Thịnh Thế Yêu Sủng

Chương 75: Nữ quỷ




Edit: Ha Phuong
Lúc này Bạch Tiểu Bảo rất tuân thủ truyền thống ăn no rồi ngủ, lười biếng nằm vùi ở trên giường, rõ ràng rất không có hứng thú với chuyện của Hiên Viên Tử Mặc.
Sau khi Nhược Ly bàn bạc cùng Dạ Ly Lạc, đương nhiên biết để Bạch Tiểu Bảo ở bên cạnh Hiên Viên Tử Mặc sẽ có chút tác dụng, nhưng họ cũng không muốn vụng trộm lợi dụng Bạch Tiểu Bảo, nên Nhược Ly đã cho gọi Bạch Tiểu Bảo đến.
"Tiểu Bảo, ta vẫn coi ngươi là bằng hữu, cho nên, hôm nay có một số việc nhỏ muốn hỏi ngươi, ngươi nói cũng được, không nói cũng được." Nhược Ly ngồi đối diện Bạch Tiểu Bảo, bâng quơ hỏi, cái chuyện ép buộc người khác này nàng luôn luôn khinh thường, sẽ không làm khó nàng ấy.
"Ừm. . . . . ." Bạch Tiểu Bảo hiển nhiên cũng không câu nệ, nàng cũng thích tiểu cô nương mạnh mẽ vanh dội này, mặc dù Nhược Ly có dáng dấp giống như một đứa bé, nhưng Bạch Tiểu Bảo vẫn không xem nàng là một đứa bé, người của Yêu giới có tuổi thọ rất dài, ai biết tiểu gia hỏa này có phải đã sống hơn trăm năm rồi không, Tiểu Bạch bèn nói: "Nhược Ly, có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng ra đi!"
Bạch Tiểu Bảo và Nhược Ly coi như vừa gặp đã thân, hai người cũng không câu nệ cấp trên cấp dưới, ngược lại giống như quan hệ giữa tứ đại hộ pháp vậy, lúc không có người ngoài cũng không phân thứ bậc lớn nhỏ.
"Tiểu Bảo, ngươi và Hiên Viên Tử Mặc có quan hệ gì?" Nhược Ly đi thẳng vào vấn đề, thấy Bạch Tiểu Bảo còn ngơ ngắc, nàng liền nói rõ: "Hiên Viên Tử Mặc là Nhị Hoàng tử Ma giới!"
"Ồ! Ngươi nói hắn a!" Bạch Tiểu Bảo bừng tỉnh hiểu ra, sau đó hời hợt nói cho Nhược Ly biết, do hắn không cẩn thận nhìn thấy thân thể nàng, nhất định muốn chịu trách nhiệm.Truyện chỉ được được đăng duy nhất tại.
Nhược Ly nghe vậy cũng hơi kinh ngạc, không ngờ giữa bọn họ lại dính đến thanh danh của Bạch Tiểu Bảo, độ khó của vấn đề giờ lại tăng lên nữa rồi.
"Ta cũng đâu có cần hắn phụ trách, nếu hắn lấy ta vì trách nhiệm thì cuộc hôn nhân này chẳng có ý nghĩa gì, ta vẫn nên đi tìm một người yêu mình chân thật thôi." Hiếm khi thấy Bạch Tiểu Bảo không mơ màng, đôi mắt to chớp chớp, ánh mắt sáng quắc nhìn Nhược Ly nói.
Nhược Ly thấy rất tán đồng vói ý nghĩ này, nàng gật đầu một cái, nhưng lại có chút lo lắng hỏi: "Vậy còn trong sạch của ngươi thì làm sao?"
"Cái đó không sao, lại nói nếu người đó quả thật yêu thích ta thì sẽ không quan tâm chút vấn đề nhỏ này!" Bạch Tiểu Bảo dù sao cũng là người hiện đại, khi nhìn nhận sự việc cũng tương đối thoáng hơn.
"Ừ, nhưng Tiểu Bảo à, ngươi biết hiện tại ta cần Ngự Linh Châu, mà nó lại đang ở Ma giới, nếu Nhị hoàng tử đã tới, ta muốn. . . . . ." Nhược Ly nói đến đây thì dừng lại, nhìn về phía Bạch Tiểu Bảo.
