Hoàng đô, tháng chín, đẹp nhất chính là rừng phong.
Đông Nam hoàng đô có một ngọn núi, tên gọi Phong Sơn, ở nơi đó đặt một tấm biển do chính tay Thái tổ ngự bút, đề năm chữ "Thiên hạ đệ nhất hồng*", nổi tiếng cả nước.
*màu đỏ
Từ năm chữ này, có thể nhìn ra tính cách Thái tổ khá thoải mái, dù sao khi Dung Văn Thanh nhìn thấy nó, nội tâm liên tục thổ tào.
"Ta hiếm khi có thời gian, bồi ngươi đi dạo rừng phong, cớ sao ngươi vẫn rầu rĩ không vui?" Mục Hồng Giác đi ở đằng trước, leo núi là sở thích của nàng.
Dung Văn Thanh tăng nhanh bước chân, đi đến cạnh Mục Hồng Giác, hiện tại xung quanh không có người, nàng và Mục Hồng Giác liền thân cận, sẽ không có ai nói là không hợp lễ nghi.
Nói tới cũng kỳ quái, Mục Hồng Giác và Dung Văn Thanh đặc biệt hợp rơ, một là Công chúa cao quý của hoàng tộc, một là nữ nhi thương hộ, cũng là tú tài, nhưng cảm tình dường như lại quá tốt.
Đối với những người khác, đây là chuyện ngoài sức tưởng tượng.
"Hai ngày trước Tô Bách Lâm khiêu chiến ngươi, ngươi có sợ thua không?" Mục Hồng Giác một thân đỏ thắm, nàng thích mặc y phục tông xuyệt tông với cảnh vật, sau đó dùng mỹ mạo của mình khiến cho người ngắm cảnh cái gì cũng không ngắm được.
Không biết người khác có thể nhịn xuống không, dù sao nghiệp dư Dung Văn Thanh không nhịn được, chỉ cần Mục Hồng Giác ở gần nàng, nàng sẽ không tự giác mà đem lực chú ý đặt lên... Mặt Mục Hồng Giác.
Thuần nhan khống Dung Văn Thanh, tỏ vẻ ta muốn quỳ trước nhan sắc của Mục Hồng Giác!
"Hắn nghĩ thắng ta, còn hơi thiếu."
"Ồ? Thiếu cái gì?" Mục Hồng Giác nghe đến đó liền có chút hiếu kỳ, Dung Văn Thanh tiến hoàng đô đã hơn nửa tháng, trong lúc đó có vài tài tử đến khiêu chiến nàng, nhưng đều thất bại thảm hại.
Dung Văn Thanh cũng nói qua với nàng về mấy tên tài tử danh khí không nhỏ, Dung Văn Thanh bình tĩnh cho rằng, đó đều là một đám cặn bã.
Đây vẫn là lần đầu tiên nàng nghe Dung Văn Thanh nói, người khác chỉ thiếu chút nữa là có thể thắng nàng ấy.
"Hắn thiếu..." Dung Văn Thanh kéo dài âm tiết, nhìn xem ánh mắt Mục Hồng Giác tràn đầy chờ mong, nhịn không được mà trêu ghẹo nàng. "Hắn thiếu một hồng nhan tri kỷ mỹ mạo vô song, thân phận cao quý, thông minh cơ trí a."
Mục Hồng Giác sững sờ, ngẩn tò te quăng lại chữ "a".
Dung Văn Thanh thoải mái tiến lên, nghĩ tới phản ứng đáng yêu của Mục Hồng Giác, khoé miệng giương cao, cười nhẹ ra tiếng.
Nghe được Dung Văn Thanh cười xấu xa, Mục Hồng Giác mới hồi phục tinh thần.
"Dung Bá Du ngươi được lắm! Cũng dám trêu đùa ta! Mau đứng lại cho ta!" Mục Hồng Giác hơi nâng làn váy, muốn đuổi theo, không ngờ lại giẫm phải góc váy, mắt thấy sẽ ngã sấp xuống.
Váy áo rực rỡ, đi chậm rãi thì không sao, nhưng nếu chạy sẽ rất dễ bị vướng chân.
