Thịnh Thế Trà Hương

Chương 117: Ngoài ý muốn




Đại phu nhân nói: “Tần Thiên, không chỉ như thế, sau khi các người thành thân, ta sẽ đem đương gia vị truyền cho ngươi, về sau ngươi sẽ là gia chủ của Trà Hành!” Bà cười cười: “Như vậy, ngươi cũng có đủ quyền lợi tự ban bài sắp xếp cuộc sống của mình.”
“Đương gia?” Tần Thiên mở to hai mắt, hôm nay chuyện khiến nàng khiếp sợ thật sự quá nhiều, thế nên nàng cũng không biết nên làm thế nào để biểu đạt rung động trong lòng.
Đương gia? Nàng làm sao có dã tâm lớn như vậy, yêu cầu của nàng vốn rất đơn giản, nàng không kỳ vọng đại phú đại quý, cuộc sống vinh hoa đến cực điểm. Bởi vì nàng cho tới bây giờ đều biết, được càng nhiều, trả giá cũng càng nhiều, tương ứng, mất đi cũng càng nhiều. Nàng bất quá chỉ muốn ở Thịnh Thế thu về ngân lượng ổn định, sau đó tìm một người có điều kiện tương đồng thành thân lập gia đình, sinh nhi dục nữ, sống đơn giản mà vui vẻ. Cũng là khát vọng của nàng về một cuộc sống gia đình ở kiếp trước.
Đương gia, nghe có vẻ như rất uy phong, nhưng sao có thể dễ dàng như vậy? Không nói tới gian khổ phải đưa Trà Hành vào hoạt động, áp lực từ Nhị phòng cũng khiến nàng không thể chịu nổi, nhìn Đại phu nhân là biết, bà đã đảm nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, ở Trà Hành căn cơ củng cố, lại vẫn bị Nhị phòng ở hậu viện mạnh mẽ bức đến bước này, huống chi nàng xuất thân là một nha hoàn trong phủ, nàng hoàn toàn có thể tưởng tượng được tình cảnh mấy người ở Nhị phòng trương nha vũ trảo về phía nàng. Lúc trước nàng dám cùng bọn họ đối kháng, là vì có Đại phu nhân là cây đại thụ làm chỗ dựa, là vì nàng căn bản bé nhỏ không đáng kể, không đủ tư cách trở thành đối thủ của bọn họ. Nhưng hiện tại, nếu nàng trở thành đương gia, mà Đại phu nhân lui xuống, nàng lại trở thành bia cho người bắn!
“Phu nhân, nô tỳ sao có thể?” Tần Thiên nhẹ nhàng mà nói một câu, “Làm sao có thể gánh lấy trọng trách, hơn nữa, Nhị di thái thái bọn họ làm sao có thể để nô tỳ trở thành đương gia…”
Đại phu nhân cười cười, chậm rãi nói: “Tần Thiên, ngươi không cần tự coi nhẹ mình, ta nếu dám đem vị trí đương gia giao cho ngươi, tất nhiên là khẳng định ngươi có năng lực này, vả lại có ta cùng Tín Ngạn giúp đỡ ngươi, ngươi nhất định có thể làm được!”
“Đúng vậy, Tần Thiên, phu nhân chú ý ngươi đã lâu, nếu không nào dám đem gánh nặng lớn như vậy giao vào tay ngươi, ngươi nên tin tưởng mình!” Nguyệt Nương cũng cười nói.
“Về phần Nhị di thái thái…” Đại phu nhân thanh âm trầm xuống, “Ngươi không cần lo lắng, người thừa kế Trà Hành vốn do ta chỉ định, mặc kệ nói thế nào, cũng không tới phiên bọn họ phản đối nghi ngờ!”
Bên này, Trang Tín Ngạn cũng quay đầu nhìn nàng cười cười, vẻ mặt ánh mắt tràn ngập trấn an, giống như đang nói, không cần lo lắng, hết thảy đã có ta.
Nhìn ba người đang tươi cười trước mặt, điện quang hỏa thạch, Tần Thiên cái gì cũng hiểu rõ.
