Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 98.2:




“Trưởng Tôn Trúc, ta không thích ngươi, càng không thích làm cái gì thái tử phi, ta ngay cả hoàng hậu đều không thích làm, thì làm thái tử phi gì chứ, ngươi có phải đang đánh giá rất cao năng lực của bản thân hay không, trong thái tử phủ của ngươi nhiều nữ nhân như vậy, chắc hẳn mỗi người đều muốn làm thái tử phi, tiện tay bắt lấy một cái là được, tại sao lại đem ta kéo vào trong hồ nước này, ngươi có phải muốn hại chết ta hay không?”
Thanh Dao gọn gàng dứt khoát cự tuyệt hắn, nàng không thích dây dưa dài dòng, hại người hại mình, tuy rằng thái độ làm người của Trưởng Tôn Trúc không tệ, lớn lên cũng rất tốt, gia thế càng tốt đến không phản đối, đường đường là thái tử của một quốc gia, thế nhưng nàng không thích hắn.
Lời của nàng tựa hồ rất đả kích Trưởng Tôn Trúc, thân hình cao to của hắn lui phía sau hai bước, trong đôi mắt hiện lên đau đớn, bình tĩnh nhìn nàng, sau đó ngã ngồi lên trên ghế, nhẹ nhàng lẩm bẩm.
“Tại sao vậy chứ? Là bởi vì có người làm thương tổn ngươi, vì thế ngươi mới chán ghét ta, có phải hay không?”
Cuối cùng con ngươi hắn hiện lên tia máu, giống như thần kinh không bình thường, xoay mình đứng lên, quanh thân bao phủ hơi thở giết chóc, cuồng bạo ở chính sảnh đi qua đi lại.
Thanh Dao lạnh lùng nhìn hắn, Trưởng Tôn Trúc thân là Thanh La quốc thái tử, từ nhỏ đến lớn vẫn đắc chí vừa lòng, cao cao tại thượng, thừa nhận tất cả sự ngưỡng mộ của mọi người, trong cảm nhận của hắn thích cũng chỉ là một loại dục vọng chinh phục, bởi vì nàng cùng những nữ nhân khác không giống nhau, nên không có quý hắn, yêu say đắm hắn, vì thế hắn liền muốn chinh phục nàng, người trong hoàng thất sẽ không dễ dàng thích một người, vì trên lưng họ gánh vác nhiều lắm.
“Trưởng Tôn Trúc, ta không ghét ngươi, cũng không thích ngươi, nếu như ngươi còn muốn chúng ta làm bằng hữu, xin cho ta bình yên rời khỏi, khi gặp lại, chúng ta vẫn là bằng hữu như cũ, bằng không…”
Thanh Dao đáy mắt hiện lên sương mù, đó là sương mù băng giác, sắc mặt âm ngao xấu xí.
Nói thật ra, nàng không muốn cùng Trưởng Tôn Trúc trở mặt, mình bây giờ đang ở Thanh La quốc, hơn nữa năng lực Trưởng Tôn Trúc có con mắt thì sẽ thấy, thêm một người bạn, tốt hơn nhiều so với một kẻ thù, nhưng nếu hắn cứ tiếp tục dây dưa không rõ, vậy thì khó nói!
“Thanh Dao, ngươi ở lại đi, buổi tối ngày mai theo ta tham gia yến hội trong cung, đến lúc đó, ta sẽ cầu phụ hoàng cùng mẫu hậu cưới ngươi làm thái tử phi.”
Trưởng Tôn Trúc căn bản không cho Mộc Thanh Dao cự tuyệt, thân hình vừa chuyển, người đã vọt tới trước mặt Thanh Dao, hắc đồng hiện lên sự bá đạo, hắn lúc này, hoàn toàn mất đi bình tĩnh.
Mộc Thanh Dao thấy buồn cười, nam nhân này điên rồi?
Nàng cự tuyệt hắn, hắn cũng không nghe thấy sao?
“Trưởng Tôn Trúc, ngươi điên rồi, ta sẽ không gả cho ngươi, ngươi đừng khiến cho chúng ta ngay cả bằng hữu cũng làm không được, ta sẽ không đi theo ngươi tham gia cung yến gì đó.”
