Thập Thất Thiếp

Chương 64.3:




“Mộ Dung Thập Thất, bổn vương muốn nghe nàng nói.” Tiếng nói không có một tia cảm xúc nào nhưng lại chứa đựng sự lạnh giá, từ phía trên vọng xuống.
Ánh mắt Hiên Viên Mặc đầy sắc bén nhìn chằm chằm Mộ Dung Thập Thất. Hắn muốn nghe nàng giải thích đôi chút.Tim Thập Thất dường như đập chậm lại, so với Độc Cô Ngạo Thiên, Hiên Viên Mặc nguy hiểm hơn, khó chơi hơn. Nàng diễn màn mở đầu nhiều đến thế, vậy mà không có nửa điểm tác dụng, cúi đầu xuống, lãnh mâu híp lại, tia đỏ sậm lóe ra, trầm mặc nửa khắc, Thập Thất ngẩng đầu, cười nói với Hiên Viên Mặc: “Tam Vương gia muốn biết điều gì? Chẳng lẽ Nhị di nương không có nói với Vương gia, nàng vì muốn đoạt vị trí chủ mẫu Mộ Dung phủ của mẹ, luôn dùng Tam Vương gia để áp chế mẹ ta ư? Còn Tam di nương muốn mang thai, không dùng con đường chính thống, lại cố tình đi mượn giống của biểu ca nàng. Có dã loại, liền nghĩ…”
Tiếng nói nhẹ nhàng như gió thoảng nhưng còn nóng bỏng hơn đạn dược. Hàng mày đen sậm của Hiên Viên Mặc nhăn lại.
Tam phu nhân mặt đỏ tai hồng, vì muốn chặn lại tin tức nóng bỏng sắp sửa toát ra từ miệng Thập Thất, nên ả không để ý đến thân phận bật tiếng mắng to: “Mộ Dung Thập Thất, ngươi câm miệng! Ngươi thật to gan, dám nói xấu ta!”
Nhị phu nhân thì bình tĩnh hơn Tam phu nhân một chút, ả giữ chặt Tam phu nhân, mắt âm ngoan nhìn chằm chằm Thập Thất: “Nếu ngươi dám nói lung tung một câu, cẩn thận ta vả miệng ngươi.”
“Ô? Từ xấu hổ chuyển thành giận dữ? Đừng như vậy, không phải ta chỉ đang nói giỡn thôi sao? Ta biết những lời ban nãy hai người nói với Vương gia cũng chỉ là nói giỡn, cho nên, ta cũng không tức giận, mà hai người tức cái gì chứ!” Nét mặt Thập Thất hiện lên ý cười tươi sáng, ngay cả ánh mắt đều trang đầy nét cười, nàng nhìn hai ả đang vô cùng tức giận kia, cười nói.
Khóe miệng Hiên Viên Mặc giật giật, người hắn bồi dưỡng ra, lại dễ dàng bị Mộ Dung Thập Thất khống chế cảm xúc, lại còn có thể tùy ý đùa bỡn như thế.
“Câm miệng!” Tiếng quát không tính là vang dội lại mang theo băng lãnh của Hiên Viên Mặc đột nhiên vang lên, làm cho Thập Thất và hai vị phu nhân đều im miệng.
Ánh mắt băng hàn đen như mực của Hiên Viên Mặc đảo loạn, đánh giá lên người Thập Thất.
Thập Thất không hề sợ hãi, mà lớn mật ngước đôi mắt to sáng đánh giá Hiên Viên Mặc. Với sự hiểu biết của nàng, nàng biết Hiên Viên Mặc tuyệt đối sẽ không dễ dàng xuống tay với một địch nhân mà hắn nhìn không thấu. Cho nên, nàng càng biểu hiện không chút sợ hãi, hắn lại càng kiêng kị.
“Vương gia, đừng tin những gì nó nói, tất cả những gì nó nói đều là vu khống.” Tam phu nhân nóng nảy, tim không thể khống chế mà phát run, vốn tưởng rằng Vương gia là chủ tử của họ, nên nhất định sẽ tin tưởng những gì họ nói, tuyệt đối sẽ không tin tưởng đôi câu vài lời của Mộ Dung Thập Thất, nhưng bây giờ, sự trầm mặc của Hiên Viên Mặc, khiến ả cảm thấy bất an.
