Trang Tín Ngạn lôi kéo Tần Thiên vào phòng.
Sau khi đi vào, hắn buông tay Tần Thiên ra, ở trong phòng dạo qua một vòng, thần sắc vội vàng lo lắng xao động, được một lúc, mới tìm thấy quyển vở nhỏ ở trên bàn.
Hắn cúi đầu, tay cầm bút than, viết xuống, “Ta không phải cố ý gạt ngươi, biết chuyện này vốn cũng không nhiều người, trừ bỏ mẫu thân ra chỉ có Nguyệt Nương cùng Hải Phú, lúc trước ta không biết ngươi là người như thế nào, cho nên mới gạt ngươi, vốn định sau khi thành thân, sẽ nói cho ngươi biết.”
Viết xong, hắn đưa cho nàng xem. Tần Thiên tiếp nhận bút than, vốn định viết xuống vở, nhưng nhớ tới hiện tại không cần thiết, nàng đi đến cái bên cạnh bàn, đặt vở lên bàn, xoay người nhìn Trang Tín Ngạn hỏi: “Đại thiếu gia biết đọc môi ngữ?”
Trang Tín Ngạn gật đầu.
Tần Thiên có chút kinh ngạc, loại chuyện này chỉ mới được thấy qua ti vi, nàng thật sự không nghĩ một kẻ câm điếc có thể học được môi ngữ, thật sự là chuyện vô cùng gian khổ? Có thể thấy được sự thông minh cùng nghị lực của Trang Tín Ngạn!
Thời điểm ở trên Động Đình sơn, Tần Thiên cũng đã cảm thấy kỳ quái, hắn rõ ràng không nghe thấy mình nói, lại có thể rất nhanh căn cứ vào ý tứ nàng nói mà có phản ứng, có điều lúc ấy, nàng không nghĩ ra, nhưng ngay lúc vừa rồi, thời điểm ở trong phòng Đại phu nhân, hắn cũng không cần sự trợ giúp của bất cứ ai mà hiểu được ý nàng, liên tưởng đến chuyện ở sơn động kia, Tần Thiên rốt cục cũng hiểu rõ.
Tần Thiên nhìn hắn, thong thả nói: “Có hay không bởi vì sau khi thành thân, cả đời này nô tỳ và người lợi ích tương quan, cho nên người có thể tin tưởng nô tỳ.”
Trang Tín Ngạn giật mình, sau một lúc lâu cũng không đáp lời, bởi vì tình hình thực tế quả thật là như vậy, trên đời này nào có vô duyên vô cớ tín nhiệm?
Tần Thiên cười cười, có cảm giác nói không nên lời, không thể nói hắn sai, đứng trên lập trường của hắn, hắn hoàn toàn có đạo lý, nhưng vì sao nàng nhất định phải nhân nhượng lập trường của hắn? Dùng việc sở hữu nàng để đổi lấy tín nhiệm của hắn? Bọn họ không hỏi nàng có nguyện ý hay không, bọn họ cho rằng không cần, bởi vì nàng chỉ là nô tỳ.
Nhưng bọn họ không nghĩ tới, nàng cũng không có tính cách và suy nghĩ của một nô tỳ.
Nàng dám khẳng định, nếu lúc này, nàng thật sự thỏa hiệp, cam chịu đối đãi của bọn họ với nàng, bài bố nàng, không cần phải nói, chuyện về sau sẽ cứ thế mà tiếp diễn. Bởi vì nàng biết từ cổ chí kim, người ta một khi xem nhẹ chính mình, như vậy người bên cạnh nàng, cho dù quan tâm của nàng, cũng sẽ không hề cố kỵ mà hèn hạ nàng.
Cẩn thận suy nghĩ, đây cũng không phải lỗi của một ai, nàng vốn không nên cầu người khác vô duyên vô cớ đối tốt với nàng. Nếu không phải nàng có nhiều giá trị lợi dụng, có lẽ căn bản sẽ không thể chiếm được ưu ái này. Ở trong mắt mọi người, nàng thật sự bất quá là một hạ nhân hèn mọn mà thôi, đây là chuyện thật sự không thể không thừa nhận.
Tần Thiên dần dần tâm bình khí hòa.
