Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 80.3:




Như Âm công chúa bào thai đã xoá sạch, hoàng thất cũng phong tỏa tất cả tin tức, phàm là ai biết tin tức, người nào can đảm dám tiết lộ ra ngoài, thực sự là không muốn sống nữa, hoàng thượng đã hạ chỉ mệnh lệnh Khâm Thiên giám chọn một ngày lành, vốn đại hôn của bắc tân vương tổ chức trước, nhưng hiện tại lại trở thành công chúa gả trước.
Như Âm bị giam ở trong Cửu Hoa cung, nghĩ cách trốn ra ngoài căn bản là không có khả năng, mặc dù nàng không muốn, cũng không có cách nào khác.
Thái hậu tuy rằng yêu thương nàng, nhưng đối với chuyện lập gia đình lần này, cũng không có ngăn cản hoàng thượng…
Trong cung tựa hồ thực sự sóng êm gió lặng, nhưng Mộc Thanh Dao biết, đêm trước khi bão tố luôn luôn yên tĩnh như vậy…
Có một số việc đang ẩn nấp, có một số việc đang đợi thời cơ.
Người và việc không thể lộ ra ngoài ánh sáng, thường thích tiến hành trong đêm tối.
Ánh trăng như lụa, bao phủ toàn bộ Bắc Tân vương phủ, hành lang đình trụ được chạm trổ, khắp nơi là màu đỏ của vải lụa, nhìn thấy mà giật mình, đợi sau khi công chúa đại hôn, chính là ngày đại hôn của Bắc Tân vương gia, cả tòa vương phủ đã thu xếp rất là ổn thỏa, chỉ chờ đến ngày lành mà thôi.
Bên trong thư phòng ngăn nắp, Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch đang xem sách, chỉ là mâu quang của tầm nhìn dường như có chút mơ hồ, lóe ra bất định, chẳng bao lâu nữa, thì sẽ có một nữ nhân tiến vào trong phủ của hắn, nữ nhân kia chỉ sợ không phải là kẻ tầm thường, rất có thể là quân cờ của người kia thao túng, vì thế sau này hắn hành sự càng phải cẩn thận hơn.
Bắc Tân vương gia đang nghĩ đến nhập thần, thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, tiếp theo là cửa bị đẩy ra, bước vào trước tiên là Trữ quản gia, Mộ Dung Lưu Mạch ánh mắt có chút tĩnh mịt, Trữ quản gia càng ngày càng không có chừng mực, hắn đang định phát tác, thì bên cạnh Trữ quản gia bước ra một người, người này mặc một thân quần áo màu đen, vừa đi ra khỏi vùng bóng tối, liền lấy xuống áo choàng màu đen trên đầu, lộ ra hé ra khuôn mặt duyên dáng sang trọng.
“Mẫu hậu?” Bắc Tân vương thất thanh kêu lên, tiếp theo ánh mắt lợi hại liền nhìn ra bên ngoài cửa, hắn phất phất tay ý bảo Trữ quản gia đi ngoài cửa canh chừng, Trữ quản gia lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài.
Bên trong thư phòng, Bắc Tân vương cung kính mời mẫu hậu ngồi trên ghế, sau đó dâng trà đến.
“Mẫu hậu, như thế nào lại xuất cung?”
Thái hậu vừa nghe Bắc Tân vương nói, sắc mặt uấn giận, trong đôi mắt lóe ra sự cuồng bạo dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi mở miệng: “Ai gia ra đây xem, Mạch nhi rốt cuộc là muốn khi nào động thủ? Ngươi có biết mẫu hậu ở trong cung ngày càng lụn bại, người kia căn bản là không xem mẹ con đương chúng ta ra gì, làm hại chúng ta bị cái nha đầu Mộc gia kia khi dễ, chẳng lẽ Mạch nhi nhẫn tâm nhìn mẫu hậu chịu cay đắng như vậy sao?”
