Editor_79
Tầng thứ ba, cùng tầng thứ nhất và tầng thứ hai hoàn toàn bất đồng, nơi này giống như một không gian khác. Nó là một tòa cung điện trống trải, ở giữa điện có một viên cầu lớn trôi nổi lơ lửng. Viên cầu thậm chí còn lớn hơn cả tòa lầu Vạn Vật Giai Hữu.
Thiên Miểu mang theo Không Hầu và Động Tiêu đứng trước viên cầu, sắc mặt ngưng trọng.
Thiên Miểu nâng tay phải lên, vươn ngón trỏ điểm nhẹ một chút.
Không gian lập tức nổi lên dị biến.
Viên cầu từ không trung "rắc" một tiếng tách làm đôi, chậm rãi di chuyển lên xuống. Đến vị trí nhất định, lại lần nữa phát ra hai tiếng nổ động trời, vô số mảnh ngọc từ hai khối lóe sáng văng ra. Không bao lâu, hai khối bán cầu liền hoàn toàn phân tán thành vô số ngọc phiến hình vuông đang tỏa sáng. Trên mỗi mảnh ngọc đều lập loè tự thể*.
*kiểu chữ, hình dạng của chữ
Thiên Miểu phất tay lần nữa, các mảnh ngọc đều bay lên, chuyển động nhanh chóng đến mức phát ra tiếng vang, rọi lưu quang bốn phía. Một cỗ khí tức cổ xưa nghênh diện, làm người ta cơ hồ tâm thần thất thủ*.
*không giữ được tinh thần. Ở đây có thể hiểu là không giữ được bình tĩnh
Một lát sau, chúng dần chậm lại, cuối cùng dừng hẳn. Ngọc phiến ban đầu lộn xộn, hai mảnh xếp chồng lên nhau. Tiếp theo, tự thể bắt đầu lập loè.
Không Hầu đi về phía trước, cẩn thận đoan trang, quay đầu nói với Thiên Miểu: “Lão bản, thời gian, không gian đều đã xác định.”
"Ba ngày sau, đốt đèn.” Thiên Miểu khẽ gật đầu, sau đó nhẹ nhàng phất tay. Vô số mảnh ngọc lại nhanh chóng bay lên, chậm rãi hợp thành hai bán cầu, cuối cùng sáp nhập lại, biến về như lúc ban đầu lẳng lặng lơ lửng tại chỗ, quang mang biến mất.
Thiên Miểu xoay người, duỗi eo: “Buổi tối ăn phiến bì nhũ trư, còn có rượu quế hoa.”
“Vâng, lão bản.” Không Hầu cùng Động Tiêu cúi đầu, cung kính.
Biết lão bản rất ưa thích hai món này, cho nên bọn họ mang theo không ít. Mỗi một lần đi ra ngoài, bọn họ lần nào cũng trở về cùng mỹ thực ở thế giới đó. Không có biện pháp, lão bản thích ăn.
Đợi Thiên Miểu xuống lầu, Không Hầu thấp giọng nói: “Lần này là ngươi đi sao?”
“Lão bản không cố ý nói rõ, hẳn chính là ta.” Động Tiêu gật đầu.
Ánh đèn tồn tại chỉ để chỉ dẫn cho những người có duyên, giúp bọn họ thuận lợi đi vào tiệm.
Không Hầu thắp sáng đèn vào lúc tối, Động Tiêu thắp sáng vào ban ngày. Hai người cùng thắp sáng cũng là lúc nhật nguyệt soi chiếu. Nhưng mà đã rất nhiều năm đã không còn xuất hiện tình huống này.
Viên cầu vừa rồi, tên là Hỗn Độn. Nó vô cùng huyền ảo. Ngay cả hai bọn họ cũng không biết Thần Khí này từ đâu mà đến, bọn họ chỉ biết dựa theo chỉ dẫn của nó mà đốt đèn.
Cửa hàng Vạn Vật Giai Hữu, tồn tại từ khi nào, Không Hầu cùng Động Tiêu cũng không biết. Chỉ biết lão bản sẽ căn cứ theo Hỗn Độn mà mang theo cửa hàng, đi theo chỉ dẫn từ thế giới này tới thế giới khác trong trục thế giới, cũng chính là làm thế giới bị lệch khỏi nguyên bản trở lại quỹ đạo. Không Hầu và Động Tiêu thắp đèn lồng chỉ dẫn người có duyên tiến vào cửa hàng, lão bản sẽ thỏa mãn bất kì nguyện vọng nào của bọn họ, nhưng yêu cầu là phải trả giá đại giới.
Nhưng, mỗi một lần đều là ngoài dự đoán của bọn họ...
Mà thân phận lão bản, hai người chỉ biết lão bản rất mạnh rất rất mạnh, vạn vật đối với nàng đều giống như con sâu cái kiến, bao gồm cả hai bọn họ. Bọn họ dù có thân phận cao quý, chứng kiến được cả thiên địa nhật nguyệt thì trước lão bản, cũng phải kinh hãi.
____
- 🌟-