“Đại thiếu gia, Tần Thiên thật sự cảm tạ Đại thiếu gia cùng Đại phu nhân đã yêu mến, có điều, Tần Thiên là người đơn giản, không thích hợp với cuộc sống phức tạp, không phải Đại thiếu gia không tốt, cũng không phải Đại thiếu gia có lỗi, chỉ là nô tỳ không thích hợp.”
Tần Thiên nhìn hắn nhẹ giọng nói.
Vừa rồi Tần Thiên có cảm xúc hơi phẫn nộ, Trang Tín Ngạn tuy rằng lo lắng, tuy rằng khủng hoảng, nhưng còn có chút mong chờ, nay nàng bỗng nhiên bình thản, lại khiến Trang Tín Ngạn vô thố đến cực điểm, có cảm xúc không biết nên nói gì, mà nói gì cũng cảm thấy không đúng.
Hắn không biết nàng trong lòng suy nghĩ gì, đôi mắt sáng ngời kia như ẩn chứa rất nhiều tâm sự, nhưng nàng lại đem chúng chôn sâu xuống, như muốn cách hắn thiên sơn vạn thủy, hắn căn bản không thể chạm đến.
Trong lòng nôn nóng càng ngày càng tăng, hắn dần dần khống chế không được cảm xúc này, không tự chủ được, hắn bắt đầu miên man suy nghĩ, hắn nghĩ có phải Tạ Đình Quân đã đồng ý với nàng điều gì chăng? Ngày đó bọn họ mất tích lâu như vậy, đã nói những gì? Nhưng lập tức lại phủ định suy nghĩ này, Tạ Đình Quân không có khả năng cưới Tần Thiên, Tần Thiên lại không muốn làm thiếp, bọn họ hẳn cũng không có khả năng…
Chẳng lẽ… Chẳng lẽ bởi vì nàng ghét bỏ mình…
Nghĩ tới khả năng này, Trang Tín Ngạn vẻ mặt ảm đạm, không nói nên lời.
Nếu quả thật là như thế, hắn không muốn ép buộc nàng.
Tần Thiên nói xong những lời này, cũng không muốn nói thêm điều gì nữa. Nàng không có cách nào khác để bọn họ hiểu suy nghĩ của nàng, cách xa nhau ngàn năm tư tưởng sao có thể chỉ nói hai ba câu thì có thể giải thích rõ ràng? Nàng càng không thể nói lời thương tổn hắn, cho nên nàng lựa chọn lý do đơn giản rõ ràng nhất, kế tiếp, chỉ đành chờ bọn họ xử lý chuyện này như thế nào mà thôi.
Lấy hiểu biết của Tần Thiên về Đại phu nhân, bà sẽ không bởi vì chuyện này mà trách phạt nàng, nếu bà thật sự là người không biết khoan dung, cũng sẽ không dung túng Nhị phòng đến như thế, càng sẽ không sử dụng một ít thủ đoạn uy hiếp nàng, bởi vì địa vị gia chủ cũng không phải là việc nhỏ, Đại phu nhân khẳng định hiểu được đạo lý “Dưa xanh hái không ngọt ” này, nhưng mình lại khiến bà thất vọng, xử phạt chắc hẳn không thể thiếu. Nhớ tới điều này, Tần Thiên cũng có chút khiếp đảm, nhưng đây là con đường do chính nàng lựa chọn, hậu quả nàng cũng phải tự gánh vác.
Tần Thiên xoay người đi thu dọn các thứ. Sau đó hai người cũng không nói gì thêm với nhau, im ắng qua một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Nguyệt Nương cùng Lam Sơn hầu hạ Đại phu nhân đi Trà Hành. Nguyệt Nương một bên chải đầu cho Đại phu nhân, một bên thở dài, “Vốn dĩ muốn chờ Đại thiếu gia bọn họ trở về, phu nhân sẽ không cần cứng rắn chống đỡ, không nghĩ tới…” Nhìn Đại phu nhân sắc mặt tiều tụy, Nguyệt Nương trong lòng đau xót.
Đại phu nhân cười cười, “Nguyệt Nương, trong khoảng thời gian này vất vả ngươi rồi.” Không có Nguyệt Nương hỗ trợ che giấu, bà tuyệt đối sẽ không lừa mọi người được lâu như vậy.
