Ánh mắt mọi người dừng ở phương hướng thanh âm truyền đến, vô luận là thành vệ quân, hay là bộ đội đặc chủng, ở lúc này, lực chú ý của bọn họ đã hoàn toàn tập trung ở phía đông đại doanh, phương hướng thanh âm truyền đến.
" Phòng thủ…rào chắn…thứ thương binh liệt trận…"
Những tiếng quát liên tiếp từ trong miệng Lưu Tuấn Thư lạnh lùng phát ra, sắc mặt hắn ngưng trọng, mơ hồ có một tia tức giận. Những người này cho dù huấn luyện hoàn mỹ thế nào, nhưng vẫn không thể thay đổi một sự thật, bọn họ đều là tân binh, đều là tân binh lần đầu tiên ra chiến trường.
Thành vệ quân như trong mộng mới tỉnh, tấm chắn binh cùng thương binh môn hợp thành đội liệt vô cùng hoàn chỉnh.
Trận hình vuông, vĩnh viễn là lựa chọn tốt nhất đối phó kỵ binh đột kích.
Trước bọn họ, nỗ cung thủ tháo xuống túi đeo sau lưng, bên trong chính là những thiết lăng tử( đinh) hình lục giác( sáu cánh), bọn họ chạy đến trước phương trận, ngay trong vòng mười bước rắc đầy dưới đất không chút quy tắc.
Số lượng thiết lăng tử không nhiều, nhưng đủ cấp cho đội ngũ kỵ binh không hảo ý một sự kinh hãi vừa vui vừa sợ ngoài ý muốn.
Dưới đêm tối còn mập mờ che giấu, thứ gây tai họa này nếu không trải qua sự tìm tòi cẩn thận, vốn không cách nào phát giác.
Nhanh chóng làm xong hết thảy, nỗ cung thủ vội vã chạy trở vào đại trận, bọn họ mở ra nỗ cung, nghiêm trận chờ đợi.
Tiếng vó ngựa từ từ đến gần, giống như tiếng sấm vang dội.
Đêm tối từ từ rút đi, lại một ngày mới đã tới.
Một vầng mặt trời đỏ từ trong mây mù hoắc nhiên ló ra, chiếu ra vạn ánh sáng mờ, cơ hồ trong nháy mắt chiếu sáng cả bình nguyên, cũng làm nhiễm đỏ một tầng sương trắng. Tầng sương trắng như có như không kia dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống đang từ từ thối lui, thế giới lập tức sáng sủa rõ ràng.
Kỵ sĩ từ phương xa tới gần, trước mắt thành vệ quân xuất hiện một mảnh màu đen nồng đậm. Khải giáp mới tinh dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống, đã tạo ra một ảo giác chậm rãi lưu động.
" Hắc Kỳ quân…là chủ công tới."
Tiếng hô to truyền khắp toàn quân, thành vệ quân môn sôi trào.
Đón ánh mặt trời, trên mặt Hứa Hải Phong hiện lên vẻ tươi cười vui mừng, đối với biểu hiện của những tân binh, hắn cũng không ngoài ý muốn.
Bởi vì, hắn cũng là từ một tân binh phát triển lên.
Thẳng đến hôm nay hắn cũng sẽ không quên, lần đầu tiên ra chiến trường giao chiến với Khải Tát nhân. Khi bọn hắn đánh lùi sự tiến công của Khải Tát nhân, sự xúc động sau khi bọn hắn thắng lợi.
Lần đầu tiên ở trên chiến trường có thể giữ được tính mạng, cũng lấy được thắng lợi, loại cảm giác này ai chưa có kinh nghiệm qua sẽ khó tưởng tượng nổi.
Thành vệ quân vui mừng cười nói, bọn họ giơ cao binh khí trong tay, phóng khoáng giơ tay cười lớn.
" Lưu thống lĩnh ở đâu…"
Tiếng hoan hô chợt yên ổn xuống tới, ánh mắt thành vệ quân nhìn kỹ trên người Lưu thống lĩnh vẫn vẻ mặt thong dong, không chút dao động.