Bỗng nhiên có cảm giác không biết nên khóc hay nên cười.
“Phu nhân, từ lúc người điều nô tỳ đến bên cạnh Đại thiếu gia, người đã có ý nghĩ này phải không?” Tần Thiên nhìn Đại phu nhân, nhẹ giọng hỏi.
Đại phu nhân nao nao, sau đó gật đầu cười nói: “Ta biết không lừa được ngươi.”
Tần Thiên cười cười, lại nhìn về phía Nguyệt Nương, “Nguyệt Nương nhất định cũng biết?”
“Ta gần đây mới được nghe phu nhân nói.” Nguyệt Nương nhìn sắc mặt Tần Thiên, sửng sốt một hồi mới nói.
Tần Thiên quay đầu về phía Trang Tín Ngạn, hai mắt sâu kín nhìn ánh mắt hắn, như muốn nhìn thấu lòng hắn: “Không cần phải nói, Đại thiếu gia nhất định đã sớm biết. Tối thiểu, trước khi đi Động Đình sơn, cũng đã biết rồi.”
Trang Tín Ngạn nhìn ánh mắt nàng, lẳng lặng nhìn, ánh mắt kia u ám, như nước suối âm u chảy trong động, nhưng sâu trong đáy mắt, lại sáng rỡ kỳ dị, tựa hồ là phẫn nộ, tựa hồ là thất vọng, lại tựa hồ như ưu thương, minh ám luân phiên, biến đổi không ngừng, làm cho hắn khó mở lời.
Trong lòng hắn bỗng nhiên có cảm giác bất an, cảm thấy có gì đó đang từ từ thoát ly khống chế, hướng tới một nơi hắn không thể vươn tới mà rời đi.
Hắn không thể trả lời nàng, nhưng vẻ mặt hắn đã chứng minh rõ ràng hết thảy.
Hắn nhìn trong ánh mắt nàng đen lay láy nổi lên một tầng sương mù mỏng manh, nàng trừng mắt nhìn, lại ngước mắt lên, sương mù kia đã hoàn toàn tiêu tán, thật giống như chưa hề xuất hiện.
“Phu nhân, nô tỳ không muốn.” Tần Thiên nhìn Đại phu nhân vẻ mặt bình tĩnh.
“Ngươi nói cái gì?” Đại phu nhân vốn đang mỉm cười cứ nghĩ rằng mình đang nghe lầm.
“Nô tỳ không muốn, nô tỳ không muốn gả cho Đại thiếu gia, càng không muốn trở thành đương gia, thỉnh phu nhân chấp thuận cho Tần Thiên chuộc thân.” Tần Thiên chậm rãi nói.
Hóa ra đã từ rất lâu, Đại phu nhân đã có chủ ý này, trách không được bà đối với mình tốt như vậy, trách không được bà dễ dàng tha thứ cho mình như vậy, thì ra là muốn đẩy mình ra đối kháng với Nhị phòng, bởi vì bọn họ biết mình có năng lực cùng dũng khí làm như vậy.
Tần Thiên khinh khẽ cười cười, trong lòng ẩn ẩn đau.
Bọn họ tất cả đều biết, chỉ gạt mỗi mình mình, bọn họ an bài hết thảy, đã quyết định hết thảy, sau đó mới nói cho mình biết, bản thân còn phải nói lời cảm ơn, còn phải cảm thấy đây chính là phúc khí tu mấy kiếp.
Bất quá là vì bản thân địa vị thấp, chỉ là một nô tỳ mà thôi, nên bọn họ cảm thấy ngay cả trước đó thông báo cho mình một tiếng cũng không cần thiết…
Nhớ tới bản thân từng đối với phu nhân không muốn xa rời, nhớ tới bản thân từng tự cho đó là tình cảm ấm áp, Tần Thiên cảm thấy buồn cười, nhưng khóe miệng lại cứng ngắc, dù thế nào cũng cười không nổi, nàng chỉ cảm thấy trong miệng lên men, yết hầu khô nóng, ngực giống như bị ai đó cào cấu, vô cùng khó chịu.
