Thanh Vân Đài

Chương 182:




Thanh Duy hốt hoảng chạy tới nhà chính.
Nhưng khi đến nơi, nàng cảm thấy cứ thế xông vào lại quá đường đột, chưa chắc Cố Phùng Âm đến đây vì chuyện của nàng. Thế là thanh Duy im lặng nấp sau rèm, nghe xem bọn họ nói gì.
“… Lão hủ vốn định gửi thư, nhưng vụ án Tiển Khâm Đài gây nên xôn xao quá lớn, chắc chắn điện hạ cũng bận lắm, nếu báo cho điện hạ trước thì kiểu gì ngài cũng phái người tới đón, vậy không phải thêm phiền sao, dầu gì cũng đã lên kinh, hôm nay đến cửa cũng không khác gì.”
Tạ Dung Dữ hỏi: “Cố thúc đã có chỗ ở chưa?”
“Có rồi, lão hủ có cửa tiệm trong thành, sân viện cũng đã được quét dọn đâu vào đấy.” Cố Phùng Âm lại do dự, “Chỉ là lão hủ có một chuyện muốn nhờ vả, chẳng hay điện hạ có thể ra mặt giúp đỡ được không?”
Thanh Duy kìm nén tiếng thở, nấp sau rèm khấn lên vái xuống, hi vọng đừng là chuyện của nàng.
“Là vầy, lần này lão hủ vội vàng lên kinh, giữa đường đi gặp phải giặc cướp, may mắn được một cô nương giúp đỡ. Cô nương này là người Lăng Xuyên, trong nhà mở võ quán nên cũng biết chút võ công. Cô nương ấy đã được trong nhà hứa hôn, vị hôn phu cũng rất có tiền đồ, thi đậu công danh, còn giữ một chức quan nhỏ ở kinh thành, tiếc là mấy tháng trước, hình như vị hôn phu gặp chuyện gì đó nên bị ngồi tù oan, ân nhân cô nương của lão hủ rất lo, quyết định lên kinh kêu oan. Lão hủ được cô nương giúp đỡ nên đường lên kinh cũng đồng hành cùng nhau. Nàng ấy rất hiểu lễ nghĩa, là con gái nhưng không hề yếu ớt, trên đường đi cũng rất chăm sóc lão hủ, thành ra lão hủ cũng thương nàng. Mà kinh thành rộng lớn bao la, dù cô nương ấy có bản lĩnh tới mấy cũng biết đi đâu tìm người kêu oan đây? Thực chẳng dám giấu gì, bọn ta chỉ mới ghé nhà trọ hôm qua thôi, nhưng vì chuyện của vị hôn phu mà nàng ấy chạy vạy cả đêm không về, lão hủ lo cho nàng lắm, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ biết nhờ cậy mỗi điện hạ, không biết điện hạ có thể tiện tay giúp được không?”
Tạ Dung Dữ đáp: “Việc nhỏ ấy mà, ta sẽ sai người đi hỏi thăm. Chẳng biết vị hôn phu của cô gái ấy tên gì, làm ở nha môn nào?”
“Lão hủ không biết tên, nhưng mà tình cờ thật, y cũng họ Tạ giống điện hạ, hiện là quan sai ở Ti Thiên Giám, hình như trông coi đồng hồ nước.”
Tạ Dung Dữ nghe thấy chữ “Tạ” thì khựng lại, y đột nhiên nhớ ra, tối qua Kỳ Minh bẩm báo hình như nàng lên kinh cùng một thương nhân Trung Châu?
Rồi lần trước ở Chi Khê, kẻ bạc tình “suốt ngày hái hoa bắt bướm, kết thân với thiên kim nhà giàu hòng trèo cao” mà nàng bịa chuyện… không phải cũng họ Tạ sao?
Tạ Dung Dữ hỏi: “Vậy xin hỏi cô nương ấy họ gì?”
“Nàng ấy họ Giang, ghép từ chữ Công và bộ Thủy.”
Tạ Dung Dữ mỉm cười, bỗng quay đầu nhìn về phía tấm rèm. Thanh Duy vừa mới vén rèm nhìn vào nhà chính, thấy y không nói không rằng đột ngột nhìn lại thì lập tức thả rèm xuống, lùi về phía sau mấy bước – cứ như thể y biết nàng ở chỗ này.