Nhìn thềm đá càng ngày càng gần, Mục Hồng Giác sợ hãi nhắm mắt lại, sau một lúc lâu, nàng liền phát hiện trán mình không hề đau đớn, thân thể còn được một đôi tay mềm dẻo ôm lấy.
Nàng ngẩng đầu, chống lại gương mặt nghiêm túc của Dung Văn Thanh.
"Chạy cái gì? Quá bất cẩn." Dung Văn Thanh cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi cổ họng, màng nhĩ đều bị âm thanh thình thịch chấn phát đau.
Mục Hồng Giác cũng cảm thấy tim đập gia tốc, không biết bởi vì sợ hãi, hay là bởi vì... Động tâm.
"Ta, ta... Ta chỉ là bất cẩn." Đối diện tầm mắt Dung Văn Thanh, Mục Hồng Giác bỗng dưng chột dạ, thanh âm càng nói càng nhỏ, mặt cũng càng ngày càng đỏ.
Dung Văn Thanh nhìn gương mặt Mục Hồng Giác đỏ bừng, cảm thấy đặc biệt đáng yêu, hệt như quả táo, làm người ta muốn cắn một cái.
Nàng nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.
"A!" Mục Hồng Giác kinh hô một tiếng, từ trong lòng Dung Văn Thanh nhảy ra, che mặt không biết làm sao. Tim đập dồn dập, nhanh đến mức nàng không chịu nổi.
Nàng làm sao vậy nè? Sự bình tĩnh mọi khi đâu rồi? Bình tĩnh lại, bình tĩnh lại, mau bình tĩnh lại!
Dung Văn Thanh cũng biết mình làm sai, không biết nói gì, chỉ có thể im lặng cúi đầu.
Lúc này một trận gió thổi qua, nhành phong rung rinh, lá đỏ bay đầy trời, che khuất cả hai người.
Nhất thời cũng không phân biệt rõ là mặt tự đỏ, hay là vì bị lá phản xạ mới biến đỏ.
"Khụ!" Mục Hồng Giác bình tĩnh lại trước, nàng đã quen giấu giếm thanh sắc, mặc dù xấu hổ tới nỗi hận không thể tìm cái khe mà chui vào, nàng vẫn có thể tỏ ra như không có gì.
Vì da mặt dày của chính trị gia, Dung Văn Thanh lẫn Mục Hồng Giác đều xem như chưa từng có chuyện gì phát sinh, cực kỳ bình thường tiếp tục ngắm cảnh.
Cùng Mục Hồng Giác tách ra là giờ Ngọ, bình thường các nàng đều đến tửu lâu Ngọc Hoa Đài do Dung Văn Thanh mở để ăn cơm, cũng coi như là quảng cáo giùm Dung Văn Thanh, dù sao Công chúa đã từng ăn ở đây, rất nhiều quan to và quý nhân vì theo đuổi cấp bậc cũng sẽ đến.
Hơn nữa cũng nói rõ, tửu lâu này có Trưởng công chúa chống lưng, không ai dám chọc.
Hôm nay hai người không đi, mà là sớm tách ra. Dung Văn Thanh trở lại phủ đệ Mục Hồng Giác chuẩn bị cho nàng, nhìn đến Đào Liễu, nàng rất kinh ngạc.
Đào Liễu này không phải Đào Liễu ở Dung gia, mà là thị nữ Mục Hồng Giác tặng cho nàng cùng với phủ đệ, chỉ là Dung Văn Thanh quá lười, không muốn đặt tên mới, cho nên trực tiếp đem tên cũ áp dụng lên người nàng ta.
"Sao đại nhân về sớm thế ạ? Là bệ hạ gấp gáp tuyên Trưởng công chúa điện hạ hồi cung?" Đào Liễu giúp Dung Văn Thanh châm chén trà, lúc đưa cho nàng, tràn đầy nghi hoặc hỏi.
Dung Văn Thanh ngẩng đầu nhìn Đào Liễu, ánh mắt tuy bình thản, lại cất giấu nhuệ khí. "Hành tung của Ngọc Giác Trưởng công chúa, là ngươi có thể rình mò?"