Nàng không ngại cùng bọn họ kề vai chiến đấu, nhưng bọn họ lại không coi nàng là chiến hữu, mà chỉ coi nàng như con rối, như một quân cờ. Bọn họ vốn chỉ lợi dụng nàng, tính kế nàng.
Giờ khắc này, nàng không nghĩ hậu quả nàng cự tuyệt sẽ là gì, người luôn vì bản thân mình, nàng nếu e ngại hậu quả mà tiếp nhận an bài của bọn họ, nàng biết cả đời này nàng cũng sẽ không thể vui vẻ.
Ai có thể chấp nhận người nhà lợi dụng rồi tính kế bản thân mình?
Bên cạnh Trang Tín Ngạn nhìn nàng sắc mặt dần dần tái nhợt, trong lòng như trầm xuống đáy vực, rất đau lòng, cũng có một cảm giác sợ hãi, nét mặt nàng kiên quyết, ánh mắt nàng lạnh lùng, tất cả đều khiến hắn sợ hãi.
“Tần Thiên, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?” Nguyệt Nương đột nhiên kích động nói, “Phu nhân cùng thiếu gia hậu đãi ngươi như vậy, ngươi sao có thể nói ra lời cự tuyệt? Ngươi cũng biết…”
Nói còn chưa xong, phu nhân liền vươn tay ngăn trở Nguyệt Nương, bà nhìn về phía Tần Thiên, sắc mặt vô cùng lãnh trầm, “Tần Thiên, có thể nói cho ta biết lý do không?” Trong suy nghĩ của bà, những gì bà an bài cho Tần Thiên, đều mang lại lợi ích rất lớn, bà thật sự không nghĩ ra, Tần Thiên sao có thể cự tuyệt mình.
Tần Thiên lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không có lý do gì cả, chỉ là nô tỳ không muốn làm đương gia, không muốn gả cho Đại thiếu gia.” Lý do này làm sao cùng bọn họ nói rõ, trong mắt bọn họ, nha hoàn vốn không có quyền lợi, không có cảm giác, thậm chí cũng không có nhân cách! Nói ra chỉ khiến bọn họ cảm thấy buồn cười mà thôi.
“Ngươi có biết cự tuyệt ta hậu quả sẽ ra sao không?” Đại phu nhân lạnh nhạt nói.
“Phu nhân muốn đem ta bán đi sao?” Tần Thiên lập tức trả lời.
Đại phu nhân giật mình, bỗng nhiên không còn lời nào để nói, lòng bà từng tràn ngập nhiệt huyết, trong khoảnh khắc hóa thành hư ảo, bà chỉ cảm thấy vô hạn mỏi mệt. Bà từng rất thưởng thức tính cách kiên cường của Tần Thiên, bị vây vào nghịch cảnh cũng tuyệt đối không dễ dàng khuất phục, nhưng dù thế nào bà cũng không ngờ tới, tính tình của nàng lúc này lại đối chọi với mình.
Bà gục đầu xuống, vô lực phất phất tay, suy sụp nói: “Các ngươi trước lui xuống đi, để ta một mình yên lặng.”
Tần Thiên hướng về Đại phu nhân làm lễ, chậm rãi rời khỏi phòng, khi nàng bước ra, một tia nắng vừa vặn chiếu vào cửa, chiếu thẳng vào trong ánh mắt của nàng, nàng chỉ cảm thấy choáng váng hoa mắt, thân mình thoáng quơ quơ. Đúng lúc này, phía sau bỗng nhiên có người đỡ lấy cánh tay của nàng, hơi thở thản nhiên tươi mát pha lẫn hương trà nhanh chóng vây quanh nàng, không cần nhìn, nàng cũng biết là ai.
Người nọ giúp đỡ nàng đi ra cửa chính, xuyên qua ánh mặt trời thẳng chiếu, đi đến bóng râm dưới cây cổ thụ ngàn năm trong viện.
Tần Thiên xoay người nhìn người bên cạnh, ánh mặt trời chiếu tới, từ trên đỉnh đại thụ ánh nắng loang lổ, bóng râm dừng lại trên khuôn mặt như ngọc của hắn, theo gió nhẹ nhẹ nhàng mà chuyển động, cảm giác thật sự huyễn hoặc.
