Biên: pastelxduck
_ DIANA _
Thực sự không hiểu tôi đã nghĩ gì, chỉ biết ý tưởng duy nhất nảy ra trong đầu là phải hôn cậu để cậu bị phân tâm.
Khoảnh khắc môi tôi chạm môi cậu, hàng loạt đốm sáng bùng cháy lên. Theo đúng nghĩa đen, các tia lửa điện lan tỏa chạy khắp cơ thể tôi, nhưng thay vì cảm thấy sợ hãi, tôi dường như thấy chút gì đó... hạnh phúc. Giống như có cả đàn bướm đang vẫy cánh bay lên trong dạ dày, nơi tôi không tài nào hiểu được sao có thể đủ chỗ chứa cho tất cả sinh vật nhỏ bé đó. Môi cậu mềm mại như viên kẹo dẻo marshmallow, ngọt như mật hoa, tuyệt vời kinh khủng tới mức không thể diễn tả được.
Tất cả như đang dừng lại.
Xavier rời tay khỏi mặt tôi, vòng nó ôm lấy cái eo nhỏ bé của tôi, siết lại, kéo tôi càng gần cậu hơn.
Như thể tôi vốn thuộc về vòng tay cậu.
Như thể chúng tôi là những sinh vật duy nhất của tạo hoá và không ai có thể ngăn cản chúng tôi đến với nhau.
Như thể tất cả rắc rối và muộn phiền tan biến.
Như thể định mệnh đã sắp đặt để tôi đến với cậu.
Và là của cậu.
Tôi hoảng hốt giật mình, đẩy cậu ra, đứng dậy rồi đưa tay kéo cậu lên. Thật hên rằng cậu chỉ nhìn tôi chứ không nhìn sang bên phải, nơi đống vũ khí còn yên vị ở đó.
Xavier cười toét đến tận mang tai, con ngươi đen sáng lấp lánh và có màu hồng nhẹ trên má cậu. Có phải... cậu đang đỏ mặt? Tôi mím môi nín cười, dư vị của cậu vẫn còn đọng trên môi và tôi thực sự không muốn hương vị đó bay đi.
Xavier rõ ràng đang bị đỏ mặt chỉ vì một nụ hôn. Tôi cứ nghĩ rằng các nam sói luôn là những người có nhu cầu cao. Tôi biết cậu đã có rất nhiều kinh nghiệm với phụ nữ, vậy mà cậu lại bối rối chỉ vì tôi. Bong bóng xà phòng vỡ tan trong người tôi.
"Tớ nghĩ tớ phải đi rồi." Xavier thì thầm, đủ để tôi nghe thấy, vẫn còn đỏ mặt.
Tôi gật đầu nhanh. Tôi cần một chút không gian riêng để suy nghĩ về đống hổ lốn vừa rồi. Tôi dùng chút lực đẩy Xavier về phía cửa sổ. Trước khi nhảy xuống, Xavier nhìn tôi lần nữa "Không có nụ hôn chúc ngủ ngon sao?"
Lần thứ tư. Tôi phát cáu đẩy cậu ra. Xavier hạ cánh nhẹ nhàng với một tiếng cười như nhạc từ đôi môi ngọt ngào của cậu.
Đôi môi ngọt ngào? Trời ạ...
Xavier biến mất giữa rừng cây, tôi còn đứng nhìn nơi cậu vừa biến mất. Kéo tấm màn lại, tôi thở dài.
Tôi phải ngăn chặn ngay lập tức... cái cảm giác đang dần chế ngự lấy toàn bộ con người tôi hiện tại.
Tôi không ở đây không phải để bắt đầu một tình yêu gà bông với ai đó. Tôi đến đây để hoàn thành nhiệm vụ mà cha mẹ tôi đã hoàn thành trong quá khứ.
Ý tôi là, tôi là một thợ săn. Xavier sẽ nghĩ gì nếu biết được điều đó?
Một cơn quặn thắt nhói lên trong dạ dày. Tôi có thể hình dung vẻ mặt cậu lấp đầy sự giận dữ, chê trách, và kinh tởm nếu như cậu khám phá ra thực sự tôi là ai.
Tôi cần phải dừng ngay việc này lại trước khi tôi làm tổn thương chính bản thân mình.
Như đã từng trong quá khứ.
-
"Cắm trại?" James lặp lại, tai anh vểnh lên khi nghe thấy thông báo.
"Tất cả học sinh trong khối sẽ tham gia hoạt động này. Cuộc cắm trại sẽ diễn ra trong 3 ngày và 2 đêm." Giáo viên chủ nhiệm nói.
