Thịnh Thế Đế Vương Phi

Chương 16: Tay không ra về




Diêm Trọng Sơn nhanh chóng xoay người lên ngựa, miệng quát: “Thiên Cơ Vệ nghe lệnh, lập tức đuổi theo xe ngựa phía trước, khâm phạm đang ở đó!”
Tuy Thiên Cơ Vệ phụ trách giữ núi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Diêm Trọng Sơn đã ra lệnh, vì thế lập tức không chút do dự lên ngựa đuổi theo.
Sau khi đuổi theo hơn mười dặm, rốt cuộc cũng ép Giang Việt ngừng xe ngựa, người sau đi xuống xe, sắc mặt khó coi hỏi: “Diêm thủ tọa đây là đang làm gì?”
Diêm Trọng Sơn cưỡi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống Giang Việt, “Năng lực của Giang sứ giả thật tốt, ngay cả bổn tọa cũng thiếu chút nữa bị ngươi lừa!”
Ánh mắt Giang Việt hơi lóe, lạnh lùng nói: “Giang mỗ không rõ ý Diêm thủ tọa.”
“Không quan trọng.” Diêm Trọng Sơn chuyển ánh mắt, dừng ở cửa xe ngựa, “Chỉ cần Giang sứ giả giao người trên xe ngựa ra đây là được.”
Sắc mặt Giang Việt biến đổi, bước chân khẽ dời, chặn cửa xe, “Trong xe chỉ có một mình ta, làm gì còn người thứ hai giao cho Diêm thủ tọa?”
Tuy hành động dời bước của Giang Việt rất nhỏ nhưng vẫn không tránh được ánh mắt Diêm Trọng Sơn, làm hắn càng thêm khẳng định, Mộ Thiên Tuyết đang ở trên xe ngựa.
Hai mắt Diêm Trọng Sơn phản chiếu ánh sáng, nói: “Bao che thích khách mưu hại bệ hạ, tội danh này, cho dù ngươi là Giang sứ giả cũng không gánh nổi!”
“Cái gì mà thích khách, Giang mỗ ngay cả nhìn thoáng qua cũng chưa, làm sao có thể bao che? Còn nữa, Diêm thủ tọa nói xem, vì sao Giang mỗ phải bao che thích khách, có chỗ tốt gì?”
Diêm Trọng Sơn nhướng mày rậm, lạnh lùng nói: “Nếu Giang sứ giả luôn miệng nói chưa thấy, vậy hẳn là không ngại bổn tọa điều tra xe ngựa!” Nói rồi, hắn nghiêng đầu ra lệnh cho đám Thiên Cơ Vệ đi cùng: “Đi, điều tra xe ngựa!”
Không đợi Thiên Cơ Vệ tới, Giang Việt đã quát lên: “Diêm thủ tọa thật lớn mật, mở miệng liền nói muốn lục soát xe ngựa, bất quá Giang mỗ cũng không phải là người Tây Sở ngươi, Diêm thủ tọa vẫn nên thu cái uy phong này đi.”
Trong mắt Diêm Trọng Sơn lướt qua một luồng gió lạnh, ngay sau đó, hắn quát: “Lục soát!”
“Ai dám lục soát!” Sắc mặt Giang Việt băng hàn kinh người, sau khi khiến đám Thiên Cơ Vệ kia chấn kinh liền nhìn chằm chằm Diêm Trọng Sơn, lên tiếng: “Họ Diêm, ngươi thật sự muốn khơi mào chiến tranh hai nước sao?”
“Chuyện quan nghịch phạm, chỉ có đắc tội!” Diêm Trọng Sơn lạnh lùng liếc mắt mấy tên hộ vệ đằng kia, “Bổn tọa biết thủ hạ của Giang sứ giả mỗi người thân thủ bất phàm, nhưng hai đấm khó địch bốn tay, nếu thật sự động tay thì chính là bất lợi với Giang sứ giả!”
Giang Việt rũ tay bên người, nắm chặt rồi lại buông lỏng, buông lỏng lại nắm chặt, hồi lâu, hắn nín thở đáp: “Việc hôm nay, sau khi Giang mỗ trở về, tất sẽ tấu bẩm bệ hạ đúng sự thật, hy vọng Diêm thủ tọa không hối hận!”
Diêm Trọng Sơn vốn không để lời hắn nói trong lòng, chỉ cần tìm được Mộ Thiên Tuyết, cho dù Châu Đế thật sự vấn tội, Tiêu Nhược Ngạo cũng sẽ không trách tội hắn.
Dưới lệnh của hắn ta, Thiên Cơ Vệ như lang (sói) như hổ nhào vào xe ngựa, rất nhanh đã kéo một nữ tử áo váy màu lục từ trong thùng xe ra.
Thấy vậy, trên mặt Diêm Trọng Sơn hiện lên một chút ý cười, nhưng rất nhanh nụ cười ấy đã cứng đờ trên mặt, hắn ta gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt nữ tử đó. Sao lại… Sao lại không phải Mộ Thiên Tuyết!
Nữ tử đó mày liễu mắt hạnh, lớn lên rất đẹp, nhưng tuyệt đối không phải Mộ Thiên Tuyết!
Nữ tử bị dọa cho sợ hãi, cả người cứ run bần bật, ngay nói cũng không dám, Giang Việt đi tới, ôn tồn an ủi, “Không sao, đừng lo lắng.”
Dưới sự trấn an của hắn, nữ tử thoáng bình tĩnh lại, nhưng vẫn không dám nhìn những Thiên Cơ Vệ như hung thần ác sát kia, run rẩy hỏi: “Đại nhân, có phải… bọn họ đuổi tới hay không?”
