Edit: windy
Sau giờ ngọ thời tiết quang đãng, Tĩnh Thục cố ý mặc y phục cao cổ che đi dấu hôn, ôm nữ nhi ra ngoài phơi nắng. Vì đã che dấu hôn, thẹn thùng ngọt ngào trên người khó che được, bị người nhìn thấy, vẫn có biểu cảm muốn nói lại thôi.
Mà bọn họ tới Bồng Lai mới qua ngày đầu tiên, cho dù có chút bất mãn với phu quân, Tĩnh Thục vẫn tự mình xuống bếp làm hai món, cho nam nhân đã vất vả nuôi gia đình.
Chu Lãng vừa ăn vừa nhìn nàng cười, cơm nước xong, Tĩnh Thục rốt cuộc không nhịn được thẹn thùng hỏi: “Chàng cười cái gì?”
“Cười nàng đó, nghĩ một đằng nói một nẻo. Trong lòng rõ ràng rất thương ta, ngoài miệng cũng không đồng ý thừa nhận. Có phải không, tiểu nữ nhi, về sau cũng đừng giống nương ngốc con, thích ai thì cứ nói ra, nếu không thì người ta có thể đã cưới nữ nhân khác rồi.” Chu Lãng trêu chọc nữ nhi, hai cha con trong lúc tuy không hiểu nói gì, nhưng lại cực kì nhất trí mà cười ngây ngô.
Tĩnh Thục ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn một lớn một nhỏ ở trên giường lăn qua lăn lại, cười mắng: “Nữ nhi sắp bị chàng dạy hư rồi, nữ tử phải cẩn trọng một chút, không thể mặt dày như chàng được?”
Chu Lãng quay đầu nhìn thê tử tóc dài tới eo một cái, ngồi xếp bằng ở trên giường ngoắc ngoắc nàng: “Nào, chúng ta thử xem nữ nhi thích ai.”
Làm phụ thân còn muốn cùng nương tử so cái này? Thật là không biết tự lượng sức mình.
Tĩnh Thục tràn đầy tin tưởng ngồi đến bên giường, vỗ vỗ tay nhỏ: “Nữu Nữu, nào mẫu thân ở đây.”
“Xem phụ thân, xem phụ thân.” Chu Lãng đem tay phải lặng lẽ ra phía sau, ở lúc Tĩnh Thục không nhìn thấy nhẹ nhành lắc lắc trống lắc nữ nhi thích, lại không để nó phát ra tiếng.
Tiểu cô nương giơ giơ tay nhỏ hướng phía phụ thân, Chu Lãng liền nở nụ cười: “Thế nào? Thua rồi.”
Tĩnh Thục không phục nhìn nữ nhi, sao mới chơi cùng hắn một lúc, đã không cần mẫu thân rồi hả?
Bộ dáng vừa nghi hoặc vừa tức giận của nương tử, cực kì đáng yêu, Chu Lãng cười ha ha. Tiểu cô nương thấy, cũng nhìn phụ thân ngây ngô cười. Tĩnh Thục nóng nảy, đưa ra sát chiêu, đem vạt áo vạch sang một bên, lộ ra bảo bối hai cha con: “Nữu Nữu, muốn không?”
Tiểu nha đầu lập tức phản chiến, quơ tay ôm lấy nguồn thức ăn của mình. Tĩnh Thục đỏ mặt ôm nữ nhi ăn sữa, đắc ý lắc đầu. Nhìn nữ nhi uống liên tục, Chu Lãng tham lam bẹp miệng: “Nương tử, nàng học xấu.”
“Đều là bị chàng ép ra, ai biết chàng dùng chiêu xấu gì, lại khiến cho nữ nhi không nhìn ta.”
“Không nói cho nàng, lát nàng để cho ta ăn một miếng, ta cho nàng biết.”
“Ta mới không cần, chàng thích nói thì nói.”
“Nương tử…” Hắn động tay kéo quần nàng.
“Chàng làm gì vậy? Nữ nhi đang ăn, chàng đừng làm bậy.” Tiểu nương tử quay người trốn đi.
“Không dám, con ăn một bên, ta ăn một bên, không ai liên quan tới ai.” Nương tử ôm nữ nhi sao có thể tránh được bàn tay tàn sát bữa bãi của hắn, không bao lâu, nàng ở trong lòng hắn, nữ nhi ở trong ngực nàng.
Hắn có sức, đủ để đỡ hai người, chỉ là không dám động lớn, sợ nữ nhi bị sặc.
Chậm rãi di chuyển, ma xát từng chỗ mẫn cảm, Tĩnh Thục muốn lui lại không thể lui, muốn tách khỏi lại không thể trốn thoát được. Đứa nhỏ ra sức mút vào, hắn lại ôn nhu đòi hỏi, kích thích đến đầu ngón chân cũng đã cuộn lại.