"Nô tì đáng chết! Thỉnh đại nhân thứ tội!" Đào Liễu hoa dung thất sắc, vội vàng ngồi xổm xuống thỉnh tội, trong lòng nàng hoảng loạn, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Dung Văn Thanh biết, bên trong phủ đệ này có rất nhiều tai mắt, nàng sẽ không nhổ sạch bọn họ. Mật thám trong bóng tối mới khiến người ta đau đầu, còn mật thám đã bại lộ, liền trở thành quân cờ trong tay mình.
"Đứng lên đi, lần sau chú ý."
Quân cờ này vẫn nên ngoan ngoãn thì tốt hơn, cả ngày làm chút động tác nhỏ, xem cũng phiền.
Nghĩ đến câu hỏi vừa rồi của Đào Liễu, Dung Văn Thanh nhíu mày, Đào Liễu trực tiếp hỏi có phải bệ hạ tuyên chỉ kêu Công chúa trở về, chẳng lẽ trong cung đã xảy ra chuyện?
"Trong cung xảy ra chuyện gì, vì sao bệ hạ lại sốt ruột tuyên Ngọc Giác trở về?"
Không biết Dung Văn Thanh đang thăm dò, Đào Liễu cho rằng Mục Hồng Giác thật sự bị Hoàng đế tuyên về, không hề phòng bị đem tình báo của mình nói cho Dung Văn Thanh.
"Nghe nói Thất công chúa điện hạ sáng nay đột nhiên bị đau bụng dữ dội, sau khi Thái y vào cung, chẩn đoán là trúng độc, tính mạng nguy tại sớm tối."
"Thất công chúa?" Trong đầu Dung Văn Thanh cấp tốc xẹt qua mọi danh tự của con cháu hoàng tộc, cuối cùng dừng ở một cái tên.
Mục Uyển.
Một Công chúa mới vừa lên chín.
Mục Uyển là con gái thứ hai của Lâm Hiền phi, thân tỷ tỷ của nàng là Lục công chúa chỉ lớn hơn nàng hai tuổi.
Nghe nói Mục Uyển điềm đạm nho nhã, không thích nói chuyện, so sánh với thân tỷ tỷ bệ vệ ương ngạnh, chính là không mấy nổi bật. Nếu không phải hai năm nay em gái Lâm Hiền phi biến thành chân ái của Hoàng đế, sự tồn tại của nàng phỏng chừng sẽ càng mỏng.
Đương kim Hoàng đế là một nam nhân rất kỳ lạ. Liên quan tới triều sự, hắn rất anh minh, đối với dân chúng Mục triều mà nói, tuyệt đối là một minh quân.
Nhưng tính cách của hắn có chỗ thiếu hụt.
Một người hai năm đổi một chân ái, vĩnh viễn chỉ theo đuổi chân ái, lẽ nào là bình thường sao?
Khi hắn yêu một người, hận không thể sủng lên tận trời, còn khi hết yêu rồi, liền tựa như bùn đất.
Thân mẫu Mục Hồng Giác – Tiên Hoàng hậu là ngoại lệ duy nhất, Hoàng đế đối với nàng rất tốt, chính là thái độ dành cho muội muội, ai kêu Tiên Hoàng hậu là biểu muội của Hoàng đế đâu?
Hiện giờ trong cung vị trí Hoàng hậu bị bỏ trống, địa vị cao nhất chính là Tần Quý phi, thân mẫu Nhị hoàng tử Mục Hồng Chương. Ngoại trừ nàng, còn có Trương Đức phi, Chu Thục phi, và Lâm Hiền phi. Các phi tử còn lại địa vị quá thấp, chẳng đáng nhắc tới, chỉ có chân ái hiện tại của Hoàng đế, thân muội muội của Lâm Hiền phi là Lâm chiêu nghi tương đối chói mắt.
Cửu tần chỉ có ba vị, Lâm chiêu nghi, Trịnh chiêu dung và Tô sung nghi.
"Vâng, quả thật là Thất công chúa." Đào Liễu cho rằng Dung Văn Thanh không nghe rõ, cho nên lại cường điệu nói một lần.