“Mẫu hậu, là lỗi của Mạch nhi.” Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch tiến lên một bước quỳ sát ở bên chân thái hậu, sự nhu hòa trôi qua thì ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo lại, trong đôi mắt đen kia lòe ra sát khí tàn nhẫn tận trời: “Mẫu hậu yên tâm đi, Mạch nhi sẽ đem đây hết thảy chuyện này đòi lại, tin sẽ không cần bao lâu nữa, nhi thần đã chuẩn bị tất cả để một kích tận trời.”
Thái hậu nghe xong Bắc Tân vương nói, khóe môi lộ ra nụ cười vui mừng, vẫn là Mạch nhi làm hoàng thượng, thì thân sinh mẫu hậu như nàng mới có hi vọng, người ngoài vĩnh viễn vẫn là người ngoài, hơn nữa tên nam nhân kia một mực hoài nghi là nàng hại chết mẫu hậu hắn, nếu như có một ngày thực sự tra được chút chứng cứ nào, chỉ sợ nàng khó thoát khỏi cái chết a.
“Vậy là tốt rồi, nhưng mà nữ nhân kia không được giữ lại, Mạch nhi tốt nhất là hãy mau đem nàng loại bỏ đi.”
Thái hậu đôi mắt dữ tợn mở miệng, giữ lại nữ nhân kia, trong lòng của nàng liền cực kỳ khó chịu, trãi qua mấy ngày nay đụng chạm, nàng nhận rõ một việc, nếu như giữ lại nữ nhân kia, chỉ sợ sẽ là chuyện xấu…
“Được, chỉ cần nàng xuất cung, nhi thần nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng.” Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch bị lây sát khí giết chóc âm độc mở miệng.
“Ừ, vậy thì mẫu hậu an tâm, ” thái hậu thở dài một hơi, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện khác, sắc mặt dị thường khó coi, lạnh lùng mở miệng: “Tần Hạo đâu?”
“Ở phía sau.” Mộ Dung Lưu Mạch ngẩng đầu nhìn thái hậu, tìm người nam nhân kia để làm gì, Tần Hạo luôn luôn rất được lòng của mẫu hậu, nhưng đêm nay mẫu hậu tựa hồ rất tức giận, tại sao vậy chứ? Tuy thắc mắc nhưng hắn không có hỏi chỉ hướng ra phía ngoài phân phó: “Đi đem Tần Hạo mang đến.”
Trữ quản gia ở ngoài cửa lên tiếng trả lời: “Dạ, vương gia.”
Khoản một khắc sau, Tần Hạo bị dẫn qua đây, hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy bên trong thư phòng ngoại trừ vương gia còn có thái hậu đang ở đây, nên lập tức cung kính thi lễ: “Tần Hạo tham kiến thái hậu, vương gia!”
Thái hậu nương nương vốn vẫn ngồi yên nhưng khi nhìn thấy Tần Hạo hiện thân, giống như một con gà chọi, đôi mắt đỏ đậm, dường như phát điên đứng lên xông lại, tát vào mặt Tần Hạo một cái vang dội, Tần Hạo cùng Mộ Dung Lưu Mạch đều bị hành động của thái hậu làm cho hồ đồ, nhất là Tần Hạo, vẫn rất được thái hậu tin tưởng, không nghĩ tới lần này thái hậu không hỏi nguyên do, vừa thấy mặt đã tát hắn một cái.
“Thái hậu nương nương, không biết Tần Hạo đã làm cái gì sai, lại làm cho thái hậu giận dữ như vậy?”
Tần Hạo trấn định nhìn thái hậu, thái hậu nương nương trên mặt hiện lên sự tàn bạo, lạnh lùng mở miệng: “Ngươi nói, tại sao lại muốn làm nhục sự thuần khiết của công chúa, nàng ta đường đường là công chúa của hoàng thất, dám làm cho công chúa châu thai ám kết, thiếu chút nữa đem mệnh đều đánh mất?”
Thái hậu tiếng nói vừa dứt, Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch ánh mắt xét đoán, âm u nhìn Tần Hạo đang quỳ dưới đất, Tần Hạo mang vẻ mặt khó hiểu, cuối cùng lời lẽ khẳng khái nghiêm khắc mở miệng.