Nghe thấy lời Tam phu nhân nói, ánh mắt Hiên Viên Mặc lạnh lùng đảo qua, trong đó là sát khí nồng đậm. Cơ thể Tam phu nhân run run liên hồi.
“Nàng biết những gì?” Hiên Viên Mặc thu hồi tầm mắt, chuyển sang nhìn chằm chằm Thập Thất, lạnh giọng hỏi.
Thập Thất hỏi lại: “Ta nên biết điều gì?”
“Nàng rất thông minh. Chẳng qua có đôi khi quá thông minh sẽ đưa tới họa sát thân. Mộ Dung Phong có một nữ nhi như nàng, không biết nên hỉ hay là bi. Ông ta vốn có thể sống lâu thêm mấy ngày nay, nhưng mà bây giờ xem ra…” Theo mỗi một chữ phun ra, sát ý trong mắt Hiên Viên Mặc lại càng nồng đậm một phần.
“Tam Vương gia không muốn biết hai vị thủ hạ của ngài, đã làm nhiều chuyện ngu xuẩn cỡ nào sao?” Không quan tâm tới việc Hiên Viên Mặc phát ra sát khí, Thập Thất hỏi lại. Từng bị vô số người uy hiếp, thậm chí có thời điểm dùng thương chỉ vào người, mà nàng ngay cả chân mày cũng không nhăn, giờ phút này đối mặt với Hiên Viên Mặc, nàng không cảm thấy sợ hãi chút nào. Có chính là một câu tán thưởng, Hiên Viên Mặc quả nhiên là đã lường trước sự việc.
Hiên Viên Mặc không nói gì.
Thập Thất nhìn lướt qua hai vị phu nhân đang phát giận mà không dám nói gì, miễn cưỡng cười nói: “Ngày đó, một nhà ba người chúng ta đang tán gẫu rất vui ở trong lương đình, nhưng bọn họ lại xuất hiện, ở trước mặt ta vận dụng phương pháp mà nữ tử thanh lâu câu dẫn nam tử để câu dẫn cha ta. Nhưng cha lại không có hứng thú với nữ nhân như vậy, nên đẩy họ ra, kết quả, lá gan họ lại to lớn, dám đẩy ngã mẹ ta. Hành vi mạo phạm như vậy, có thể nào không trừng trị! Ai ngờ, họ không những không tiếp thụ, mà còn cố tình dùng Tam Vương gia để uy hiếp ta. Khi đó, ta mới đột nhiên bừng tỉnh, chẳng trách hai con cẩu này có thể làm bậy, thì ra là ỷ thế hiếp người. Nhưng, từ trước đến nay ta luôn có ấn tượng tốt với Tam Vương gia, vì không để việc này đồn đại ra ngoài, ta chỉ có thể hạ mệnh lệnh bảo hạ nhân ra sức đánh họ, cho họ một giáo huấn.”
Khóe miệng Hiên Viên Mặc giật giật, hai con cẩu…
Nhị phu nhân và Tam phu nhân vừa định nói xen vào, lại bắt gặp ánh mắt giết người của Hiên Viên Mặc đảo qua, hai ả liền ngậm miệng.
“Ai đúng ai sai, thỉnh Tam Vương gia minh giám.” Thập Thất xoay người hành lễ, trầm giọng nói. Ý tứ trong lời nói của nàng rất rõ ràng, đánh nhị vị di nương chẳng qua là chỉ để che miệng họ, không cho họ nói năng lung tung, đến lúc đó sẽ đưa tới cho hắn những phiền toái không cần thiết.
Hiên Viên Mặc đương nhiên rõ ràng ý tứ của Thập Thất. Nàng vốn muốn đối phó hai người này, nên suy nghĩ ra biện pháp, thay đổi cách nói, trở thành vì muốn tốt cho hắn nên mới bất đắc dĩ phải làm. Khóe miệng Hiên Viên Mặc khẽ nhếch, quả nhiên, giao thủ với nữ nhân thông minh, so với nữ nhân chỉ biết ở trên giường thở gấp lấy lòng hắn thú vị hơn nhiều.
Nếu đã có ý tứ như vậy, cũng chưa phái người điều tra rõ ràng nàng dựa vào cái gì mà dám giao phong với hắn, thì hắn tạm thời buông tha nàng! Dù sao, Mộ Dung Phong cũng có tác dụng rất lớn. Bè phái Hiên Viên Hạo sẽ không dễ dàng tra được điều gì từ Mộ Dung Phong.