Thật chua xót, tê mỏi đến không chịu được…
“Phu quân, đừng… đừng nhúc nhích, ta sắp không ôm được nữ nhi rồi.” Tiểu nương tử nũng nịu khẩn cầu.
“Không sao, ta ôm hai người các nàng, con không rơi được đâu.” Nhưng sắp đến khoảnh khắc tuyệt vời, hắn làm sao có thể dừng lại.
Tĩnh Thục xương cốt tê dại mềm nhũn ra, đã nói không ra lời, cánh tay mềm nhũn không thể ôm đứa nhỏ, may có hắn đỡ. Chu Lãng một tay đỡ nữ nhi một tay đỡ sau lưng nàng, sức nặng hai người đều đặt trên người hắn, lại thoải mái đến tận xương.
Đêm nay, tiểu nha đầu ngủ trên giường lớn cùng phụ mẫu. Nàng ở bên trong cùng, mẫu thân ôm nàng, phụ thân ôm mẫu thân, một nhà ba người, ngủ rất ấm áp.
Cuộc sống gia đình quá thư thái liền có vẻ đặc biệt nhanh, đảo mắt đã đến tháng tư.
Mười sáu tháng tư là hội chùa Hải Thần, Tĩnh Thục mang theo nữ nhi sắp trăm ngày đến trong miếu cầu phúc, thuận tiện cũng đi ngắm cảnh một chút. Chu Lãng một tấc cũng không rời ở bên cạnh, hộ tống hai bọn họ.
“Nương tử, nàng coi, tương truyền nơi đó chính là nơi Tần Thủy Hoàng phái đồng nam đồng nữ lập cầu biển đầu tiên.” Chu Lãng một tay ôm nữ nhi, một tay chỉ vào đăng tiên dưới đài cửa biển.
“Đều nói núi không có cao nhân, nhưng lại có tiên danh. Núi Đan nhai này chính là nhờ danh vị tiên nhân đã nghe danh rồi.” Tĩnh Thục nhìn trời quang mây tạnh, cây xanh như đệm thêm cảnh đẹp, cảm thấy tinh thần gột rửa, thoải mái.
“Kỳ thật không chỉ là núi, ta càng thích bờ biển nơi này, nàng coi, rộng lớn mạnh mẽ, không bến bờ, thấy nó, liền cảm thấy trong lòng rộng lớn, thoải mái.” Chu Lãng chỉ vào biển lớn cho Nữu Nữu xem: “Bảo bối, con xem, đó chính là biển, có thích không?”
Nữu Nữu nhìn không hiểu gì, nhưng nàng thấy rất nhiều cánh hải âu bay lượn, liền giơ tay muốn bắt, hoặc như là đang chào hỏi với người dân, đôi mắt đen láy cười đến vòng thành hình trăng rằm.
Hai phu thê nhìn dáng vẻ ngây thơ của nữ nhi đều cực kì thỏa mãn, Tĩnh Thục yêu thích sờ sờ gương mặt của tiểu nha đầu, cười nói: “Chúng ta rời Kinh thành, thật sự là lựa chọn chính xác, nhốt mình ở trong đại trạch kia, cả ngày lo lắng đề phòng, một chút cũng không vui.”
Chu Lãng xoa xoa tay nương tử: “Nàng thích, chúng ta liền ở lại nơi này, tuy không có phồn hoa giàu có như Kinh thành, nhưng có nàng cùng Nữu Nữu là đủ rồi, chỉ cần nàng không sợ nghèo sợ khổ là được.
Tĩnh Thục kéo tay phu quân, dịu dàng cười nói: “Ta cũng vậy, chỉ cần có chàng cùng nữ nhi, chính là cuộc sống ta mãn ý nhất.”
Một nhà ba người hòa thuận ngọt ngào vui vẻ, lại ở dưới chân núi gặp phải hai mẹ con bất hạnh, quỳ ở ven đường bán mình làm nô.
Tĩnh Thục vốn không chú ý các nàng, phụ nhân kia thấy một nhà bọn họ đi qua, quỳ bò vài bước tới bên chân Tĩnh Thục: “Phu nhân, vừa thấy phu nhân mặt mũi hiền lành liền biết là người tốt, xin người thương xót, mua tôi cùng nữ nhi của tôi là nô bộc đi, chúng tôi không xin gì khác, chỉ xin một miếng cơm.
Thải Mặc cùng Tố Tiên sợ nữ nhân xa lạ này làm hại đến phu nhân, liền chạy tới túm nàng ra, nhưng nàng không chịu, quỳ trên mặt đất dập đầu liên tục, chỉ chốc sau máu liền chảy ra.
“Nương, người đừng như vậy, phu nhân không mua chúng ta, nhất định vì trong nhà không thiếu hạ nhân, chúng ta tìm nhà khác đừng làm khó xử nữa.” Cô nương trông xinh đẹp cúi thấp đầu, tiến lên giữ chặt nàng.
Chu Lãng thờ ơ nhìn, cũng không nói chuyện, muốn xem một chút nương tử xử lý việc này ra sao.