“Bẩm thái hậu nương nương, Tần Hoài không có làm chuyện này, cho dù có đánh chết, Tần Hạo cũng là nói những lời này, hơn nữa là ai đã nói Tần Hạo làm nhục sự thuần khiết của công chúa?”
Thái hậu ánh mắt chợt lóe lên cái gì, không phải Tần Hạo, vậy đó lại là người phương nào, nhưng chuyện này là Như Âm chính miệng thừa nhận, chẳng lẽ còn giả, thái hậu hoài nghi nhìn chằm chằm Tần Hạo: “Ngươi không có gạt ai gia?”
“Có cho Tần Hạo một nghìn một lá gan, cũng không dám lừa gạt thái hậu nương nương!”
Thái hậu từ trước đến giờ vẫn trọng dụng Tần Hạo, Tần Hạo thái độ làm người nàng rất biết, hắn không phải là cái loại người âm hiểm giả dối, hắn nghe nàng sai khiến cũng là vì báo đáp ân đức của nghĩa phụ hắn, bằng không hắn cũng không nghe lệnh của nàng, chuyện xấu xảy ra này, nếu hắn nói không có, vậy khẳng định là chưa từng làm, thế nhưng Như Âm tại sao lại muốn hãm hại hắn, xem ra nàng vì bảo hộ người nam nhân phía sau, kẻ đó rốt cuộc là ai? Mà có thể làm cho nàng cam nguyện vì hắn làm rất nhiều chuyện?Phá thai, còn hãm hại người khác, cũng không muốn nói ra người kia?
“Được rồi, xem ra là ai gia đã hiểu lầm, ngươi đi xuống trước đi.”
Thái hậu phất phất tay, Tần Hạo không nói gì, lui xuống, trong thư phòng, Bắc Tân vương ánh mắt sâu thẳm nhìn mẫu hậu mình.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Như Âm mang thai, nàng nói đứa nhỏ là của Tần Hạo, bởi vậy ai gia mới tức giận, ai biết nàng nói thế là vì bảo hộ cho người kia, nha đầu này thực sự là không làm cho người bớt lo!”
“Cái gì?” Bắc Tân vương trợn to mắt khó tin, không nghĩ tới hoàng muội ruột thịt của mình lại làm ra loại chuyện nhục nhã hoàng thất, mấy ngày nữa nàng phải gả cấp Hàn gia, tức không phải là làm cho Hàn gia xấu mặt hay sao: “Mấy ngày nữa là đại hôn của nàng.”
“Đúng vậy, hoàng thượng đã lệnh cho ngự y xoá sạch hài tử của nàng, tứ hôn vẫn tiến hành như cũ.”
“Nàng thật là không làm cho người ta bớt lo.” Bắc Tân vương tức giận hừ lạnh, dù cho nàng là muội muội ruột của hắn, hắn cũng không đồng ý nàng hành động như vậy, nghĩ đến Hàn Thanh Vũ là người tuấn tú lịch sự, nhân tài tương lai của đất nước, lại phải gánh một nữ nhân như nàng, cũng coi như xui xẻo.
“Mẫu hậu hồi cung đi, không thể ở lại quá lâu, nếu khiến cho trong cung chú ý, chỉ sợ chuyện sắp thành lại bị thất bại.”
Bắc Tân vương chậm rãi nhắc nhở mẫu hậu mình, nhịn một lần nữa, bọn họ có thể thoả thích hưởng thụ cảm giác gia đình đoàn tụ, sẽ nhanh thôi, hắn rất có lòng tin, Bắc Tân vương khóe môi hiện lên nụ cười đắc ý.
“Tốt, ai gia trở về, Mạch nhi cũng đừng quên diệt trừ nữ nhân kia.”
