Dung Văn Thanh nghĩ đến việc phải ở khách điếm, sinh hoạt hai ngày với Cầm Thuý, trong lòng liền cảm thấy đặc biệt buồn bực. Không nhận được tin tức gì từ hoàng đô, tâm tình vốn đã không tốt, hiện tại lại ở chung với người mình không ưa, tâm tình nàng càng thêm trầm trọng.
"Ngọc Giác còn chưa hồi âm sao?" Dung Văn Thanh hỏi Đông Thập Nhất, Đông Thập Nhất lắc đầu.
Hôm nay đã là hai mươi ba tháng sáu, lúc Mục Hồng Giác nhận được thư của nàng là mười chín tháng sáu, nhiều ngày qua đi như vậy, đáng lẽ là phải hồi âm rồi chứ.
Dung Văn Thanh tức tối nghĩ Đông nghĩ Tây, ngay cả ý tưởng tin tức bị người của ám bộ ăn mất đều nghĩ đến.
Trong lúc Dung Văn Thanh miên man suy nghĩ, liền có một ống bơm hơi cho nàng xả khí.
Nói thế nào nhỉ, thời điểm nhìn thấy ống bơm hơi này, Dung Văn Thanh là nghệch mặt ra, bởi vì nàng không thể tưởng được, đoạn ngắn máu chó đó sẽ phát sinh ở trên người nàng!
Lúc ăn cơm bị hoa hoa công tử đùa bỡn, loại chuyện này không phải nên phát sinh trên người nữ chính tiểu thuyết ngôn tình sao? Nàng thế nhưng sẽ gặp phải! Nói thật, lúc ấy Dung Văn Thanh có chút hưng phấn.
Cũng như việc đang đi trên đường, đột nhiên thấy có người làm xằng bậy, tâm tính ghét bỏ lại tò mò tìm kiếm cái lạ.
Lấy bộ dạng Dung Văn Thanh, gặp loại chuyện này cũng không hiếm lạ, văn học Tấn Giang sở xuất mỹ nữ, tư sắc của những nữ tử khác, so ra đều kém xa Dung Văn Thanh.
Chỉ là ở quá khứ đại đa số người đều bị hấp dẫn bởi khí tràng và văn thải của Dung Văn Thanh, mặc dù nàng có vẻ ngoài hoàn mỹ, cũng bị hai thứ kia đè ép đi xuống.
Tấn Giang không giống các địa phương khác, nơi này không có ai biết Dung Văn Thanh lợi hại, cho dù có nghe nói qua tên nàng, cũng sẽ không nghĩ đến, tân khoa Trạng nguyên năm nay lại tự xin được điều đến đây.
"Tại hạ họ Dương, danh Tú, là người Dương gia thành Bắc Tấn Giang, xin hỏi, tiểu thư phương danh?" Dương Tú nói chuyện rất văn nhã, nhưng nếu lúc hắn nói không dùng lỗ mũi nhìn Dung Văn Thanh, có lẽ Dung Văn Thanh sẽ bị hắn mê hoặc.
Nhìn thức ăn trước mặt, may là nàng đã ăn no, bằng không liền hỏng rồi. Dung Văn Thanh nghĩ, đứng dậy muốn đi.
Chuyện này chơi khá vui, nếu tâm tình tốt, Dung Văn Thanh cũng muốn đùa đùa giỡn giỡn đối phương, chỉ là bây giờ tâm tình nàng không tốt, chỉ muốn đánh người không muốn nói chuyện.
Dung Văn Thanh đã cố tình nâng cao tay quý, nhưng Dương Tú cứ một mực tìm đường chết.
Bên cạnh mấy thiếu gia ăn chơi trác táng thường có đám tiểu đệ, Dương Tú cũng không ngoại lệ, bên cạnh hắn có năm sáu người, Dung Văn Thanh muốn đi, đám tiểu đệ liền chặn kín lối.
"Tránh ra."