Vẻ mặt băng hàn có một tia buông lỏng, khóe miệng lạnh như băng của Hiên Viên Mặc khẽ cong lên, như cười như không nói: “Độc Cô Ngạo Thiên không cần nàng, là tổn thất của hắn.”
“Vương gia?!” Nhị phu nhân cảm thấy không ổn, sát khí ban nãy của Hiên Viên Mặc đối với Thập Thất đã biến mất! Điều này có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ Vương gia muốn thả Mộ Dung Thập Thất!
“Độc Cô Ngạo Thiên có tổn thất hay không, ta không biết, ta duy nhất biết đến chính là, Tam Vương gia, hai con cẩu mà ngài nuôi thật quá ầm ỹ. Điều cẩu cần làm chính là kín miệng và trung thành, nhưng hai con cẩu này lại không làm được hai điều đó, thế thì…” Ngữ khí chuyển đổi, Thập Thất nghiêng đầu nhìn sang hai vị phu nhân, ánh mắt đột nhiên hiện lên sát khí, “Lưu trữ cũng vô dụng!”
“Mộ Dung Thập Thất!” Nhị phu nhân kinh hãi rống giận, cho dù ả có ngu ngốc, cũng nghe ra được ngụ ý của nó!
Nó dám bảo Vương gia giết hai ả!
Tam phu nhân cũng đã hiểu, vội vàng quỳ gối dưới chân Hiên Viên Mặc, “Tam Vương gia, đừng nghe nó nói bậy. Vương gia phải tin tưởng bọn nô tỳ, bọn nô tỳ trung thành và tận tâm. Hết thảy đều là Mộ Dung Thập Thất cưỡng từ đoạt lý.”
“Vương gia!” Nhị phu nhân tuyệt vọng hô.
Sự trầm mặc của Hiên Viên Mặc khiến nỗi sợ hại bao phủ khắp cơ thể hai ả, hơi thở tử vong, tựa hồ đang dần dần tới gần.
“Liễu tiểu thư tài hoa hơn người, phụ thân lại là Tả tướng đại nhân, Tam Vương gia có thể chiếm được tâm Liễu tiểu thư, thật sự là một chuyện tốt.” Thập Thất cúi đầu xuống, rồi mở miệng cất tiếng. Nàng vô cùng rõ ràng, Nhị phu nhân và Tam phu nhân là người của hắn, cho dù làm sai chuyện, cũng tuyệt đối sẽ không bởi vì những lời của nàng mà giết hai ả. Cho nên, nàng cần thêm chút hỏa.
“Nàng còn biết những gì?” Giọng Hiên Viên Mặc chợt biến lạnh, sát khí tỏa ra tứ phía.
Thập Thất nhún vai, nói: “Điều này cũng là từ trong miệng hai vị di nương biết được, về những điều khác, Thập Thất nghĩ, chỉ cần có thời gian, về sau sẽ biết.”
Nàng không thể tự tay giết hai kẻ kia, cho nên, chỉ có thể khiến cho Hiên Viên Mặc xuống tay, kể từ đó, cũng sẽ không rước họa vào thân.
“Nó nói hươu nói vượn! Bọn nô tỳ cái gì cũng không có nói, bọn nô tỳ chỉ nói mình là người của Vương gia, cái khác đều không có nói! Vương gia, đừng tin nó!” Tam phu nhân gấp đến độ con mắt đỏ bừng, liều mạng giải thích.
Nhưng chỉ bởi vì câu giải thích này của ả, đã làm cho Hiên Viên Mặc nổi lên sát tâm với hai ả, hơn nữa không giết hai ả là điều không thể.
Nhị phu nhân cảm thấy không ổn, lập tức hướng sang Tam phu nhân hô to: “Ngươi đừng nói nữa! Chúng ta trúng kế! Nó thiết kế hãm hại chúng ta, cố ý làm cho Vương gia hiểu lầm!” Suy nghĩ nửa ngày, Nhị phu nhân đến lúc này mới đột nhiên bừng tỉnh, từ lúc Mộ Dung Thập Thất đi vào đại sảnh đến giờ, hai ả luôn bị nó dắt mũi, dần dần đi vào cạm bẫy mà nó đã giăng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.