Tạ Dung Dữ dựa vào lưng ghế, cơ thể giãn ra, “À, thế Giang cô nương ấy còn nói gì nữa không, Cố thúc cứ nói.”
“Cũng không nói gì nhiều, chỉ bảo là trưởng bối trong nhà phản đối cuộc hôn nhân này, nhất là một ông cậu bên ngoại luôn ngáng chân thọc gậy, nếu không nàng đã cưới chồng từ lâu, nào có chuyện phải chờ đến hôm nay…”
Cố Phùng Âm kể chuyện về “Giang cô nương” rồi lại ngồi thêm một lúc nữa, thấy trời không còn sớm bèn đứng dậy ra về.
Tạ Dung Dữ sống trong cung nhiều năm, nếu không tính tổ mẫu và các vị trưởng bối trong tộc đi đường xa đến thì chỉ có mỗi Cố Phùng Âm là người ngoài kinh mà y đã gặp. Cố Phùng Âm có quan hệ sâu xa với Tạ thị, ngày trước ông kinh doanh làm giàu cũng nhờ có Tạ thị giúp đỡ. Sau trận chiến sông Trường Độ, ba mươi nghìn tướng sĩ chết trận, khu vực Cật Bắc có rất nhiều trẻ mồ côi, Cố Phùng Âm dẫn đầu nhận nuôi những đứa trẻ đó. Thậm chí hồi ấy ông còn viếng thăm phủ công chúa ở kinh thành, nói trong số tụi nhỏ có vài đứa thông minh nhanh nhẹn, có thể làm thị vệ cho tiểu công tử. Vốn dĩ đó chỉ là câu nói đùa, bởi người ngoài cung mà không qua lớp lớp tuyển chọn thì sao có thể đường hoàng đi cạnh Chiêu vương. Nhưng về sau xảy ra chuyện Tiển Khâm Đài, Tạ Dung Dữ đeo mặt nạ biến thành Giang Từ Chu, không thể dùng người hầu ngày trước nữa, thế là Vinh Hoa trưởng công chúa đích thân chọn Cố Triêu Thiên và Cố Đức Vinh, đưa tới kinh thành phồn hoa.
Tạ Dung Dữ tiễn Cố Phùng Âm ra tận cổng, nói với Triêu Thiên và Đức Vinh: “Mấy ngày tới các ngươi không cần hầu hạ trong phủ, cứ việc qua ở với Cố thúc.”
“Chớ chớ.” Cố Phùng Âm xua tay, “Lão hủ sợ thêm việc cho điện hạ lắm, nếu không phải vì chuyện của Giang cô nương thì lão hủ cũng chẳng dám tới cửa đâu, điện hạ bận rộn công sự, sao có thể đưa hai đứa nó qua ở với lão được. Hơn nữa lão hủ còn phải lo chuyện cửa tiệm, cũng không có thời gian ở với chúng.”
Cố Phùng Âm ngoắt gọi Triêu Thiên và Đức Vinh, hai người cùng tiến tới, gọi: “Nghĩa phụ.”
Cố Phùng Âm nhìn họ, nhiều năm không gặp, ông đã già đi còn hai đứa nhỏ này đã lớn, nhất là Triêu Thiên, cao đến mức mà khi nhìn hắn, ông lại tự hỏi liệu có phải trần nhà hơi thấp không, cũng may nhà cửa trong kinh thường to lớn rộng rãi. Ông nắm tay Triêu Thiên và Đức Vinh, vỗ nhè nhẹ, “Được rồi, gặp được các con là nghĩa phụ yên tâm lắm rồi. Các con phải phục vụ điện hạ chu đáo, đừng gây thêm rắc rối cho ngài ấy, đã biết chưa?”
Ba cha con không nói nhiều, dầu gì Cố Phùng Âm cũng ở lại kinh thành ít hôm, Triêu Thiên và Đức Vinh sẽ đến thăm ông.
