Sáng hôm sau, Tống Nhã Đình dậy từ rất sớm, cô rửa mặt và thay quần áo xong thì đến tìm Thời Minh Quang. Không ngờ anh dậy còn sớm hơn cô, lúc này, anh đã ngồi trước bàn ăn, trẽn bàn bày sẵn hoành thánh, cháo, mì, bánh bao, bánh quấy,… đủ các món, chủng loại vô cùng phong phú.
Tống Nhã Đình ngồi xuống đối diện Thời Minh Quang, anh vừa ngước mắt nhìn cô thì ngón tay chợt cứng lại.
Anh nhíu mày: “Cô ăn mặc kiểu gì đấy?”
Tống Nhã Đinh chớp chớp mắt nói: “Em bỏ ra hơn bốn mươi phút đế trang điếm đấy! Có đẹp không?”
Tang Du vốn đang rót nước, nghe Tống Nhã Đình nói vậy thì vỏ thức quay đầu nhìn, nhưng ngay sau đó, tay anh ta run lên, suýt nữa thì không cầm được cái ly. Anh ta ho sặc sụa:”… Cô Tống, cô..:
Tống Nhã Đình tỏ vẻ đắc ý: “Đừng cỏ bị kỹ thuật trang điếm cao siêu của tôi dọa sợ đấy nhé, tôi biết là tôi rất lợi hại mà!”
Tang Du:
Anh ta á khấu nhìn Tống Nhã Đình.
Kỹ thuật trang điếm của Tống Nhã Đình quả thực vô cùng cao siêu, cao siêu đến độ mẹ cô cũng chưa chẳc nhận ra cỏ.
Mặt cỏ phú một lớp phấn nền tráng như tuyết, độ dày chắng khác nào vôi quét tường, khiến cá khuôn mặt nhìn không có chút máu, hơn nữa, cô còn trang điếm dạng khói, hai cái quầng thâm mât đảm bảo sánh ngang quốc bảo.
Ké mắt vừa thò lại vừa dài, gần như muốn xếch lên đến huyệt thái dương, má hồng thì không đánh đều, nhìn cháng khác nào cái mông khỉ.
Kinh khủng nhất là đôi môi đỏ như máu, màu son tươi rói được vẽ tràn viền môi mang đến cảm giác vồ cùng u ám, khiến người ta không khỏi hoài
nghi vừa sáng sớm đã đụng quỷ rồi.
Tang Du gian nan nói: “Cô Tống, cỏ có cảm thấy là… cô trang điếm cỏ hơi quá rồi không? Đi học mà trang điểm thì cũng không hay lâm đâu, đúng không?”
Tống Nhã Đình khòng nhịn được cười, lần đầu khi trang điếm như vậy, cô cũng bị chính mình dọa khi nhìn vào gương, nhưng từ sau khi về nước, vì tránh một số phiền phức không cần thiết, cô vẩn luôn trang điếm kiếu vậy, dần dần cũng quen. Cô chậm rãi nói: ‘Thì bời do đi học nên phải trang điếm cho thật đẹp đấy chứ!”
Tang Du: “… Hình như cô có hiểu lầm gì với từ “đẹp” đúng không?”
Tống Nhã Đình bưng một bát hoành thánh lên và nóỉ: “Em ăn cái này
là được rồi”.
Thời Minh Quang lạnh lùng nói: ‘Tỏi bảo cô đến ăn cơm à?”
“Hờ?”, Tống Nhã Đình hoang mang: “Nếu không thì anh gọi em đến đưa ma à?”
Thời Minh Quang:
Anh nhắm hai mắt lại: “Kiếu hóa trang này của cô đúng là rất thích hợp để đưa ma”.
“Quá khen, quá khen!”
Tang Du nhẳc nhờ: “Cô Tống, ý của cậu ba là cỏ… đút cho cậu ấy ăn”.
Tống Nhã Đình nâm chặt cái thìa trong tay, miền cưỡng múc một viên hoảnh thánh rồi bằt đầu thối: “Ưm, há
miệng”.
Trong lòng Thời Minh Quang rất kháng cự việc này, thử hỏi nhìn khuôn mặt trang điếm lòe loẹt của Tống Nhã Đình thì ai có thể nuốt tròi được cơ chứ?
Không một ai!
Nhưng cơ thế anh lại mất khống chế, đến khi kịp phản ứng thì anh đã há mồm ản viên hoành thánh kia.
Thịt tôm ngọt lịm hòa cùng thịt ba chỉ và cà rốt, mùi vị rất ngon, không tệ chút nào!
Thời Minh Quang lạnh lùng ăn hết một bát hoành thánh. Đút anh ăn xong, Tống Nhã Đình lập tức buông thìa, mặt cô lộ rõ vẻ hân hoan, tung tăng hệt như
một con chim sẻ, tay thì lanh lẹ xé bánh quấy thành từng miếng nhỏ rồi thả vào sữa đậu nành. Thời Minh Quang nhíu mày: “… Cô ăn kiếu gì thế?”
Tống Nhã Đình kinh ngạc nói: “Anh chưa từng ăn vậy à? Bánh quấy ngâm đậu nành nha, không ngâm đậu nành thi sao có thế gọi là bánh quấy được”.
Đúng là Thời Minh Quang chưa từng nếm qua.
Anh nhìn Tống Nhả Đình múc từng muỗng bánh quấy ngâm sữa đậu nành cho vào miệng, vậy mà lại sinh ra cảm giác thèm ăn đã lâu không có, đột nhiên, anh bắt lấy tay Tống Nhă Đình rồi cúi đầu xuống ân hết thìa bánh quẩy kia.
… Vị cũng không tệ lẳm.
Tống Nhã Đình sững sờ.