Dung Văn Thanh hươ hươ tay, ý bảo nàng lui xuống.
Chờ thân ảnh Đào Liễu biến mất, Nguyệt Bán cười ha ha lên.
"Ha ha ha! Đây là mật thám do tên ngốc nào phái tới a? Cười chết ta! Ha ha ha!" Nguyệt Bán cười đến lăn lộn, nó hiện tại càng ngày càng giống nhân loại, mà không phải là trí não.
Dung Văn Thanh cũng cười, nếu Đào Liễu là người của nàng, nàng phỏng chừng cũng bị tức chết.
"Sao Thất công chúa lại đột nhiên bị trúng độc? Ta nhớ là, sau này nàng còn giúp Thánh Chiếu nữ đế xử lý tấu chương mà." Dung Văn Thanh cẩn thận nghĩ đến từng ngóc ngách lịch sử, càng nghĩ càng thấy không đúng.
Lẽ nào nàng nhớ lầm, cũng lầm cả Tôn Thái Trăn và Tô Bách Lâm hay sao?
Nguyệt Bán xấu hổ ho hai tiếng, không nói gì. Nó cũng là gần đây mới phát hiện có chuyện, vẫn là không nên nói cho ký chủ thì tốt hơn.
Nếu không ký chủ sẽ phun chết nó, sợ hãi, ta lựa chọn không nói.
Dung Văn Thanh cũng không mấy để ý, chung quy thì Thất công chúa kia chỉ là một nhân vật bé nhỏ, sử lục ghi chép về nàng ít đến đáng thương, ngay cả tự truyện hoàng gia <Mục triều ký sự> cũng không có.
Nàng vẫn là nên chuẩn bị cho văn đấu được cử hành tại Ngọc Hoa Đài hai ngày sau đi, Tô Bách Lâm là nhân vật ôm hết tài thiên hạ, không chuẩn bị đầy đủ chút, đến lúc đó không cẩn thận một cái đã thua, nàng sẽ rất xấu hổ a.
Chỉ là Dung Văn Thanh không nghĩ tới, chuyện mà nàng không thèm để ý, cuối cùng lại nhấc lên sóng gió ngập trời.
Thứ hai vốn là một ngày bình thường, trên đỉnh Phong Sơn nơi nơi đều là khách du ngoạn, Ngọc Hoa Đài vẫn tấp nập tân khách, nhưng ở trong triều đình, lại xảy ra một hồi khẩu chiến, thậm chí Đông Chinh và Tây Chiến suýt chút nữa đã choảng nhau.
Hoàng đế lên tiếng, kết thúc khẩu chiến.
Giờ Ngọ, một phong thánh chỉ truyền ra từ hoàng cung, giống như một quả bom hạt nhân, nổ bạo cả Mục triều.
Thái tử đã được chọn, trên thánh chỉ viết rõ, "Nhị hoàng tử Mục Hồng Chương, lập làm Thái tử!" Theo đó ban bố, còn có một thánh chỉ khác gia phong thân mẫu Nhị hoàng tử là Tần Quý phi làm Hoàng quý phi.
Thời điểm nghe được tin này từ miệng Đào Liễu, Dung Văn Thanh đang ăn cơm, nghe xong, nàng liền choáng váng.
"Đại nhân, người muốn đi đâu a?" Nhìn ngay cả cơm cũng không ăn, trực tiếp chạy ra phủ Dung Văn Thanh, Đào Liễu lo lắng dậm chân.
Dung Văn Thanh không trả lời nàng, mà rẽ người đi đến chuồng ngựa, cưỡi ngựa trắng chạy như bay.
Cũng may lúc này trời đang nắng gắt, trên đường không có mấy ai, nếu không lấy tốc độ này của nàng, tuyệt đối có thể đâm chết hai người.
Phương hướng Dung Văn Thanh đi, là phủ Trưởng công chúa.
Lịch sử ghi lại, sau khi huynh trưởng Mục Hồng Giác – Tiên Thái tử Mục Hồng Quân chết rồi, thì không hề lập thêm Thái tử! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Ngọc Giác đáng yêu vãi loằn www