“Nô tỳ vất vả cái gì, phu nhân mới vất vả.” Nguyệt Nương xoay mặt, lau lệ nơi khóe mắt, “Chu đại phu nói, phu nhân phải tĩnh dưỡng một thời gian dài, nghỉ ngơi để gan hoạt động tốt, đôi mắt mới có thể hồi phục thị lực, nhưng hiện tại, hiện tại nên làm cái gì bây giờ?”
Đại phu nhân trầm mặc thật lâu, mới nói: “Kế hoạch thất bại, chỉ đành cố gắng bồi dưỡng Tín Trung, để hắn hiệp trợ Tín Ngạn thôi!”
“Nhưng với tính tình của Tam thiếu gia, lại thêm Tam di thái thái, làm sao chống lại Nhị phòng?”
“Chống không được cũng phải chống, sẽ bị ép buộc phải đứng ra gánh vác thôi.” Đại phu nhân trầm giọng nói: “Nguyệt Nương, mặc kệ như thế nào, hai người chúng ta phải cố gắng chống đỡ để chúng có thể tiếp nhận Trà Hành, vạn lần không thể lộ ra nửa điểm dấu vết.”
“Vâng” Nguyệt Nương nhìn Đại phu nhân ánh mắt vô thần, trong lòng tràn đầy đau lòng.
Lúc này, nha hoàn Bích Ti bỗng nhiên tiến vào báo: “Phu nhân, Nhị di thái thái có việc gấp cầu kiến.”. ngôn tình tổng tài
Nguyệt Nương trong lòng rùng mình, trả lời: “Đã nói Đại phu nhân muốn xuất môn, có chuyện gì về nói sau!”
Vì che giấu chuyện Đại phu nhân bị mù, trong khoảng thời gian này Đại phu nhân đã hủy bỏ vấn an, tận lực tránh gặp mặt những người đó.
Lại không nghĩ rằng, Nhị di thái thái xuyên qua minh đường, đứng ở phòng ngoài, lớn tiếng nói: “Đại tỷ, ta thật sự có việc gấp cần gặp ngươi, ngươi buổi tối nói thân thể không thoải mái không gặp chúng ta, hiện tại lại không ra gặp, ta rốt cuộc khi nào thì mới có thể gặp ngươi đây?” Nàng ta đứng ở cửa, tư thế nếu không thấy phu nhân thề không bỏ qua.
Đại phu nhân nếu cứ như vậy mà trốn tránh, tất sẽ khiến đối phương hoài nghi, bà nghĩ nghĩ, nắm chặt tay Nguyệt Nương, nhẹ giọng nói: “Đừng nóng vội, cứ như bình thường mà làm.”
Nguyệt Nương lòng bàn tay lạnh lẽo, nàng thở sâu, cũng nắm chặt tay Đại phu nhân.
“Sáng sớm, ầm ỹ cái gì! Tú Mai, ngươi dù sao cũng xuất thân phú gia, sao lại càng ngày càng không có quy củ!” Đại phu nhân nói ra một hơi, dùng thanh âm thật tự nhiên lớn tiếng nói, sau đó được Nguyệt Nương nâng đỡ chậm rãi đi ra ngoài.
Sau khi bước ra, Nguyệt Nương liền nhìn thấy Nhị di thái thái. Thời điểm nàng đi đến gần mới làm lễ, kêu một tiếng “Nhị di thái thái.” Đây là muốn nói cho Đại phu nhân biết vị trí của Nhị di thái thái.
Đại phu nhân hướng tới nơi Nguyệt Nương phát ra thanh âm nhìn qua, đúng là nửa điểm không sai sót, “Đi thôi, đến đại sảnh ngồi.”
Nhị di thái thái một điểm hoài nghi cũng không có, cười đi theo phía sau Đại phu nhân.
Song phương ngồi xuống, Lam Sơn dâng trà.
Nguyệt Nương đem trà đưa tới tay Đại phu nhân, Đại phu nhân nhìn chung trà trong tay, chậm rãi nói: “Rốt cuộc là chuyện gì a?”
Nhị di thái thái nhìn về phía Đại phu nhân, cười nói: “Đại tỷ, ta biết ngươi là quý nhân, cũng không chậm trễ thời gian của ngươi, ta liền thẳng nói thẳng. Ta muốn hướng ngươi xin một người!”