“Không liên quan đến ngươi, là ta có chút hiểu lầm với bọn họ.” Dứt lời, Giang Việt liếc nhìn gương mặt xanh mét của Diêm Trọng Sơn, “Đây là nghịch phạm các ngươi muốn tìm sao?”
Diêm Trọng Sơn không nói một lời mà nhìn đám Thiên Cơ Vệ phía dưới, một tên Thiên Cơ Vệ trong đó bất đắc dĩ nói: “Đại nhân, trong xe ngựa chỉ có một nữ tử này!”
Những lời này đã phá đi tia kỳ vọng cuối cùng trong lòng Diêm Trọng Sơn, khóe môi hắn cố gắng nở một nụ cười trừ còn khó coi hơn cả khóc, “Một hồi hiểu lầm, mong Giang sứ giả chớ để trong lòng.”
Giang Việt cười lạnh một tiếng, “Lúc này Diêm thủ tọa nói thật nhẹ nhàng bâng quơ, vừa rồi chính là ngươi một hai đòi lục soát xe ngựa Giang mỗ, còn gán cho Giang mỗ tội danh bao che nghịch phạm như thế, nếu như nhát gan một ít, chỉ sợ đã là bị Diêm thủ dọa cho vỡ mật.” Mỗi một chữ đều bén nhọn, hoàn toàn không có ý cho Diêm Trọng Sơn mặt mũi.
Diêm Trọng Sơn biết là do mình sai trước, cho dù chói tai cũng chỉ có thể nhẫn nại, kéo cơ bắp đã cứng đờ trên mặt, nói: “Nếu Giang sứ giả sớm mời cô nương ra gặp thì đã không làm ầm đến mức thành ra hiểu lầm như thế.”
Giang Việt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, hừ một tiếng nói: “Dựa vào lời này của Diêm thủ tọa, người sai ngược lại vẫn là Giang mỗ, Thiên Cơ Vệ…… Hừ, Giang mỗ xem như được kiến thức!”
Thấy Diêm Trọng Sơn bị chèn ép đến nói không ra lời, một Thiên Cơ Vệ thân hình gầy nhưng rắn chắc bên cạnh biện hộ: “Nếu trong lòng Giang sứ giả không có gì, vì sao sau khi ra khỏi thành phải chạy nhanh như thế?”
Trả lời hắn chính là một luồng gió ập vào mặt, không chờ hắn thấy rõ, vai trái đã ăn mấy chưởng liên tiếp khiến thân hình hắn phải lui mấy bước mới có thể ổn định.
Tên hộ vệ đối diện kia thu hồi tay, ánh mắt lạnh băng, “Ngươi là cái thá gì mà dám nói với đại nhân nhà ta như thế? Lăn về đi!”
Tên Thiên Cơ Vệ kia che bả vai lại, hận đến mức trào máu, sắc mặt đỏ bừng, từ trước đến nay Thiên Cơ Vệ luôn kiêu ngạo ở Tây Sở, nào có chịu cơn tức như vậy, muốn xông lên lại bị Diêm Trọng Sơn ngăn lại.
“Tuy rằng tên thủ hạ này của bổn tọa có hơi vô lễ một chút, nhưng lời hắn nói cũng không phải hoàn toàn vô lý, nếu không phải nhìn thấy thái độ Giang sứ giả khác thường mà bay nhanh ra khỏi thành thì đã không có cơn hiểu lầm này!” Diêm Trọng Sơn dừng một chút, hỏi: “Giang sứ giả không giải thích một chút sao?”
Nữ tử vẫn luôn nép sau lưng Giang Việt thò nửa cái đầu ra, khiếp vía thốt: “Không liên quan đến Giang đại nhân, là do tiểu nữ cầu Giang đại nhân lái nhanh một chút.”
“Ngươi?” Diêm Trọng Sơn kinh ngạc nhìn chằm chằm nữ tử.
“Khi ta đến kinh thành, vừa lúc nhìn thấy nàng bị người ta đuổi theo, hỏi thì mới biết mẫu thân nàng mất sớm, từ nhỏ đã no một bữa đói một bữa, sau khi lớn lên bị phụ thân mê cờ bạc bán vào thanh lâu, nàng không muốn từ đây lưu lạc phong trần, cho nên thừa dịp tú bà không để ý liền trốn thoát. Ta thấy thân thế nàng đáng thương liền đáp ứng đưa nàng ra khỏi thành, trốn tránh những tên thanh lâu đó đuổi bắt. Lúc ra khỏi thành, nàng thấy mấy tên thanh lâu đi loanh quanh gần hộ viện, sợ bị bắt về, cho nên mới lái xe nhanh một chút, không ngờ lại bị Diêm thủ tọa nói thành bao che nghịch phạm, ha ha…” Giang Việt liên tiếp cười lạnh khiến Diêm Trọng Sơn xấu hổ không thôi, cười gượng vài tiếng, “Hiểu lầm, hiểu lầm, mong Giang sứ giả đại nhân rộng lượng, chớ có so đo, Châu Đế bên kia……”
“Diêm thủ tọa yên tâm, Giang mỗ tất một năm một mười trình thuật cho bệ hạ.” Giang Việt lạnh lùng đáp một câu, sau đó hỏi: “Hiện tại Giang mỗ có thể đi rồi chứ?”
“Giang sứ giả, mời!” Tuy Diêm Trọng Sơn lo lắng Tiêu Nhược Ngạo trách phạt, nhưng sai cũng đã sai, lo lắng suông cũng không được gì.
Giang Việt đỡ nữ tử lên xe ngựa, sau đó cho xe chậm rãi rời đi, mà Diêm Trọng Sơn nghẹn một bụng tức giận cũng quay ngựa lại, mang theo một đám Thiên Cơ Vệ bước vào cửa thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.