Mà vị Vĩnh An quận chúa còn lại là Anh Vương lão sinh nữ, từ nhỏ đã được bảo hộ dưới tròng mắt của Anh Vương, được hoàng đế yêu thích, khi còn nhỏ dám rút cả chòm râu ngài. Cuối cùng tứ hôn cùng Tiêu hầu gia, hai người ân ái vô cùng, sinh hạ hài tử duy nhất, Tiêu An Ninh.
Lửa giận nhà họ Tiêu không phải thứ mà bọn họ có thể chống trả!
Đàm Vi Chi sững sờ tại chỗ, thậm chí đã quên cái mũi đau nhức, máu mũi giàn giụa hắn cũng không rảnh lo lau đi.
Sự tình lại nghiêm trọng đến thế ư?
Nhưng mọi người đều khen ngợi người trong phủ Định Quốc Công hiểu lí lẽ nhất. Hắn nghĩ chỉ cần nói rõ ràng sự tình cùng bọn họ không quan hệ, liền không thành vấn đề...
“Một đứa con của lục phẩm tiểu quan thấp hèn, nếu không phải biểu muội ngươi là vị hôn thê tiểu hầu gia, ngươi có thể nói nói nửa câu với ngài ấy? Nực cười, đã không nhận rõ thân phận, còn dám to gan lớn mật hạ độc thủ tiểu hầu gia. Chỉ mong tiểu hầu gia bình yên vô sự, bằng không ngươi dù thiên đao vạn quả cũng không thể bình ổn lửa giận những người đó. Mà chúng ta……” Sắc mặt thiếu niên tròn trầm xuống, quay đầu nói với mọi người: “Các ngươi mau đi gọi thị vệ tiểu hầu gia, còn lại cùng ta, chúng ta tìm lối đi xuống tìm tiểu hầu gia.”
Gia đình mặt tròn là thương nhân, ngày thường địa vị thấp hèn nhất trong nhóm, hiện tại lại nghiễm nhiên trở thành người tâm phúc.
Mọi người hoảng loạn vô thố làm theo phân phó, chạy như điên đi tìm thị vệ tiểu hầu gia. Người dư lại theo mặt tròn bắt đầu tìm kiếm.
Chỉ có Đàm Vi Chi ngây ngốc đứng tại chỗ, mặc cho máu mũi chảy đầy đất. Thẳng đến khi thị vệ tới, có hai người chế phục hắn, đem hắn trói thành cái bánh chưng, ném ở một bên.
Đàm Vi Chi ngã trên mặt đất, hai mắt vô thần, trong lòng chỉ có một ý niệm, tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy? Dựa theo kế hoạch không phải thế này, chỉ cần đem mấy người này kéo xuống nước, sau đó khẩu cung nhất trí nói tiểu hầu gia trượt chân ngã xuống có thể phủi sạch không sót một mảnh. Vừa giúp mình thoát tội, cũng giúp biểu muội thoát khỏi hố lửa. Sự tình sao lại phát triển thành như thế này?
……
Tiệm Vạn Vật Giai Hữu.
“Ha ha ha, tên này thật là ngu hết phần người khác, tựa như tiểu mập mạp kia nói, độc ác nhưng lại ngu xuẩn. Hại chết con trai nhà người ta, còn cảm thấy người ta sẽ hiểu rõ lí lẽ, ha ha, sao lại ngu xuẩn như vậy chứ?” Không Hầu mỉa mai cười nhạo.
Thiên Miểu đang ăn ít bánh hoa hồng lấy từ thế giới nào đó mà nàng đã đi qua, nhìn gương lớn trước mặt vài lần, không nói gì, chỉ là an tĩnh nhìn mọi việc.
Trước mặt họ, toàn cảnh sự việc được nhìn từ mọi góc độ không hề góc chết. Không Hầu châm trà cho Thiên Miểu, không quên khinh bỉ. Nhân loại thật đúng là ngu xuẩn nha.
“Không Hầu.” Thiên Miểu bỗng nhiên gọi.
“A, lão bản, có tiểu nhân.” Không Hầu nhanh chóng đáp. . Truyện Dị Giới
“Ngươi có biết khác biệt lớn nhất giữa ngươi và Động Tiêu là gì không?” Thanh âm Thiên Miểu có chút linh hoạt kỳ ảo.
“Ta là rồng, hắn là phượng. Ta bốn chân, hắn hai đùi, ta không có cánh, hắn có cánh?” Không Hầu vẻ mặt mờ mịt phỏng đoán.
Động Tiêu thiếu chút nữa cười ra tiếng. Không Hầu ngốc manh như vậy, cho nên chủ nhân mới thích nàng chút. Động Tiêu lặng lẽ nhìn về phía Thiên Miểu, quả nhiên thấy khóe miệng nàng mang theo một mạt ý cười.
“Không……” Thiên Miểu nhẹ nhàng nói: "Khác biệt lớn nhất là Động Tiêu có thể nhìn đến ánh sáng (bề ngoài) cũng có thể nhìn đến nơi tối tăm (bên trong). Mà ngươi, trong mắt chỉ có ánh sáng……”