Bạch Tiểu Bảo nhất thời sáng tỏ, đương nhiên biết ý tứ của Nhược Ly, nhưng nàng cảm thấy rất vui vì Nhược Ly có thể thẳng thắn như thế, trong nháy mắt tinh thần trượng nghĩa của nàng liền dâng lên, nàng ở chỗ Nhược Ly vừa được ăn lại được uống miễn phí, nay vì Nhược Ly mà làm chút cống hiến cũng không thành vấn đề, dù sao nàng ấy đã thẳng thắn như vậy rồi.
"Ừ, có điều gì cần ta giúp, Nhược Ly ngươi cứ nói đi!" Bạch Tiểu Bảo hùng hồn nói.
Nhược Ly thấy vậy bật cười thành tiếng nói: "Cũng không cần như vậy, trước cứ thông báo với ngươi một tiếng, có làm hay không thì tùy ngươi, sau này có điều gì ta cũng không gạt ngươi."
"Ừm!"
. . . . . .
Hai ngày nay Hiên Viên Tử Mặc hết sức an phận, cũng không chủ động đi trêu chọc Bạch Tiểu Bảo, điều này khiến Bạch Tiểu Bảo vẫn vận sức chờ phát động có chút buồn bực, hừ, rốt cuộc hắn có ý định gì đây?
Nhược Ly cũng đang buồn bực, nhưng chưa đợi nàng kịp suy nghĩ ra thì chuyện phiền toái đã tới. Lão Tộc Trưởng của Thỏ tộc không biết sống chết lại dám vụng trộm gây sự.
Khi Nhược Ly biết được Tộc trưởng Thỏ tộc vụng trộm cấu kết cùng Tiên Tộc cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, nàng đang lo không có lý do chính đáng báo thù cho Bạch Tiểu Bảo, lúc này lại xuất hiện một cơ hội tốt như vậy.
Nàng cho gọi Bạch Tiểu Bảo tới, lúc này lại trực tiếp bỏ qua Dạ Ly Lạc, hai người bàn bạc muốn vụng trộm mang theo Dạ Mị đi đến Thỏ Tộc gây phiền phức.
Đương lúc mấy người Nhược Ly định đi, lại gặp Dạ Ly Lạc lười biếng đứng tựa vào cửa, đôi mắt hoa đào đầy vẻ hài hước, khẽ nói: "Tiểu Nhược Ly, muốn diệt Thỏ tộc phải huy động thêm lực lượng, ta sẽ phái thêm người đi."
Nhưng Nhược Ly lại lắc đầu: "Dù sao cũng là người trong tộc của Tiểu Bảo, chỉ cần dạy dỗ cho đám đáng ghét kia không mở mắt ra nổi thôi, còn dân chúng vô tội, ta không muốn kinh động đến bọn họ!"
Dạ Ly Lạc suy tư một chút, chuyện Nhược Ly muốn làm hắn sẽ không ngăn trở, hơn nữa nhân dịp này có thể nhận biết sự trung thành cùng thực lực của Bạch Tiểu Bảo.
"Ừ, cẩn thận một chút." Dạ Ly Lạc khẽ nở nụ cười khuynh thành, Bạch Tiểu Bảo liếc thấy liền chậc chậc hai tiếng, Yêu giới này thật đúng là nhiều mỹ nam! Tuy nhiên nàng lại không có hứng thú với băng sơn mỹ nam này.
Sau khi mấy người Nhược Ly rời đi, Dạ Ly Lạc khẽ nói: "Dạ Lượng, ngươi đi theo họ, không phải vạn bất đắc dĩ thì đừng xuất hiện." Mặc dù có Dạ Mị đi theo, nhưng Dạ Ly Lạc vẫn không yên lòng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Nhược Ly đơn độc đi "Gây chuyện".
Nhược Ly vừa đi, Dạ Ly Lạc liền đi đến tiểu viện của Hiên Hiên Tử Mặc, Hiên Hiên Tử Mặc giống như biết Dạ Ly Lạc sẽ tới, hắn hờ hững ngồi ở bàn đá trong sân, trên bàn có hai ly trà xanh, rõ ràng đã chuẩn bị hết thảy.