Tạ Dung Dữ xoay người đi về Đông viện, còn chưa bước vào sân đã nhác thấy vạt áo xanh lướt qua cuối hành lang, y bật cười, đến trước cửa phòng, chưa kịp mở cửa thì Thanh Duy đã kéo ra, chỉ mới chốc lát mà nàng đã thay sang trang phục đi đường, mặc váy xanh khoác áo chùng đen đội nón che mặt, bên hông còn giắt một thanh đoản kiếm phòng thân.
Tạ Dung Dữ ngạc nhiên, “Nương tử muốn ra ngoài à?”
Thanh Duy đáp phải, “Sư, sư phụ dặn ta ít chuyện, ta phải đi làm.” Nói đoạn, nàng chẳng nhìn y mà bước thẳng ra ngoài, gọi: “Đức Vinh, chuẩn bị xe ngựa!”
Đức Vinh đã chờ bên ngoài Đông viện, nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng hắn giả vờ như mình không có mặt, không lên tiếng trả lời. Hắn im lặng thì thôi, nhưng vẫn còn Triêu Thiên đó, tối qua nghe nói thiếu phu nhân về thì hớn hở cả đêm, Đức Vinh mà không cản là hắn đã chạy ùa đến chào thiếu phu nhân rồi. Bây giờ nghe thấy thiếu phu nhân gọi, hắn sao có thể không ra mặt, vậy là mặc Đức Vinh ngăn cản, hắn lắc mình xuất hiện trước sân, “Thiếu phu nhân muốn đi đâu ạ?”
“Đến tiệm binh khí xa nhất trong thành.”
Triêu Thiên đáp “vâng” rồi lập tức đi chuẩn bị xe ngựa.
Thanh Duy còn chưa lên xe, Tạ Dung Dữ đã cầm quạt vén rèm, ngồi vào trong xe, vươn tay về phía nàng, “Nương tử.”
Thanh Duy nhìn y chằm chằm: “Chàng đi theo làm gì?”
“Công việc thôi.” Tạ Dung Dữ ung dung đáp, “Nghe nói ở Ti Thiên Giám có một tiến sĩ họ Tạ phải ngồi tù oan, ta được người nhờ vả nên định đi giải quyết chuyện này, trùng hợp là tiệm binh khí cách xa đây nhất nằm ở thành đông, mà nơi quản đồng hồ nước của Ti Thiên Giám cũng ở thành đông.”
Thanh Duy ngớ người, vén rèm xe lên, “Triêu Thiên, để ta xuống xe.”
Triêu Thiên mới vừa vung roi đã lật đật ghìm cương.
Tạ Dung Dữ hỏi: “Nương tử không đến tiệm binh khí nữa à?”
Thanh Duy xuống xe: “Không đi nữa, ta đang là trọng phạm, không tiện đi lại trong thành. Ta tới Đông Lai Thuận ăn Ngư Lai Tiên đây… Chàng lại đi theo làm gì?”
“Trùng hợp quá đi mất, em gái của ông chủ Đông Lai Thuận là chị em dâu của phu nhân chính giám Ti Thiên Giám, ta thấy trong chuyện này mà điều tra từ đầu thì có hơi rườm rà, chi bằng hỏi thẳng chưởng sứ nha môn.” Tạ Dung Dữ nhìn Thanh Duy, bỗng bật cười, “Ta có để bụng đâu, nàng chạy làm gì, sao thế, Tiểu Giang nương tử tình duyên lận đận bị đánh về nguyên hình nên xấu hổ hả?”
Thanh Duy không đáp.
Không phải nàng xấu hổ, chẳng qua lần nào cũng bị y bắt quả tang nên thấy mất mặt mà thôi.
Tạ Dung Dữ lại cười bảo: “Nàng học đâu ra khả năng bịa chuyện thế hả? Lần trước thì bảo ta trêu hoa ghẹo nguyệt cậy thế cao môn hại nàng phải đào hôn, lần này ta lại bị ngồi tù oan, buộc nàng phải lặn lội đường xa giải cứu, còn có một lần bịa quá dữ, gì mà ta nhiễm phong hàn đổ bệnh nặng không dậy nổi, trước lúc lâm chung chỉ muốn uống một ngụm rượu.”
Thanh Duy hoảng hốt, hai chuyện đầu nàng thừa nhận, nhưng chuyện cuối y nghe từ đâu?
“Ta bịa chuyện chàng bệnh nặng không dậy nổi lúc nào?”