Nàng đối mặt hắn, chậm rãi nói: “Thiếu gia, người căn bản có thể xem hiểu được ta nói cái gì đúng hay không?”
Ánh mắt của nàng trong suốt như gương, dường như có thể chiếu vào tận đáy lòng hắn. Hắn đứng ở trước mặt nàng không chỗ nào có thể che giấu.
Hắn nhìn nàng, trên mặt bóng râm dày đặc, càng khiến sắc mặt hắn thêm thâm trầm.
Tần Thiên cười cười, lại nói: “Thật sự là không rõ, người sao có thể cưới một nữ tử mà người hoàn toàn không thể tín nhiệm làm vợ?”
Hắn muốn nói gì đó, lại phát hiện nàng không lấy ra quyển vở, bình thường đều là nàng chuẩn bị mấy thứ này, nàng không lấy ra nữa, hắn căn bản không thể cùng nàng trao đổi.
Tần Thiên lại cười cười, nếu gả cho hắn, nàng cả đời sẽ là tiểu nha đầu của hắn hoặc sẽ trở thành ma ma, hắn là người ngay cả cùng nàng trao đổi đều không muốn phí tâm tư, mà hắn lại muốn kết hôn với nàng, thật sự quá buồn cười.
Nàng lắc đầu, xoay người rời đi.
Trang Tín Ngạn nhìn bóng dáng nàng hờ hững, trong lòng khổ sở, lại có chút nôn nóng, hắn đuổi theo.
Trong phòng, Nguyệt Nương lo lắng nói với Đại phu nhân: “Phu nhân, người sao không nói thật với bọn họ? Người nếu đem hết thảy đều nói cho Tần Thiên, Tần Thiên nhất định sẽ không cự tuyệt.”
Đại phu nhân sắc mặt tái nhợt, thở dài lắc đầu: “Quên đi, nàng không có lòng, miễn cưỡng nàng cũng sẽ không có kết quả tốt, nên nghĩ biện pháp khác đi.”
“Nhưng tình thế hiện tại giống như lửa sém lông mày, vạn nhất bị bọn họ phát hiện…” Nguyệt Nương gấp đến độ nước mắt đều chảy xuống, “Tần Thiên này, bình thường nhìn rất tri kỷ, rất nhu thuận, miệng ngọt giống như đường vậy, thời điểm thật sự cần đến nàng, lại nháo thành như vậy, thật sự đã nhìn lầm nàng rồi!”
“Hay là nàng là ghét bỏ Ngạn nhi?” Đại phu nhân nghĩ nghĩ nói.
“Nàng có gì mà ghét bỏ, Đại thiếu gia là người đẹp đẽ tài hoa, nàng bất quá chỉ là nô tỳ mà thôi, quả thật đúng là kẻ không biết trên dưới!” Tức giận lo lắng, Nguyệt Nương những lời nào khó nghe đều nói ra.
Tần Thiên cứ thế đi, liền đi vào một tiểu viện, nàng ngẩng đầu vừa thấy, cũng là Thanh Tùng viện của Trang Tín Ngạn. Tần Thiên cười khổ, rốt cuộc đã ở đây hơn nửa năm, trong tiềm thức dường như đã đem nơi này trở thành nhà của mình mất rồi.
Lúc này, Trang Tín Ngạn bỗng nhiên từ sau đi tới, giữ chặt tay nàng, dắt nàng tiến vào trong viện.
Bích Liên cùng Thanh Liễu, Thu Lan mấy nha hoàn nhìn thấy bọn họ trở về, cười đi ra nghênh đón, đã thấy hai người vẻ mặt khó coi, kinh ngạc đều dừng bước, chờ bọn hắn trở vào, đều xoay người hỏi Hải Phú đi theo phía sau, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Có người vong ân phụ nghĩa, không biết phân biệt phải trái!” Hải Phú nhìn bóng dáng Tần Thiên, dùng sức vỗ vỗ tay áo, thở phì phì nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.