Dạ Ly Lạc cũng không khách khí, trực tiếp đi qua ngồi xuống, giữa người thông minh không cần khách khí quá nhiều, như vậy ngược lại có vẻ có chút dối trá.
Dạ Ly Lạc thản nhiên ngồi đối diện Hiên Viên Tử Mặc, lắc lắc ly trà nói: "Muốn dẫn nàng ta đi sao?"
Hiên Viên Tử Mặc khẽ cười: "Xem ra nàng không thích, vậy ta cũng không nên cưỡng cầu, nhưng vẫn phải quấy rầy thêm ít lâu nữa."
"Bổn vương muốn có Ngự Linh Châu của Ma giới, đổi lại bổn vương có thể giúp ngươi ngồi lên vị trí đứng đầu Ma giới." Dạ Ly Lạc nói rất nhẹ nhàng, trên mặt không nóng không vội, giống như chuyện đại quyền sinh sát chỉ là một câu chuyện phiếm sau bữa ăn.
Hiên Viên Tử Mặc cười khẽ, nhìn Dạ Ly Lạc hỏi ngược lại: "Ám Vương điện hạ sao có thể chắc chắn ta có dã tâm này, ở nơi cao có khi chẳng vui vẻ gì, cũng chưa chắc người người đều thích."
"Hả? Ngươi có dã tâm hay không, Bổn vương không dám nói, nhưng nếu ngươi muốn, Bổn vương sẽ hiệp trợ hết mình. Điều kiện chỉ có một, linh khí bên trong Ngự Linh Châu." Dạ Ly Lạc cũng không cùng hắn đánh đố, biết hắn không hề đơn giản, trực tiếp nói thẳng ra luôn.
"Tốt! Đồng ý!" Hiên Viên Tử Mặc lại đồng ý một cách sảng khoái, nhưng hắn không hề đề cập đến điều kiện kia.
"Bổn Hoàng tử còn muốn quấy rầy mấy ngày nữa, còn những vấn đề khác về sau chúng ta sẽ bàn lại, như thế nào?" Hiên Viên Tử Mặc nói xong liền nâng ly trà lên kính Dạ Ly Lạc.
"Tốt!" Dạ Ly Lạc cũng nghiêm túc đáp lại.
. . . . . .
Lại nói đến Nhược Ly, đã nói là âm thầm trừng phạt đám người kia, nên tất nhiên không thể nghênh ngang, có Dạ Mị làm hộ vệ, các nàng cũng không quá lo lắng.
Nhược Ly và Bạch Tiểu Bảo đều diện một thân y phục màu đen, trên mặt cũng được che kín mít chỉ để lộ đôi mắt, đáng tiếc Dạ Mị đại gia vẫn một thân y phục rực rỡ rất khoa trương, khiến Nhược Ly và Bạch Tiểu Bảo rất khinh thường.
"Đại thúc à, sao ngươi không chịu ăn mặc bình thường một chút? Ngày thường kỳ quái thì cũng thôi đi, nhưng hôm nay chúng ta mang tiếng là đi đánh lén, nhưng bộ dạng này của ngươi giống như sợ người khác không nhận ra mình vậy!" Bạch Tiểu Bảo nhìn không nổi nữa, lại biết Nhược Ly không đành lòng đả kích hắn, nàng liền làm thay.
Nhược Ly nín cười nhìn khuôn mặt giận dữ nhưng không dám phát tiết của Dạ Mị, cảm thấy cuối cùng cũng có người trị được hắn.
Dạ Mị hít một hơi thật sâu, sau đó nói: "Các đại tiểu thư của tôi ơi, ta đây là giương đông kích tây đấy, ta đi thăm viếng, sau đó các ngươi đi quấy rối, hiểu không?"
". . . . . ." Nhược Ly cùng Bạch Tiểu Bảo quăng cho Dạ Mị một ánh mắt khinh bỉ, không cần nghĩ cũng biết hắn đang bao biện cho mình, các nàng liền không thèm để ý đến hắn nữa.
Tuy bây giờ Nhược Ly đã có chút yêu lực, nhưng đối phó với bọn thị vệ của Thỏ tộc vẫn rất mất sức, vì vậy Nhược Ly một cước giẫm lên y phục sạch sẽ của Dạ Mị, nghe hắn gào khóc thảm thiết, sau mới thoải mái nhàn nhã nói: "Thay y phục, chúng ta đánh lén!"