“Đã xảy ra chuyện gì? Thế nhưng lại muốn một người nào ở chỗ ta sao?” Đại phu nhân thoáng ngẩng đầu, nhìn về phía nhị di thái thái, mặt mang mỉm cười.
“Là như vậy, lần trước Hồ đại nhân ở đây đã gặp qua Tần Thiên, đối với Tần Thiên rất có hảo cảm, thích nha đầu kia thông minh lanh lợi…” Nói tới đây, Nhị di thái thái ái muội cười cười, “Ý tứ Hồ đại nhân, nói vậy tỷ tỷ cũng hiểu được?”
Nhị di thái thái biết, nếu nói thẳng muốn Tần Thiên tới làm của hồi môn, Đại phu nhân tất sẽ không chịu, căn bản là không có đường thương lượng, cho nên chỉ có thể lấy Hồ đại nhân ra làm bia. Chuyện này, nàng đã cùng Hồ đại nhân và tỷ tỷ nói qua, cũng đã được bọn họ đáp ứng, gần đây Hồ đại nhân cơ hồ hữu cầu tất ứng, việc gì nhờ cậy cũng thuận buồm xuôi gió. Nghĩ đến đây, Nhị di thái thái vẻ mặt đắc ý.
Đại phu nhân sắc mặt trầm xuống, “Người khác thì không sao, nhưng Tần Thiên có thân phận gì, chẳng lẽ ngươi không biết?”
“Ôi chao, tỷ tỷ tốt của ta, không phải chỉ là nha hoàn thông phòng thôi sao? Có gì đặc biệt!” Nhị di thái thái dùng khăn tay che miệng nở nụ cười hai tiếng, “Tương lai Tần Thiên nếu khiến Hồ đại nhân vui vẻ, còn không phải nhờ công của ngươi sao, nói không chừng a, chuyện trà dẫn cũng có tin vui!” Tiếp theo nàng lại giận tái mặt: “Tỷ tỷ ngay cả một hạ nhân cũng luyến tiếc, chỉ sợ đã đắc tội với tỷ phu ta rồi!”
Đại phu nhân uống mấy ngụm trà, sau một lát, liền cười nói: “Tú Mai, thật không khéo, ngươi nếu sớm đến vài ngày thì tốt rồi, Tần Thiên lần này trở về, cầu ta chuộc thân, ta đã chấp thuận. Thủ tục nha môn đều đã làm xong, hiện tại Tần Thiên không còn là người của Trang phủ nữa, cũng không phải do ta làm chủ!”
“Chuộc thân?” Nhị di thái thái kinh hô một tiếng, đứng dậy, “Nàng ta là nha hoàn thông phòng của Đại thiếu gia, ngươi sao có thể để nàng chuộc thân, ngươi không phải đang lừa gạt ta đó chứ?”
“Ngươi nếu không tin, cứ việc đến nha môn thăm dò.” Đại phu nhân khí định thần nhàn cười.
Nhị di thái thái sắc mặt trắng nhợt, ngã ngồi lên ghế.
Tần Thiên nếu đã chuộc thân, chính là lương dân, nô tỳ có thể tùy ý chuyển giao, lương dân thì không thể. Nếu như Tần Thiên không muốn, Hồ đại nhân tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện áp bức dân nữ. Như vậy bọn họ nên lấy gì báo cáo kết quả với Tạ gia đây, hôn sự với Tạ gia có thể vì vậy mà xôi hỏng bỏng không hay không?
Trong lúc nhất thời, Nhị di thái thái gấp đến độ đổ một thân mồ hôi lạnh.
Đúng lúc này, ngoài cửa một trận tranh cãi ầm ĩ, cùng với tiếng gáy “Khanh khách”. Nguyệt Nương nhíu nhíu mày, bước lên hai bước, lớn tiếng hỏi bên ngoài, “Sao lại thế này, chuyện gì mà tranh cãi ầm ĩ?”
Vừa dứt lời, đã thấy một con gà béo tốt “Khanh khách” kêu vọt vào, phía sau có mấy ma ma chạy theo, hổn hển đuổi theo, giơ tay muốn bắt gà. Nguyệt Nương nhận ra, đó là người ở phòng bếp.