Lưu Tuấn Thư đi nhanh ra, hắn thi triển công phu khinh thân, chỉ chốc lát đã một mình đi tới trước mã đội.
Hứa Hải Phong xuống ngựa, đầy mặt tươi cười đón chào: " Khắc huynh quả nhiên bất phàm, trận đầu tiên của thành vệ quân thắng thật mỹ lệ." Hắn có chút vái chào, nói: " Hứa mỗ chúc mừng Lưu huynh kỳ khai đắc thắng."
Từ sau khi gặp qua Lưu Đình, lại nghe một phen lời hoa ngụy của Tương Khổng Minh, Lưu Tuấn Thư liền cam tâm tình nguyện ở lại Ngọa Long thành.
Thuộc hạ nhân tài dưới trướng Hứa Hải Phong cũng không thiếu, nhưng tướng lãnh cao cấp có thể chân chính thống suất một quân cũng vô cùng thiếu thốn.
Thành vệ quân đã lần thứ hai khoách binh, nhân số lúc này đã ngoài ba vạn, nhưng chọn thống lĩnh, vẫn là một tâm bệnh của hắn.
Trước khi Lưu Tuấn Thư tới, vẫn do Cát Hào Kiếm tạm thời quản lý.
Chỉ là vị tân nhậm giám sát sử của Ngọa Long thành cuối cùng cũng không phải người ra đời trong quân ngũ, muốn hắn đảm nhiệm chức này cũng là miễn cưỡng mà thôi. Thẳng đến sau khi Lưu Tuấn Thư quy thuận, hắn mới có thể giải quyết được chuyện lửa cháy ngang mày này.
Lưu Tuấn Thư thân là một trong những tướng lãnh kiệt xuất nhất của Lưu gia, làm việc rất có thủ đoạn, chỉ trong một tháng đã làm cho thành vệ quân hoàn toàn thuần phục. Vị trí thống lĩnh này thật ra thật sự đã rất vững chắc.
Có chút khom người, Lưu Tuấn Thư thi lễ, nói: " Không dám nhận, Hứa đại tướng quân chỉ trong một năm, nghiêm chỉnh huấn luyện, thành vệ quân đã đủ chiến lực, Lưu mỗ chỉ là hưởng thành quả mà thôi." Khẩu khí của Lưu Tuấn Thư tuy vẫn lạnh nhạt, nhưng đúng là xuất ra từ trong phế phủ.
Thành vệ quân đại khái là dân chúng Thổ Phiên quốc, lúc Hứa Hải Phong rời khỏi kinh sư, sau khi trở về Ngọa Long thành, mới bắt đầu gầy dựng thành quân.
Chỉ trong một năm ngắn ngủi, biểu hiện của bọn họ đã có chút khả quan.
Kỳ thật nếu bàn về tố chất binh viên cũng không tốt lắm, nhưng sau khi bọn họ đoàn đội phối hợp, đã làm Lưu Tuấn Thư mở rộng tầm mắt. Bạn đang đọc chuyện tại TrumTruyen.vn
Nghĩ muốn đạt tới trình độ ăn ý như vậy, theo Lưu Tuấn Thư phỏng chừng, dù là tinh nhuệ chi sư của Hoàng Long quân đoàn, ít nhất cũng cần tới mấy năm. Nhưng những thành vệ quân tố chất cũng không quá tốt này lại dễ dàng làm được, điều này làm cho Lưu Tuấn Thư thật sự giật mình.
Sau đó, dưới sự cho phép của Hứa Hải Phong, Lưu Tuấn Thư tiếp xúc tới quân giáo chuyên môn dùng để bồi huấn những sĩ quan cấp thấp có một không hai trên đời.
Ở bên trong học tập một đoạn thời gian, hắn mới hiểu được đạo lý bên trong.
Thành vệ quân cùng với những bộ đội khác bất đồng, bọn họ phi thường chú trọng, chính là bồi dưỡng cùng rèn luyện quan quân cấp thấp, điểm này ngay tại đương kim thiên hạ, không có chi bộ đội nào có thể so sánh.