"Vị tiểu thư này, tại hạ chỉ là muốn biết phương danh của tiểu thư, vì sao tiểu thư lại có thái độ vô lễ như thế?" Dương Tú tỏ vẻ mình bị thương thấu, phi thường thiếu đánh, "Tư sắc tiểu thư diễm lệ bậc này, thật sự làm Tú kinh vi thiên nhân*, nếu tiểu thư không chê, Tú nguyện ý cưới tiểu thư làm quý thiếp, Tú chắc chắn sẽ thật tình đối đãi tiểu thư."
*nhìn thấy thì vô cùng kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới có thể đạt được trạng thái hay trình độ đó
Dương Tú cực kỳ không biết xấu hổ, cách làm cùng lời nói của hắn vô cùng phù hợp với bốn chữ "văn nhã bại hoại".
Dung Văn Thanh nhắm mắt, khuyên chính mình đừng nên so đo với hài tử thiểu năng trí tuệ, dưới chân vừa chuyển, liền muốn từ một bên rời đi.
Dương Tú lại đặc biệt tìm đường chết ngăn cản Dung Văn Thanh.
"Ta nói, ngươi không cần rượu mời không uống thích uống rượu phạt, ta chính là người của sĩ tộc Dương gia! Ngươi một nữ nhân nhà nghèo, ta cưới ngươi làm quý thiếp là đã thật để mắt ngươi! Ngươi thế nhưng còn ghét bỏ bổn thiếu gia!" Dương Tú nói lời này, thuận tiện hếch mũi lên càng cao, ở địa giới Tấn Giang này, Dương gia của hắn chính là vua!
Dung Văn Thanh nghe được hai chữ "sĩ tộc", tay phải nắm chặt, lại là sĩ tộc!
Nàng nhìn xem bốn phía, khách nhân xung quanh, có vội vã tính tiền chạy lấy người, có cúi đầu làm như không phát hiện, cũng có dứt khoát dùng tươi cười cùng tâm tư ác ý đàm luận nàng, thật sự là chúng sinh bách thái.
"Dương gia tiểu bá vương lại đùa giỡn cô nương, còn muốn cưới nhân gia, trong nhà hắn đã có hơn hai mươi thiếp thất rồi, còn cưới?"
"Ngươi biết cái gì, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng không trộm được*! Lại nói, ngươi nhìn xem bộ dáng cô nương kia đi, những dung chi tục phấn đó há có thể so?"
*phiên bản khác được nhắc đến trong phim Cung Toả Tâm Ngọc là "thê không bằng thiếp, thiếp không bằng kỹ nữ, kỹ nữ không bằng vụng trộm, vụng trộm không bằng không trộm được"
"Ta nói, tên Dương Tú này thật sự là quỷ đói háo sắc, thấy nữ tử nào có tư sắc liền tưởng ôm vào lòng, đạp hư trong sạch của người ta!" "Cũng không thể trách Dương thiếu gia, những nữ tử đó đều là tham mộ hư vinh, ban đầu chết sống không đồng ý, phát hiện thân phận Dương thiếu gia xong lại muốn sống muốn chết gả cho hắn. Diễm phúc tặng không, không hưởng thụ không phải nam nhân a."
"Ha ha ha!"
Mấy nam tử ăn mặc đẹp đẽ quý giá ngồi ở bàn gần nhất đàm luận, thanh âm bọn họ rất lớn, nhìn về phía Dung Văn Thanh, trong mắt tràn đầy tham dục.
Dương Tú sau khi nghe được thì tự tin cười cười, hiển nhiên hắn đối với hành vi hạ lưu của mình, không cho rằng sỉ phản tất vinh.
"Bàn này của các ngươi, ta bao!" Dương Tú vung tay lên, xem như biểu đạt lời cảm ơn.
Mấy nam tử kia vội vàng hành lễ nói lời cảm tạ, còn hô to "không dám", sau đó lại dùng các loại từ ngữ khen ngợi Dương Tú.
Dung Văn Thanh ở một bên nghe, chỉ cảm thấy chính mình đang xem một đám thiểu năng trí tuệ bán xuẩn.
"Thế nào? Tiểu thư có thể tưởng tượng rõ ràng? Nhà ta thực lực phi phàm, chỉ cần ngươi đi theo ta, bảo đảm cơm áo không lo, còn có thể trợ giúp cha mẹ trong nhà." Dương Tú cảm thấy hắn sắp đắc thủ, ngữ khí tràn đầy tự tin, "Nữ tử luôn là phải gả người, gả cho một người có điều kiện lại càng tốt, cho cha mẹ dài mặt mũi, hãnh diện biết bao."
