu con không đầy hai tháng, chúng ta phải chạy tới Hung Nô, còn phải làm chuẩn bị trước, thời gian đã phi thường dồn dập, làm sao có thể trì hoãn."
" Đã như vậy, vậy hành động nhanh hơn, đợi đến đại doanh bắc cương, mời Phương gia lão hầu gia nghĩ biện pháp giải quyết. Chỉ cần có thể khuyên được Phương Doanh Anh tiểu thư, vậy Đường Nhu Nhi tiểu thư tự nhiên cũng sẽ đi theo hồi kinh."
Bắc cương là biên cảnh quan trọng của Đại Hán, nên trú đóng tới hai đại quân đoàn. Thương Lang quân đoàn trú đóng tại đông bắc đại doanh, mà thường trú bắc cương đại doanh chính là đại danh đỉnh đỉnh Hồng Sắc Hải Dương quân đoàn, thống lĩnh chính là Phương gia lão đồng lứa tam gia Phương Lệnh Thần, nếu do hắn ra mặt, là người được tuyển chọn tốt nhất.
Hứa Hải Phong trầm ngâm không nói, một lúc lâu sau, thật sự nghĩ không ra còn biện pháp gì tốt hơn, không thể làm gì khác hơn là gật đầu đáp ứng.
Tiễn bước hai người bọn họ, trong lòng Hứa Hải Phong còn nghĩ tới Đường Nhu Nhi, cực kỳ hối hận cử chỉ hấp tấp của mình gây ra. Trong bất tri bất giác đi tới trước doanh trướng của Tương Khổng Minh, vén màn đi vào.
Chỉ thấy Tương Khổng Minh đang cầm một hình trụ vòng tròn ngồi trên ghế ngẩn người, nhìn thấy Hứa Hải Phong đi vào, hắn vội vàng đứng dậy nói: " Ra mắt chủ công." nguồn TrumTruyen.vn
Hứa Hải Phong gật đầu ậm ừ, cũng không biết vì sao mình lại đi tới nơi đây. Nguyên lai Tương Khổng Minh làm việc luôn luôn chuẩn xác, vô luận là việc khó cỡ nào, rơi vào trong tay của hắn luôn luôn có thể tìm được cách giải quyết, có vẻ vô cùng dễ dàng.
Cho nên, Hứa Hải Phong đã dưỡng thành thói quen, mỗi khi gặp phải vấn đề khó khăn sẽ tìm hắn thỉnh giáo, chẳng qua loại chuyện nhi nữ tư tình này, đích xác cũng khó làm cho người ta nói được ra khỏi miệng.
Tương Khổng Minh liếc mắt liền nhìn ra Hứa Hải Phong có việc khó xử, hắn cũng không thúc giục, chỉ là đợi Hứa Hải Phong tự mình mở miệng.
Quả nhiên, qua nửa khắc, Hứa Hải Phong liền hỏi hắn có hiểu được tâm tư của nữ nhi hay không.
Tương Khổng Minh vừa nghe, lập tức hai mắt tỏa ánh sáng, vỗ mạnh ngực, trái một câu tán gái đại pháp, phải một câu tình yêu sách lược, đem Hứa Hải Phong hống tới choáng váng mặt mày. Trong bất tri bất giác đã đem chuyện xảy ra hôm nay hoàn toàn nói hết, mà ngay cả chuyện một màn mất hồn tư vị ngoài ý muốn cùng tiểu công chúa Lưu Đình cũng bị Tương Khổng Minh dụ nói hết ra.
Khi Tương Khổng Minh nghe được Hứa Hải Phong ở thời khắc mấu chốt nói ra một câu có thể so sánh ngang hàng với danh ngôn thiên cổ tuyệt xướng kia, lập tức không hề phong độ cười hăng hắc ngã lăn, cuối cùng phát giác sắc mặt Hứa Hải Phong càng lúc càng đen tối, sắp sửa đến bên bờ nổ bạo, mới thức thời lau đi nước mắt, vì hắn xuất ra mưu kế.
Tương Khổng Minh không hổ là người đến từ dị giới, theo phương pháp tán gái hắn nói ra làm cho Hứa Hải Phong lập tức mở rộng tầm mắt. Kỳ thật hắn chỉ nói ra, đó là tặng quà. Biện pháp này ở xã hội hiện đại, chỉ là loại thủ đoạn bình thường đến không thể bình thường hơn nữa, nhưng nếu dùng vào cổ đại, cũng là một ý tưởng mới mẻ lạ lùng, Tương Khổng Minh nói ra, làm Hứa Hải Phong liền tiếp nạp.
Chứng kiến Hứa Hải Phong hưng phấn trùng trùng muốn rời đi, Tương Khổng Minh liền kéo tay hắn nói: " Chủ công muốn tiếp nạp Đường tiểu thư, không biết Lâm cô nương có biết hay không?"
Hứa Hải Phong dừng chân lại, lắc đầu nói: " Không biết, ngươi có đề nghị gì không?"
Tương Khổng Minh lộ nụ cười quỷ dị kề tai Hứa Hải Phong thì thầm hai câu, Hứa Hải Phong sắc mặt âm tình bất định, rốt cục cắn răng một cái nói: " Được, hết thảy đều nghe theo quân sư an bài."