Trung, cấp thấp quan quân, đặc biệt là tác dụng của quan quân cấp thấp ở trong quân đội, là lực mạnh khôn cùng lạ thường không thể thay thế.
Lý luận như vậy hoàn toàn phá vỡ tri thức dĩ vãng của Lưu Tuấn Thư, nhưng cẩn thận nghĩ lại, hắn không thể không thừa nhận, những lời này chính thật là câu danh ngôn chí lý.
Tướng lãnh tràn ngập mị lực quả thật có, như Lưu Tuấn Thư nhìn thấy, chỉ tính trong cảnh nội Đại Hán, ít nhất có năm người.
Cổ Đạo Nhiêm, Phương Lệnh Thiên, Phương Lệnh Thần, Đàm Hoành Đạt cùng Lý Bác Hồ.
Năm người bọn họ thống suất bộ đội, ở trong lòng những quân sĩ dũng cảm đều có địa vị vô thượng sùng cao, bọn họ thậm chí bằng vào danh tiếng của chính mình có thể thắng được trái tim của một chi quân đội.
Nhưng tướng lãnh như vậy dù sao quá ít, cho dù dùng lông phượng sừng lân để hình dung cũng tuyệt không quá đáng.
Vô luận là tân nhiệm Thiên Ưng quân đoàn đại thống lĩnh Trương Tấn Trung, hay Hoàng Long quân đoàn đại thống lĩnh Lưu Chính Trung, bọn họ đều không đạt được tới cấp bậc này.
Mệnh lệnh của năm vị tướng lãnh ở trong bộ đội của mình, sẽ giống như thánh chỉ, có thể được tỉ mỉ chấp hành thật cẩn thận. Lúc hai quân giao chiến, chỉ cần đại kỳ của họ còn tung bay trên chiến trường, quân đội của bọn họ sẽ giữ vững được dũng khí.
Bọn họ có thể làm được điểm này, đó là bởi vì bọn họ là tinh thần cột trụ trong quân, danh tự của bọn họ đã đại biểu cho khí phách của quân nhân.
Đại Hán đế quốc chú trọng nhất chính là bồi dưỡng cùng phát quật cho những tướng lãnh cao cấp, một khi có tướng lãnh như vậy, lực chiến đấu của bộ đội sẽ gia tăng rất nhiều.
Chẳng qua ngoại trừ đích hệ bộ đội đại doanh phương bắc của Phương gia, những vị thống lĩnh còn lại tại vị nhiều nhất chỉ có mười năm, thời gian vừa đến, bọn họ sẽ phải bị điều ra khỏi quân đội của mình.
Bởi vì khi bọn hắn làm được điểm này, thì bộ đội bọn hắn suất lĩnh cũng biết thành tư quân của chính họ. Mà nguyên nhân chính là vì như thế, quân đội của họ mới bộc phát ra được lực chiến đấu vô địch.
Nơi này là Đại Hán, là thiên hạ của Lưu gia, vô luận là vị hoàng đế nào, dù hắn có là hiền minh, cũng không cách nào dung nhẫn loại uy hiếp như vậy.
Vì thế mấy trăm năm qua, ngoại trừ đại thống lĩnh của quân đoàn phương bắc xuất thân từ Phương gia, đại thống lĩnh Hoàng Long quân đoàn xuất thân từ Lưu gia ra, còn lại đại thống lĩnh của tam đại quân đoàn đều là vô số.
Làm như vậy sẽ tạo ra một hậu quả không thể tránh được, đó chính là sau khi vị tướng lãnh đó rời đi khỏi quân đội của chính mình, danh vọng của bọn họ sẽ giảm đi rất nhiều.
Đồng dạng, nếu người thống suất mới của bộ đội đó không phải danh tướng như thế, sĩ khí của bọn lính cũng tuyệt đối không cao, càng thêm không có khả năng phát xuất ra lực chiến đấu mạnh mẽ như trước.