“Nhi thần hiểu.” Mộ Dung Lưu Mạch ánh mắt sát khí càng ngày càng đậm, cuối cùng tựa như sương mù nhuộm khắp cả bầu trời, làm cho người ta nhìn không rõ tim của hắn rốt cuộc là sâu hay cạn: “Trữ quản gia, tiễn khách nhân đi từ phía sau ra ngoài.”
Bắc Tân vương đích thân đội áo choàng cho mẫu hậu, ngày này sẽ không quá lâu.
Trữ quản gia lĩnh mệnh, đem thái hậu tiễn đi ra ngoài, bên trong thư phòng lâm vào vắng vẻ, hắn đi tới trước bàn đọc sách, bắt đầu chỉnh lý kế hoạch…
Một đêm này, Phượng Loan cung cũng xảy ra một việc lớn.
Đại điện nguy nga lộng lẫy, lúc này sáng như ban ngày, hoàng hậu nương nương một thân lành lạnh đang ngồi ngay ngắn ở chỗ cao, lông mài xinh đẹp nhíu lại, đôi mắt đen sẫm nước biển trong đó đang cuồn cuộn dao động, toàn bộ đại điện bao phủ một tầng hàn băng, tất cả mọi người đều lui ra ở một bên, chỉ thấy ở giữa đại điện người đang quỳ chính là tổng quản thái giám Xuân Hàn mà hoàng hậu nương nương thiên tân vạn khổ cứu trở về, lúc này sắc mặt hắn trắng bệch, mồ hôi lạnh từ trên mặt trượt xuống, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích cúi đầu nhìn mặt đất.
“Xuân Hàn, ngươi bây giờ còn có cái gì để nói không?”
Thanh âm lạnh nhạt vang lên, Mộc Thanh Dao quơ quơ búp bê nguyền rủa trong tay vu, trên thân búp bê viết ngày sinh tháng đẻ, ngoại trừ ngày sinh tháng đẻ, còn có các loại bùa chú hình thù kỳ quái, mặt khác trên bùa chú còn  đâm rất nhiều ngân châm, lúc này vừa nhìn vào giống như đâm vào một hình người thu nhỏ, xấu xí cực kỳ.
“Tiểu nhân không có gì để nói, chỉ cầu được chết.”
Xuân Hàn mặt xám như tro tàn, nhận mệnh mở miệng.
Mộc Thanh Dao ở trên cao đôi mắt lóe lên vài cái, băng lãnh chất vấn: “Xuân Hàn, nếu như ngươi nói ra người sai phái ngươi, bản cung sẽ tạm tha cho ngươi lúc này.”
Xuân Hàn sợ run một chút, trên đại điện những thái giám mà hắn có giao tình tốt đều thay hắn nóng ruột, hi vọng hắn có thể giao ra người chủ mưu phía sau, hoàng hậu sẽ tha hắn một lần, thế nhưng xuân hàn chỉ sửng sốt một chút, cuối cùng cứng cỏi thấy chết không sờn mở miệng: “Bẩm hoàng hậu nương nương, không có ai sai phái nô tài, là nô tài đáng chết, muốn hại hoàng hậu nương nương, bởi vì nô tài trước kia là người của thái hậu, nhìn thái hậu vẫn bị hoàng hậu áp chế, cho nên mới phải nghĩ ra mưu kế này hại hoàng hậu nương nương.”
Mộc Thanh Dao giật mình, không biết nên vì hắn trung thành mà vỗ tay, hay vẫn là vì thái hậu rất được lòng người mà hoan hô, nhưng ở một khía cạnh khác mà nói, Xuân Hàn cũng là một nô tài trung tâm, bất quá đứng ở góc độ của nàng, đã có một ít phiền muộn, dù cho bị một lần khổ nhục kế của hắn, nhưng nàng tốt xấu gì đã tìm nửa huyết nhân sâm cứu sống hắn, bằng không hắn nhất định là mất mạng, thế nhưng kết quả là hắn không chỉ thờ ơ, còn trợ giúp thái hậu nương nương hãm hại nàng, xem ra nàng làm người rất là thất bại.