Dạ Mị khóc không ra nước mắt, đành hậm hực đi thay y phục khác, sau đó dẫn đầu tiêu diệt chướng ngại.
Mẫu thân của Bạch Tiểu Bảo đã chết, nên mặc dù nàng là một công chúa, nhưng gia tộc này lại đối xử rất tệ bạc với nàng.
Cũng bởi vì nàng không muốn thành thân cùng tên nhị ngốc tử của Sài tộc, kế mẫu liền ném nàng vào Mê Vụ sâm lâm.
Chuyện này đã được làm sáng tỏ, nhưng phụ thân của Bạch Tiểu Bảo lại mặc kệ nàng, không hề phái người đi tìm nàng, thật sự là đáng buồn.
Bạch Tiểu Bảo mặc dù là người hiện đại, thế nhưng đoạn trí nhớ này khiến nàng cảm thấy rất ngột ngạt, dù gì cũng là máu mủ ruột rà, nàng cũng đâu cần ông ta phải nuôi nàng, nàng cũng không hề muốn tranh đoạt gì, như thế nào lại muốn giết chết nàng.
Nhược Ly và Bạch Tiểu Bảo lặng lẽ thâm nhập vào trong phòng Đại phu nhân, Đại phu nhân giờ đã không còn trẻ trung nữa, trên mặt đã có nếp nhăn, Tộc trưởng Thỏ Tộc tất nhiên cũng sẽ không ở lại nơi này của bà ta.
Lúc này đại phu nhân đang phẫn hận vừa lẩm bẩm mắng chửi vừa châm kim vào hình nhân, hiển nhiên là đang nguyền rủa tiểu thiếp được sủng ái.
Nhược Ly và Bạch Tiểu Bảo nhìn nhau, tính toán hù dọa bà ta một phen trước, sau đó sẽ trị tội bà ta, Dạ Mị nhìn ánh mắt của hai người, không nhịn được rùng mình một cái, ôi, đây chính là một sự dạy dỗ bằng máu và nước mắt a! Vậy mới nói không nên đắc tội với nữ nhân.
Dạ Mị biết thân biết phận vội bày một kết giới, mặc cho hai nàng làm gì thì làm, nhưng hắn không ngờ, hai người này cư nhiên bắt hắn làm.
Nhược Ly bắt hắn cải trang thành một nữ quỷ, mà nữ quỷ này là Bạch Tiểu Bảo. Hai người lấy lý do là yêu lực yếu kém, nếu bị phát hiện thì trò chơi sẽ không thú vị nữa.
Lý do này mặc dù rất gượng ép, nhưng lại hợp tình hợp lý, Dạ Mị cũng không có cách nào cự tuyệt, đành phải biến đổi thân thể, biến thành bộ dạng Bạch Tiểu Bảo máu me be bét, bộ dạng thê thảm này khiến Bạch Tiểu Bảo không có can đảm nhìn vào.
Nàng không khỏi nghĩ đến, nếu lần đó không được Nhược Ly cứu, có lẽ hiện tại nàng chính là bộ dáng này rồi, thật là lại chết một lần. Lúc này nàng nhìn Đại phu nhân vừa mắng chửi vừa đâm kim vào hình nhân, trong ánh mắt nàng tràn đầy chán ghét cùng phẫn hận.
Bạch Tiểu Bảo nàng mặc dù lười, nhưng đạo lý của nàng là người không phạm ta không phạm người, người nếu phạm ta ta sẽ hoàn trả gấp bội.
Đay cũng là lý do nàng rất hợp với Nhược Ly, bởi vì hai người đều bướng bỉnh như nhau, cũng lộ ra sự tàn nhẫn, nhưng Bạch Tiểu Bảo thì lười biếng và hiền hòa hơn một chút, cũng không thích giết người, dù sao nàng cũng sinh ra ở thời hiện đại hòa bình, không có sự khát máu và giết chóc nhiều như vậy.
Dạ Mị đã làm tắt tất cả đèn trong phòng, sau đó nhẹ nhàng bay ra ngoài, dáng người thướt tha, ánh mắt tang thương, rất có dáng vẻ của một nữ quỷ bị chết thảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.