Nàng dùng sức rút tay ra, thân thể lui ra phía sau, cùng hắn duy trì một khoảng cách, nam nhân này rốt cuộc vì cái gì, mà không thể không có nàng, nàng không tin, là hắn yêu nàng khắc cốt ghi xương, đây thật là chuyện cười nhạo nhất trong thiên hạ.
“Được rồi, sắc trời không còn sớm, ta muốn nghỉ ngơi, ngươi đi đi.”
Nàng lạnh lùng mở miệng, khuôn mặt tuấn dật Trưởng Tôn Trúc bao phủ sương lạnh, mày kiếm nhíu chặt, tựa hồ rấtkhổ não, hắc đồng sâu thẳm như giếng sâu, làm cho người không biết được hắn đang suy nghĩ gì. Nhìn mâu quang phòng bị lạnh lùng của Mộc Thanh Dao, khóe môi hắn đột nhiên xả ra ý cười nhợt nhạt.
“Ngươi chuẩn bị cho tốt, đêm mai ta cùng ngươi tiến cung.”
Nói xong liền xoay người rời đi, hình như từ đầu tới đuôi không nghe thấy Mộc Thanh Dao cự tuyệt, Mộc Thanh Dao cứng người lại, đợi cho bóng lưng cao to của hắn biến mất ở ngoài cửa, tức giận đưa tay lên, gạt đi những chén trà trên bàn trà bên cạnh, bốp một tiếng toàn bộ bị ném trên mặt đất.
Còn có người như thế sao, thực sự là tức chết nàng, trên ngực hạ phập phồng vì tức giận, ba thủ hạ nghe thấy thanh âm liền vọt vào, lo lắng mở miệng.
“Chủ tử, xảy ra chuyện gì?”
“Hắn muốn phong ta làm phi, thực sự là buồn cười, ngươi nói tên này đang làm chuyện gì chứ? Lúc trước rõ ràng có nói chúng ta lúc nào cũng có thể ly khai, nhưng bây giờ lại giam lỏng chúng ta, thực sự là đáng hận.”
Thanh Dao phẫn nộ quét nhìn một vòng quanh mình, lúc này, ngoài phòng còn truyền đến thanh âm lãnh chìm tà mị: “Nghênh Phong, xem kỹ Mộc cô nương, nếu như nàng không thấy, thì những người ở Minh Nguyệt uyển một mạng cũng đừng nghĩ sống.”
Sau đó là một mảnh thanh âm sợ hãi: “Tuân lệnh, gia.”
Đại sảnh, Mộc Thanh Dao mắt trợn trắng, nhìn phía Mạc Sầu cùng Mạc Ưu, xem đi, người này thủ đoạn thật là cay độc, hắn lớn tiếng như vậy, không phải cố ý nói cho nàng nghe sao? Cho rằng nàng đồng tình những người trong thái tử phủ sao? Vậy hắn có phần coi thường nàng, chết sống của người trong thái tử phủ bọn họ có quan gì đến nàng đâu? Chỉ bất quá oán các nàng tự mình đi theo lầm chủ tử.
Mộc Thanh Dao đang oán thầm, thì Nghênh Phong đã dẫn theo mấy người nha đầu từ bên ngoài tiến vào.
Ùm một tiếng quỳ xuống, sợ hãi nói.
“Mộc cô nương, ngươi ở lại đi, gia chưa từng có muốn giữ ai lai như vậy, chỉ có một mình Mộc cô nương thôi.”
Mộc Thanh Dao con ngươi lạnh lẽo như một khối hàn băng, chậm rãi đi tới nâng dậy Nghênh Phong, đạm nhiên lạnh lùng lên tiếng: “Nghênh Phong, đều các ngươi nên lo lắng, là đi theo một chủ tử thị máu thay đổi thất thường như vậy, thì tính mạng lúc nào cũng sẽ mất, chứ không phải chuyện ta có ở lại hay không, ta từ trước đến nay không thích bị người ta quản lý, chớ đừng nói chi là uy hiếp, được rồi, ta mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi.”
Nói xong nàng  cũng không nhìn đến sắc mặt trắng bệch của bọn Nghênh Phong, liền xoay người dẫn người của mình ra khỏi chính sảnh, đi vào phòng ngủ nghỉ ngơi.