Dung Văn Thanh bị vui vẻ chọc điên.
Giá trị của nữ tử, khi nào thì bị quy thành phải gả cho nam nhân có điều kiện tốt? Cho cha mẹ dài mặt mũi thì là hãnh diện? Logic thế này quả thật quá buồn cười!
Dương Tú thấy Dung Văn Thanh vui vẻ, cho rằng việc này đã thành. Hắn nhìn Dung Văn Thanh, hai mắt tràn đầy khinh thường cùng dâm dục.
Đã khinh thường nữ tử, lại si mê thân thể nữ tử mềm mại, người như vậy, nói một câu "nhân tra" cũng không quá!
Tay Dương Tú lập tức gần như đụng đến Dung Văn Thanh, giây tiếp theo, hắn liền cảm thấy có một cỗ khí đánh vào bụng, cả người đều không chịu khống chế ngã ra, hắn lui về phía sau muốn ổn định thân thể, lại bị sức lực trên bụng trực tiếp đánh bại.
Trong nháy mắt bụng đau, mông cũng đau, đau đến mức Dương Tú rơi nước mắt.
"Nhược kê, như thế đã không xong, Nhất Thạch Cung chắc ngươi cũng kéo không nổi đi? Quân tử lục nghệ đều học không được đầy đủ, còn dám nói cho ta thể diện!" Phần lớn đệ tử sĩ tộc đều thông thạo quân tử lục nghệ, không phải bọn họ thiên tư thông tuệ, mà là điều kiện học tập của bọn họ quá tốt.
Đệ tử sĩ tộc cho dù rác rưởi cũng đều hiểu quân tử lục nghệ, mà Dương Tú, đã qua hai mươi, lại suy yếu đến mức Dung Văn Thanh chỉ đá một cái liền đảo, nói vậy sức lực đều dùng vào tửu sắc.
"Ngươi..." Dương Tú đau đớn, mặt một trận xanh một trận trắng, thẹn quá thành giận, miệng chỉ hét một chữ, "Trảo!"
Đám tiểu đệ đi theo hắn làm qua nhiều chuyện xấu, sớm đã sờ thấu tâm tư Dương Tú, Dương Tú còn chưa dứt lời, bọn họ đã hướng Dung Văn Thanh đánh tới.
Đây là lần đầu tiên Dung Văn Thanh không nhờ Nguyệt Bán mở hack, ngoại quải của Nguyệt Bán có thể toàn diện tăng tất cả trị số của nàng lên gấp đôi, không có Nguyệt Bán giúp đỡ, Dung Văn Thanh một chấp năm liền có chút miễn cưỡng.
Đương nhiên, chỉ là miễn cưỡng, sau khi bị mấy quyền, Dung Văn Thanh thuận lợi đem đám lâu la này đánh nghiêng trên mặt đất.
Hít mấy hơi, thâm tâm Dung Văn Thanh vui sướng khó tả, quả nhiên, bạo lực luôn là con đường có thể phát tiết cảm xúc nhất!
"Ngươi... Ngươi đừng tới đây a!" Rốt cuộc từ trong đau đớn hoãn thần Dương Tú hoảng sợ nhìn Dung Văn Thanh, "Ngươi muốn làm gì?"
Bộ dáng sợ hãi kia của hắn, so với Dung Văn Thanh càng thêm giống nữ tử bị đùa giỡn.
Lúc động thủ, toàn bộ khách nhân ở lầu hai đều chạy hết, hiện giờ ý thức thanh tỉnh, chỉ còn lại Dung Văn Thanh và Dương Tú.
"Làm gì? Ngươi đã thích mỹ nữ như vậy, ta đương nhiên muốn thành toàn ngươi rồi." Dung Văn Thanh nhướn mày, chân vừa động, một băng ghế gỗ đã bị nàng xách trong tay, "Thứ này, hẳn là có thể cho ngươi thống khoái."