Tôi và James trao đổi ánh mắt để quyết định có đi hay không. Cuối tuần trước, một ngày sau... sự kiện đó... chúng tôi đến nơi nhìn thấy bọn rouge lần cuối, nhưng chúng đã rời khỏi đó. Chúng tôi đã tìm kiếm nơi trú ẩn của chúng nhưng không có dấu vết nào.
Nếu tôi không quá phân tâm, có khi tôi đã tìm ra chúng.
Tôi thở dài, Xavier là tất cả những gì tôi nghĩ đến trong hai ngày qua. Thấy không? Nó thậm chí còn ảnh hưởng đến công việc của tôi. Sát thủ của Satan bị phân tâm bởi một chàng trai. Tệ hơn nữa, một người sói.
Thầy giáo hắng giọng, thành công thu hút sự chú ý của mọi người. "Tất cả sẽ tham gia. Điều này có nghĩa là không một ai được phép nói không. Thầy hiệu trưởng, Ngài Bill Tendro đã yêu cầu như thế. Bất cứ học sinh nào không tham gia, cô ta hoặc cậu ta sẽ bị đuổi."
Mọi người nhún vai vì họ đều không có lí do nào để mà không tham gia trong khi tôi và James nhăn mặt.
Bị đuổi? Việc đó có đáng không?
Và lần nữa, chúng tôi không muốn bị đuổi, thế nên không có lựa chọn nào khác ngoại trừ giả bộ tham gia và lẻn ra lúc cuối giờ.
Tôi nhìn sang Xavier, bắt gặp cậu cũng đang nhìn tôi với nụ cười nhỏ ngang môi, tay chống cằm. Tôi không thể ngăn mình mỉm cười lại y vậy với cậu rồi quay trở lại nhìn cô giáo.
Qua khoé mắt, tôi thấy James nhăn mặt liếc giữa tôi và Xavier. Tôi mặc kệ anh và tiếp tục (giả vờ) nghe giảng.
_ XAVIER _
"Ngừng lại dùm đi." Mark nói, liếc tôi khi tôi trong khi đang xử miếng burger của cậu ta.
Tôi ngạc nhiên nhìn Mark. "Ngừng gì cơ?"
"Cái vẻ mặt đó. Thật sự đấy, anh bạn. Cậu làm tôi ớn lạnh." Delta của tôi cau mày.
Mate của cậu ta đang ngồi bên cạnh liền lên tiếng chế nhạo "Anh yêu à, anh cũng nhìn em y chóc như vậy khi lần đầu hôn em..." Giọng cô nàng nhỏ dần xuống, hít mạnh vào một hơi, trơn tròn mắt nhìn tôi, ý cười toe toét. "Hai người đã hôn rồi đúng không!" Cô nàng chỉ thẳng ngón tay vào tôi.
Martha cũng thở dồn dập, quay thẳng mặt nhìn tôi "Tôi biết mà! Tôi biết ngay mà! Cái cách cậu và Diana liếc mắt đưa tình làm tôi muốn nôn mửa!"
Mark cười to, lắc đầu "Cậu hoàn toàn bị cô ấy câu mất hồn rồi."
Tôi nheo mắt nhìn họ và khoanh tay lại "Không hề. Chúng tôi vẫn đang trong quá trình tìm hiểu."
"Diana và James kìa!" Martha hát, thì thầm to với cả nhóm, tôi lập tức quay phắt về phía cánh cửa căn tin và đúng thật nàng mate lộng lẫy của tôi đang bước vào.
_ DIANA _
Tôi và James bước vào căn tin, các học sinh khác dạt qua một bên nhường đường như vùng biển đỏ, có lẽ do chúng tôi được vinh hạnh ngồi ở cái bàn nổi tiếng. Mặc dù chúng tôi cũng không quan tâm lắm việc tiếp xúc với một alpha, không phải chúng tôi lợi dụng cậu hay sao đó... chỉ là...
Tôi nhăn mặt, tôi không có câu trả lời cho câu hỏi đó.
Tôi thấy cả nhóm và chúng tôi bước nhanh hơn đến chỗ họ. Xavier cười với tôi và tôi đến ngồi cạnh cậu ta. "Tớ đã mua vài thứ cậu thích và cả một cây kem." Mắt tôi sáng lên khi nghe đến từ kem. "Ồ, và cả kẹo dẻo."
Một tiếng ho khá lớn làm tôi quay lại. "Câu hồn". Mark cố ý nói giữa tiếng ho và mọi người khác trong bàn nhìn tụi tôi đầy ẩn ý, ngoại trừ James, người đang nhăn mặt.
"Vậy," Martha cắt ngang "Tớ nghe nói chuyến cắm trại bắt đầu vào ngày mốt,"