“Ngươi là ai? Ngươi qua lại nhiều như vậy, vì sao níu chặt ta không rời.” Tĩnh Thục cảnh giác nhìn các nàng.
“Phu nhân, hai mẹ con chúng tôi là dân chạy nạn từ Uy Hải tới đây, phụ thân nàng bị giặc cỏ giết chết, chúng tôi chạy vòng vo cũng không tìm được thân thích, đành phải bán mình làm nô, xin một miếng cơm. Hôm nay tuy người qua lại nhiều, nhưng chỉ mặc bình thường, người mang theo người hầu lại không có mấy người. Trước bộ dạng đều hung ác lão thân không dám tiến lên, chỉ nhìn thấy duy nhất phu nhân vừa giàu có lại có nhiều hạ nhân, xin phu nhân thu lưu chúng tôi đi. Giặt y phục, nấu cơm, dọn dẹp đình viện, tất cả việc vặt vãnh, chúng tôi đều có thể làm.” Phụ nhân vừa nói vừa dập đầu.
Tĩnh Thục dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Chu Lãng, hắn cười cổ vũ nàng: “Nương tử quyết định đi.”
Tĩnh Thục hơi mím môi, quyết tâm nói: “Nhà của chúng ta không thiếu hạ nhân, trước cho các ngươi ít vụn bạc ăn cơm vậy, lại đi xin những người khác đi.”
Phụ nhân kia cũng không đồng ý nhận bạc vụn Thải Mặc đưa, khóc ròng nói: “Phu nhân, người làm người tốt thì làm đến cùng đi, chúng ta vẫn luôn bữa có bữa không, xin người thu lưu chúng tôi đi, xin người mở lòng…”
Tĩnh Thục thiện tâm, nhìn bộ dáng của nàng ta cũng thật sự không đành lòng, nhưng lại không dám dễ tin quá, vẫn lựa chọn dựa vào phu quân giải quyết. Ôm nữ nhi trong tay Chu Lãng, nàng xoay người đi đến phía sau phu quân, yên tâm ỷ lại vào hắn.
Chu Lãng nhìn tiểu nương tử cười cười, quay đầu nhìn về phía hai mẹ con kia ánh mắt lại không hiền lành gì.
“Đã xin một miếng ăn, cũng được, trong quân doanh đang thiếu tạp dịch, các người đi vào trong đó, trong nhà ta… Là tuyệt đối không để cho người không rõ ràng vào.” Ngữ khí Chu Lãng nhàn nhạt, lại có chút rét lạnh, sợ tới mức phụ nhân kia không dám nói tiếp nữa.
“Quân… Trong quân? Chúng tôi không dám trèo cao, ngộ nhỡ hầu hạ không tốt quân gia, vậy…” Tiểu cô nương xinh đẹp quỳ bò tiến lên, điềm đạm nhìn về phía Chu Lãng.
“Hầu hạ không tốt liền xử theo quân pháp, loạn côn đánh chết, vứt đi.” Chu Lãng không muốn nghe bọn họ nói lời vô nghĩa, sai người kéo hai nữ nhân kia ra.
Xem ra có người thấy bọn họ không thể sống quá tốt rồi, ngàn dặm xa xôi cũng phái tới đây gây sóng gió, được thôi, Chu Lãng thật muốn xem xem rốt cuộc là loại người nào, tự cho là đúng tưởng hai phu thê họ là kẻ ngốc sao?
Lên xe ngựa, Tĩnh Thục ôm đứa nhỏ ngẩn người. Chu Lãng duỗi tay ra, đem hai người ôm vào trong ngực: “Đừng sợ, không ai có thể làm hại chúng ta.”
“Chúng ta đã rời xa Kinh thành rồi, vì sao bọn họ vẫn không chịu buông tha cho chúng ta?” Tiểu nương tử thật sự không hiểu.
Chu Lãng cười khổ: “Vì sao? Bởi vì có vài người không thích thấy người khác sống tốt hơn mình. Còn có vài người, cho rằng hắn thấy quan trọng, người khác cũng thấy quan trọng, ví như tước vị, gia sản. Nếu đã đưa hai người kia tới cửa, ta liền cạy miệng bọn họ, xem xem rốt cuộc là ai ở sau lưng sai khiến, mục đích để bọn họ tới là gì.”
Mắt không thấy tâm không phiền, Tĩnh Thục cùng nữ nhi vẫn trải qua cuộc sống gia đình hạnh phúc ngọt ngào, mãi đến một ngày Chu Lãng đột nhiên cười nói với nàng, hai mẹ con kia bị đưa vào trong quân doanh làm tạp dịch đã lộ nguyên hình.
Hiện giờ làm kẻ âm thầm tiếp khách, một kẻ chuyên môn cò kè mặc cả, giữ cửa trông chừng, hai mẹ con kia phối hợp, thật đã quên ước nguyện ban đầu, rất nhanh có thể moi ra.