Đạo lý này, mỗi người đều hiểu, nhưng từ đầu đến cuối, bao nhiêu thánh hiền đều bó tay không cách giải quyết.
Lực chiến đấu của quân đội so với giang sơn của nhà mình thứ nào trọng yếu, đây tựa hồ là mâu thuẫn không cách nào giải quyết.
Nhưng quân giáo xuất hiện, lại cải biến hiện tượng này, những thấp, trung quan quân được hệ thống huấn luyện, khiến cho quân đội ngưng tụ sự đoàn kết trước đó chưa từng có. Lực ngưng tụ cường đại đại biểu cho lực chiến đấu vô địch.
Bọn họ đã không phải là quân đội tư nhân, không…bọn họ vẫn là quân đội tư nhân, vì bọn họ thuần phục chính là Hứa Hải Phong, là hiệu trưởng quân giáo Hứa Hải Phong, mà không phải người đảm nhiệm thống lĩnh thành vệ quân Lưu Tuấn Thư.
Hắn biết, tuy mình là trưởng quan cao nhất của chi bộ đội này, nhưng một khi nghĩ muốn mưu đồ làm loạn, nghĩ muốn bất lợi đối với Hứa Hải Phong, vậy chờ đợi hắn sẽ là hậu quả không thể tưởng nổi.
Dù cho hắn đảm nhiệm vị trí này suốt mười năm, hắn vẫn không dám có hi vọng xa vời.
Bởi vì hắn không dám xác định, khi Hứa Hải Phong xuất hiện trước mặt chi bộ đội này, các tướng sĩ sẽ làm ra lựa chọn như thế nào.
Lưu Tuấn Thư ngẩng đầu nhìn gương mặt tươi cười của Hứa Hải Phong, khuôn mặt hòa ái mang theo ý cười nhè nhẹ, phảng phất như trong thiên hạ không còn chuyện gì có thể làm khó được hắn.
Có lẽ, hắn đã trở thành vị danh tướng thứ sáu của Đại Hán.
" Như thế nào? Lưu huynh đối với biểu hiện của các nhi lang môn hài lòng không?" Cảm nhận được ánh mắt khác thường của hắn, nụ cười trên mặt Hứa Hải Phong càng thêm nồng hậu.
Lưu Tuấn Thư yên lặng gật đầu, dù hắn không nói một lời, nhưng hắn không thể không thừa nhận.
Thành vệ quân là chi bộ đội tốt nhất, đắc tâm nhất mà hắn suất lĩnh.
Trong thường ngày, các tướng sĩ luôn tự phát tham thảo, trao đổi những tâm đắc có được của chính mình. Đặc biệt là trước khi đại chiến, loại không khí này càng thêm nồng hậu.
Lần này trước khi xuất chinh, những tướng lãnh có tư cách tham gia vào kế hoạch hành động đều đem những ý kiến mình nhìn thấy, đưa ra vô số đề nghị, có rất nhiều điều mà chính bản thân Lưu Tuấn Thư cũng chưa từng để ý tới.
Hắn đều thu nhận hết những ý kiến này, nhưng một khi hắn quyết định xuống, trong quân sẽ không còn nửa câu phản đối.
Dù trong lòng bọn họ có bất mãn đối với quyết định của hắn, nhưng trong hành động, bọn họ lại biểu hiện hoàn toàn phục tùng.
Trên đại đường của quân giáo, có một hàng chữ nạm vàng rất to: " Phục tùng mệnh lệnh."
Đúng vậy, thiết luật đầu tiên của quân đội, không phải linh hoạt quyền biến, không phải dũng mãnh ương ngạnh, mà là phục tùng.
Phục tùng mệnh lệnh.
Không có lý do gì, chỉ có bộ đội tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh mới là một thiết quân chân chính.
Thành vệ quân làm được, ngày đầu tiên khi bọn họ tham gia học tập đã nhận được một tư tưởng – phục tùng mệnh lệnh.
Thẳng đến hôm nay, bọn họ rốt cục làm được, hơn nữa còn làm được gần như hoàn mỹ.