Bàn tay với những khớp xương rõ ràng của Thời Minh Quang nắm lấy bàn tay nhỏ gầy của cô. Tống Nhã Đình có thế cảm nhận rất rõ nhiệt độ từ cơ thế anh. còn có những khớp xương thon dài.
Cô cỏ hơi ngơ ngác, đến khi cô giật mình hoàn hồn thì bánh quấy đã bị ai kia ăn hết, và anh cũng đa buông tay cô tự lúc nào.
Cô cảm thấy dờ khóc dở cười.
Cậu ba Thời là trẻ con à? cảm thấy đồ ăn trong chén của người khác thơm ngon hơn à?
Việc này làm cô không khỏi nhớ đến thời điểm cậu ba Thời hệt như một con chó to lớn, ôm chặt lấy cô, lại còn lè lưỡi liếm loạn trên người cô.
Sau khi ăn xong điếm tâm và dặm lại lớp son môi, cỏ hào hứng chào tạm biệt Thời Minh Quang: “Cậu ba à, em đi trước nha”.
Thời Minh Quang vô cùng thờ ơ: “Cút đi”.
Tống Nhã Đình liếc nhìn anh, tròng mầt cô đảo quanh, bồng nhỉẽn cô xông đến. Lúc này, Thời Minh Quang đã có chuấn bị, anh nhanh tay che miệng mình lại và lạnh lùng nói: “Không được hôn tôi”.
Không thực hiện được mưu đồ, Tống Nhã Đình có hơi thất vọng, vốn đĩ cõ định tặng cho Thời Minh Quang một dấu son môi đấy.
Cò kéo tay Thời Minh Quang ra, phàn nàn: “Lúc cân người ta thì gọi người ta là bảo bối, đến khi không cần lại bảo cút đi, haiz, đúng là đàn ông”.
Thời Minh Quang:
Tống Nhã Đình nói xong liền bỏ chạy, cô chạy còn nhanh hơn thỏ. Thời Minh Quang bị cô chọc suýt nữa thì nối điên, anh quay sang nhìn Tang Du: ‘Tôi gọi cô ta là bảo bối lúc nào hử?”
Tang Du liền đáp: “Không có, là cô Tống nói bậy đấy! Cậu ba, cậu chưa từng nói những lời nhưvậy!”
Thời Minh Quang miền cưỡng tỉnh táo lại, anh day day huyệt thái dương, nói:”… Cư Sơn Tình đem về thứ gi vậy chứ? Khiến tôi buồn nôn chết được!”
Tang Du nói: “Vậy không phải tốt à. cô Tống cỏ sức sống tràn trề như vậy, cũng lảu rồi cậu không được thả lỏng mà!”
Thời Minh Quang lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh lập lại lần nữa xem!”
Tang Du:”… Bà hai đúng là đáng chết mà! Giết người tru tàm mà! Chác chắn là bà hai muốn dùng cô Tống để khiến câu khó chiu!”
Tống Nhã Đình xách cặp đi ra ngoài, cặp sách và đồ trang điếm đều do cô nhờ người hầu chuấn bi đẽm qua, những người kia e sợ Thời Minh Quang nên cũng không dám trái lời cỏ, vì thế, đồ của mà cỏ muốn nhanh chóng được đưa đến.
Tang Du sầp xếp tàl xế cho cô, Tống Nhả Đình ngồi lên xe, ngầm nhìn khung cảnh bẽn ngoài qua ô cửa số.
Tống Nhã Đình đã học xong cấp ba, ngôi trường hiện tại cô đang học vốn là một trường đào tạo chuyên biệt. Những người đến đây học hoặc là có thành tích học tập siêu tốt, hoặc là có gia thế siêu cấp, bới vì học sinh tốt nghiệp từ ngôi trường này cỏ xác suất rất lớn đậu vào các ngôi trường danh tiếng thuộc hàng Top trẽn thế giới.
Trường đào tạo mà cô theo học giống như một ban nhỏ do các trường đại học nối tiếng lập ra, chỉ cần đạt đủ điểm trong kỳ kiểm tra là có thế trực tiếp nhặn được thông báo trúng tuyến.
Đương nhiên, loại học sinh có thành tích sáu môn 100% đội số như Tống Nhã Đình là dựa vào quan hệ mới vào được đảy, có thế xem như cố sức lách vào.
Mà có vào cũng là vào lớp 11, lớp có thành tích tệ hại nhất, chứ không được như Tống Thải Vi, thành tích siêu tốt nên được vào lớp 1.
Vụ án của Chu Tư Uyển không có bao nhiêu người biết, Tống Thải Vi và Uông Tảm Nhụy trong lòng cỏ quỷ nên đâu dám trâng trợn cồng khai, bọn họ thậm chí còn che giấu sít sao, vì lẽ đỏ
trong trường không hề cỏ một chút tin tức nào. Tất cả mọi người đều cho rang Tống Nhã Đinh tạm nghi hai tháng là do không cấn thận bị té gãy chân.
Ngay cả đám học sinh có thành tích tệ hại của lớp 11 cũng không buồn làm bạn với cô.
Nguyên nhản rất đơn giản, Tống Nhã Đình xấu, hơn nữa còn hay gây chuyện. Vừa đến đã theo đuổi hotboy của lớp, thậm chí còn công khai tỏ tình, sau đó, cô còn nhiều lần chặn đường người mà anh chàng hotboy kia thích, ép người ta đến mức phải thôi học, đòi tự sát. Hơn nữa, lúc nào cô cũng xếp hạng chót, nhờ vào sức một mình cô mà kéo tuột điếm bình quân của cả lớp. Nhưng hết lần này đến lần khác, bời vì nhà cô có tiền nẽn ban lãnh đạo trường đều mẳt nhắm mat mớ cho
qua, việc này khiến không ít người hận đến ngứa răng.