Đêm khuya dần, trong phòng ngủ.
Mộc Thanh Dao đâu có ngủ được, nghĩ đến tối ngày mai Trưởng Tôn Trúc muốn dẫn nàng tham gia cung yến, nếu như mình thật sự đi, chỉ sợ cả nước trên dưới đều biết, đến lúc đó, nàng không chỉ trở thành mục tiêu của những nữ nhân trong thái tử phủ, còn có thể thành mục tiêu của tất cả nữ tử chưa kết hôn Thanh La quốc.
Cho nên nàng kiên quyết sẽ không đi tham gia cái cung yến gì đó.
Thế nhưng Trưởng Tôn Trúc nói khẳng định như vậy, hắn có phải đã có phương pháp gì đó ép nàng tham gia cung yến hay không, đó là cái gì đây?
Trong lòng nàng rối loạn thành một đoàn, cuối cùng thẳng thắn ngồi xuống, nhìn ánh trăng như nước bên ngoài cửa sổ, trong lòng càng lạnh lẻo, trăng tròn sáng trong như thế, nhưng vì sao nàng lại cảm thấy ánh trăng kia thê lương đến vậy?
“Tiểu thư, làm sao vậy?”
Mai Tâm cùng Mạc Sầu xoay người đứng lên, ngồi ở bên cạnh chủ tử.
“Buổi tối ngày mai, Trưởng Tôn Trúc muốn ta tham gia cung yến của Thanh La quốc  nói sẽ hướng hoàng thượng cùng hoàng hậu thỉnh cầu nạp ta làm thái tử phi, ngươi nói xem chuyện này sẽ đem đến biết bao nhiêu sóng gió đây? Đến lúc đó, ta sẽ phải đứng nơi đầu sóng ngọn gió, ngươi nói hắn làm thế là có ý gì?”
“Nếu không chúng ta đào tẩu đi, ” Mạc Sầu đề nghị, Mai Tâm lập tức gật đầu tán thành.
Mộc Thanh Dao hướng phía ngoài cửa liếc một cái, nhợt nhạt thở dài: “Chỉ sợ đi không được, ngoài cửa nhất định đã có người coi chừng.”
Mai Tâm không tin, nhẹ chân nhẹ tay xuống giường, đi tới bên cửa sổ, nhìn xa phía bên ngoài, quả nhiên ánh trăng kéo dài xuống mấy cái bóng nho nhỏ, những cái bóng kia ở trong sân không ngừng đung đưa.
Đêm đã khuya, không nghĩ tới trong viện vẫn đang có người coi chừng, không phải giám thị thì là cái gì?
“Tiểu thư, quả nhiên có người giám thị động tĩnh của chúng ta, phải làm sao bây giờ?”
Mai Tâm kinh hãi đảm chiến mở miệng, sao hiện tại có cảm giác sơn vũ phiêu diêu như thế, trước đây chỉ nghĩ chuyện đến thái tử phủ làm khách, nhưng gần nhất càng ngày càng không bình thường, đầu tiên là các nàng không hiểu nguyên nhân vì sao bị ám sát, đến lúc này thì Trưởng Tôn Trúc muốn nạp chủ tử làm thái tử phi, sự tồn tại của chủ tử e rằng sẽ khơi lên một phen sóng to gió lớn ở Thanh La quốc.
“Các ngươi đừng lo lắng, dù sao ta cũng sẽ không theo hắn đi tham gia cung yến kia, hơn nữa chúng ta sắp rời khỏi thái tử phủ, đến vô tình cốc, hiện tại chỉ có chính mình trở nên mạnh mẽ, mới sẽ không mặc cho người muốn làm gì thì làm.”
Thanh Dao càng ngày càng bức thiết muốn có được một thân võ công cao cường.
“Tiểu thư vậy nghỉ ngơi trước đi, cũng đừng nghĩ đến nhiều nữa.”
“Ừ” Thanh Dao gật đầu, mặc dù nàng không muốn ngủ, nhưng vì suy nghĩ cho đứa nhỏ ở trong bụng, nàng không cho phép chính mình suy sụp, hoặc là mang một bộ dạng không được lịch sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.