Mộc Thanh Dao sắc mặt khó coi, đứng ở sau lưng nàng Mai Tâm cùng Mạc Sầu, sớm tức giận được đến tái mặt.
“Nương nương, nếu không người mời hoàng thượng tới, sử dụng đại hình ta cũng không tin hắn không nhận tội khai ra người chủ mưu phía sau.”
Mai Tâm kiến nghị, bên dưới thân hình đơn bạc của Xuân Hàn run run hai cái, cuối cùng vẫn trấn định như trước nhìn mặt đất, bên cạnh Mạc Sầu lại có suy nghĩ khác: “Nương nương, hắn có phải có nỗi khổ hay không, nhìn xuân Hàn không phải là loại người vong ân phụ nghĩa?”
Lúc này Mộc Thanh Dao đã lười đi quản hắn có phải có nỗi khổ hay không, trong cung mỗi ngày chuyện xảy ra quá nhiều, chẳng lẽ nàng vẫn phải giao tâm tư đặt ở trên người hắn mãi.
“Xuân Hàn, ngươi nếu nói là ngươi hại bản cung, như vậy tội danh hại hoàng hậu sẽ như thế nào, ngươi biết chứ?” tiếng nói âm trầm vang lên, trên đại điện thượng rất nhiều người hít thở không thông, nhất là mấy người thái giám thủ hạ trước đây của Xuân Hàn, càng hô hấp dồn dập.
“Tiểu nhân biết, chỉ cầu được chết.”
“Tốt, tốt, ngươi rất trung thành ” Mộc Thanh Dao ánh mắt tối sầm lại, không hề cùng hắn nói thêm cái gì, người ngu thì không dùng được, cùng hắn nhiều lời vô ích, muốn dứt thì dứt, Mộc Thanh Dao giận tái mặt, quanh thân bao phủ hàn ý, hướng phía dưới phân phó: “Người đến, Xuân Hàn, thân là tổng quản thái giám Phượng Loan cung, dám can đảm phạm thượng, đánh nặng năm mươi đại bản.”
Xuân Hàn có chút vô cùng kinh ngạc, không phải hẳn là phải bị đánh chết sao? Hắn nghi hoặc ngẩng đầu, lên tiếng: “Nương nương?”
Mộc Thanh Dao lạnh lùng nhìn hắn: “Xuân hàn, bản cung niệm tình ngươi một tấm lòng trung thành, tuy rằng chủ tử mà ngươi bảo vệ không phải bản cung, nhưng làm người còn có nguyên tắc, đánh năm mươi hèo, sống hay chết, nghe theo mệnh trời.”
“Tạ ơn hoàng hậu nương nương!” Xuân Hàn vốn một lòng muốn chết, quả nhiên rơi lệ, hướng về phía Mộc Thanh Dao thật sâu dập đầu ba cái: “Tạ ơn hoàng hậu nương nương, Xuân Hàn chỉ cầu kiếp sau làm trâu làm ngựa, báo đáp hoàng hậu nương nương.”
Mộc Thanh Dao khóe môi giật mình, nàng ghét nhất là bị cổ nhân nói như vậy, nếu thật là trong lòng có cảm kích, vì sao hiện tại không đứng ra chỉ chứng thái hậu, như vậy cũng đã giúp đỡ nàng, nàng muốn hắn làm trâu làm ngựa mà chi, buồn rười rượi mở miệng: “Bản cung cũng sẽ không thiên vị mà làm rối kỉ cương, Mạc Sầu, đi trước hình phòng giám sát, nếu như ai dám hạ thủ lưu tình, cùng hắn chịu năm mươi hèo, đuổi ra cung đi!”
“Dạ, nương nương!”
Lời nói của hoàng hậu, trên đại điện tất cả mọi người đều nghe được, ai có lòng trắc ẩn đều không dám khinh thường, bọn họ là thái giám, tay trói gà không chặt, không giống với giống như nam tử, nếu bị đuổi ra cung, thì phải sống như thế nào? Vì thế không người nào muốn xuất cung cả.