"Ngươi...... Ngươi không thể giết ta! Ta là hậu duệ Dương gia, nếu ngươi giết ta, gia chủ hắn sẽ không tha cho ngươi! Gia chủ Dương gia ta là Tri phủ Tấn Giang! Tri phủ đại nhân sẽ không tha cho ngươi!" Dương Tú cho rằng Dung Văn Thanh muốn giết hắn, sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.
Hắn lui về phía sau, té ngã lộn nhào vẫn đứng dậy muốn chạy, kết quả phát hiện mặt sau là tường.
Dung Văn Thanh nhìn động tác đầy tố chất thần kinh của Dương Tú, càng thêm mờ mịt, nàng còn chưa đả động gì hắn, Dương Tú thế nào bị doạ thành như vậy?
Dung Văn Thanh không biết chính là, thân đã lây dính máu, khí thế trên người đều không giống lúc trước, mặc dù không có sát khí, cũng tự nhiên sẽ có một cỗ áp lực, bắt buộc kẻ yếu sợ hãi.
Dương Tú tuyệt vọng nhìn băng ghế rơi xuống, sợ đến mức hô to một tiếng, sau đó hắn phát hiện, chính mình cũng không có giống trong tưởng tượng mất tri giác mà chết đi, hắn còn có thể cảm nhận được đau đớn!
Hắn không chết!
Dương Tú vui vẻ một cái chớp mẳt, theo sau là đau đớn ngập đầu truyền khắp toàn thân, từ giữa hai chân, làm hắn lăn lộn trên mặt đất.
Nên nói nàng và sĩ tộc có duyên sao? Vốn tưởng rằng phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa mới có thể đụng độ bọn rắn độc lớn nhất Tấn Giang, không ngờ trời xui đất khiến, nàng còn chưa chính thức nhậm chức, Dương gia đã tìm đến đây.
Phiền toái tới làm sao bây giờ? Dung Văn Thanh ba ba cho rằng, trừ bỏ đối kháng chính diện thì không còn cách nào khác!
"Ngươi người này, cắt ra bên trong đều là đen." Cầm Thuý ở lầu ba thấy hết thảy, nói với Dung Văn Thanh đang đi lên.
Dung Văn Thanh hồi nàng bằng một nụ cười tươi giả tạo, bỏ qua Cầm Thuý trở về phòng.
Nhìn Dương Tú phía dưới, Cầm Thuý hứng thú cười. Dung Văn Thanh, đúng là đủ lớn mật!
Một chiêu này cũng như nét bút nghiêng, nếu muốn xây dựng thuỷ lợi ở Tấn Giang cho tốt, bọn rắn độc Dương gia là địch nhân cần thiết phải đụng độ, vừa lúc dùng Dương Tú vừa đưa đến cửa này, thử xem Dương gia sâu cạn.
Dương Tú chỉ là một tên công tử không có công danh, tuy rằng hắn xuất thân thế gia, nhưng sau khi hắn hướng Dung Văn Thanh động thủ, sinh tử của hắn đã không còn quan trọng.
Ý đồ mưu sát mệnh quan triều đình, tội trạng này, đủ cho Dung Văn Thanh giết đối phương, còn giết đến đúng lý hợp tình.
Hiện tại Dung Văn Thanh chỉ là đem hắn thiến, nếu Dương gia thái độ cường ngạnh, Dung Văn Thanh liền phải chuẩn bị tư tưởng đánh trận ác liệt, nếu đối phương thái độ ôn hoà, nàng ta phải chuẩn bị gõ mõ cầm canh, chờ đánh trận ác liệt.
Cầm Thuý cảm thấy Tống Trác không ở, là một chuyện rất đáng tiếc, nếu đối phương ở, là có thể cùng nhau xem kịch.
Tui edit chương này trong tình trạng hai chân khép chặt TvT thấy Bá Du ném cái ghế vô hạ thể thằng kia mà tui tức á, chưa bao giờ tui tức vậy luôn á:)
Dạo này không ra chương thường xuyên được là do tui đi làm rồi, đi làm mệt mỏi cuối tuần chỉ muốn nằm ườn ra đó mà ngủ, chả buồn đá động gì đến cái lap...