Xuân Hàn bị người ta dẫn đi xuống, Mộc Thanh Dao xử lý chuyện này xong cũng mệt mỏi, Mai Tâm cùng nàng tiến vào tẩm cung để nghỉ ngơi, Mạc Sầu dẫn người đi giám sát chuyện Xuân Hàn bị đánh, năm mươi hèo đánh rất mạnh, cuối cùng xuân hàn so với chết cũng không kém là bao nhiêu, dù sao cũng còn thở, còn thở thì không sao, lúc Mạc Sầu trở lại bẩm báo, chủ tử đã đi ngủ, có chuyện gì ngày mai hãy nói.
Ngày thứ hai.
Hoàng thượng phái người đón Mộc Thanh Dao đi Lưu Ly cung, nói là có khách quý muốn gặp, Mộc Thanh Dao vô cùng kinh ngạc suy nghĩ một vòng, cuối cùng cũng công cóc, liền thu thập một phen dẫn hai nha đầu ngồi lên nhuyễn kiệu thẳng hướng Lưu Ly cung mà đi, A Cửu ở ngoài cửa cung chờ nàng, vừa thấy nàng từ nhuyễn kiệu bước xuống liền nở nụ cười dịu dàng chào đón.
“Tham kiến hoàng hậu nương nương.”
“Đứng lên đi, khách quý gì vậy?” Mộc Thanh Dao ở trong đầu nghĩ không ra khách nhân gì mà Huyền đế lại quý trọng như thế, còn truyền nàng đến gặp nữa.
A Cửu vẻ mặt bí hiểm lắc đầu: “Nương nương đi vào sẽ biết.”
Mộc Thanh Dao trừng hắn liếc mắt một cái, tên nịnh nọt này, có tính xấu như chủ tử của hắn, rõ ràng là có thể nói ra, còn giả vờ bí hiểm, bĩu môi một chút, vén làn váy bước lên thềm đá, trước cửa điện đứng thẳng một hàng thái giám cùng cung nữ, đồng thời kêu lên: “Tham kiến hoàng hậu nương nương.”
Mộc Thanh Dao mặc kệ bọn họ, phất phất tay, dẫn hai nha đầu đi vào đại điện, ngoại trừ A Cửu theo phía sau nàng, những người khác thì không dám tùy tiện xông loạn.
Đại điện.
Long Tiên Hương đốt trong kim đỉnh, hoàng thượng mặc bộ quần áo màu vàng Long bào, trên ngũ quan tuấn mỹ bày ra nụ cười ôn nhuận như nước, nhưng mi tâm lại lộ ra vẻ đẹp cuốn hút lòng người, theo trạng thái lúc này của hắn, Mộc Thanh Dao liếc mắt một cái liền hiểu ra, hoàng thượng tâm tình vô cùng tốt, không phải là tốt, mà là mười phần thật là tốt, chuyện gì làm cho hắn hiện ra sự hài lòng chưa bao giờ có như thế.
“Thanh Dao tham kiến hoàng thượng.”
“Hoàng hậu đứng lên đi.” Trên chỗ ngồi vang lên thanh âm trầm thấp, Mộc Thanh Dao nhếch mài một tí, không tự ti cũng không kiêu ngạo đứng dậy, tiếp nhận mâu quang lợi từ trong đại điện chiếu tới, nàng đạm nhiên nhìn sang, chỉ thấy nơi đó có một người nam nhân cao lớn khôi ngô đang ngồi, mặt mài tuấn lãng, một thân trường bào xanh đen, làm nổi bật được cả người hắn nội nhu mà trầm ổn, lúc này trong đôi mắt đen kia đang nổi lên ánh sáng, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh đánh giá nàng, Mộc Thanh Dao cũng tỉ mỉ nhìn hắn, chỉ cảm thấy người này có chút quen mắt, không khỏi nhìn lâu một chút, cuối cùng cũng biết vì sao nhìn hắn quen mắt, nguyên lai nam nhân ở trước mắt cùng sư huynh Liễu Thiên Mộ của hoàng thượng lại có ba phần tương tự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.