“Không hả? Hồi mới cưới ta vài ngày, nàng đến Chiết Chi Cư điều tra Phù Đông nhưng không tìm được cô ta, nàng quay sang tìm cụ bà trong ngõ hỏi thăm chuyện của Chiết Chi Cư, tự xưng mình ở xa được gả lên kinh, quan nhân bị cảm lạnh, bệnh nặng khó qua khỏi, chỉ muốn uống một hớp rượu của Chiết Chi Cư xua hàn.”
Cuối cùng Thanh Duy cũng nhớ ra, hình như có chuyện đó thật.
Tạ Dung Dữ bật cười, bỏ mặc Triêu Thiên đang giữ xe ngựa, đi tới nắm tay Thanh Duy kéo nàng vào nhà, nói, “Không tệ, cũng có tiến bộ.”
“Tiến bộ gì?”
“Lần đầu là ta sắp chết, lần thứ hai ta chỉ trêu hoa ghẹo nguyệt, đến lần ba thì ta thành người tốt thật rồi, gặp chuyện còn phải nhờ nàng giúp đỡ, chứng tỏ ở trong lòng nương tử, địa vị của vi phu đã dần cao lên, không uổng công Cố thúc khen ‘Tiểu Giang nương tử’ có tình cảm sâu đậm với ‘tướng công Tạ gia’.”
Thanh Duy biết y sẽ không hơn thua chuyện này với mình, nhưng mấy chuyện nàng bịa… lần này còn đỡ, chứ hai lần trước thực sự quá đáng, bèn hỏi, “Chàng không để bụng thật chứ?”
Trên bàn chất đống hồ sơ đang xem dở, Tạ Dung Dữ vào nhà, vừa sắp xếp vừa nhìn nàng, “Có, nhưng giờ để bụng cũng ích gì, tối sẽ đòi lại.”
Nói đoạn, y hỏi: “Nhạc tiền bối bảo nàng đến tiệm binh khí mua phổ xếp hạng binh khí thật à?”
“Giả thôi.” Thanh Duy nhìn y dọn dẹp, ngồi xuống trước bàn, hai tay chống cằm, “Sư phụ còn ghét đọc sách hơn cả ta, từng là thổ phỉ thì biết được bao nhiêu chữ, về sau cha mẹ lấy nhau, nhờ có cha ta kiên nhẫn dạy bảo mà ông ấy mới biết được chút ít. Ông ấy luyện võ là nhờ tự giác tự ngộ, binh phổ võ phổ mà vào tay ông thì cũng thành thiên thư mà thôi.”
Tạ Dung Dữ gật đầu, thầm sắp xếp lại những chuyện cần làm một lần, nói với Thanh Duy, “Giờ ta còn phải viết công hàm trả lời, nàng về nghỉ ngơi đi, viết xong ta sẽ dẫn nàng tới Đông Lai Thuận ăn Ngư Lai Tiên.”
Thanh Duy lắc đầu, vẫn ngồi trước bàn, “Ta ở đây cùng chàng.”
Tạ Dung Dữ dừng lại, Tiểu Dã không phải kiểu thích bám người, luôn luôn tìm chuyện mình muốn làm, nàng đã nói muốn ở lại đây thì nhất định là vì nàng chỉ muốn ở bên cạnh y lúc này. Vừa nghĩ đến đây, con tim Tạ Dung Dữ mềm đi, y trải giấy trắng ra bàn, hiếm khi làm hai việc cùng lúc, vừa viết vừa nói chuyện với nàng, “Sao Nhạc tiền bối không lên kinh?”
Nghe thấy y hỏi về Nhạc Ngư Thất, Thanh Duy sực nhớ tới một chuyện, “Tính ra ta vẫn chưa hỏi chàng đấy, tối hôm qua Tào Côn Đức bán đứng ta, chàng đã cử người điều tra xem ai là kẻ đến Điện Tiền Ti báo tin chưa?”
Tối qua người báo tin là Đôn Tử, nhưng Đôn Tử là trợ thủ đắc lực của Tào Côn Đức, nên dĩ nhiên người đến Điện Tiền Ti tố giác là kẻ khác.
Thanh Duy không phải là kiểu thù dai nhưng nếu có cơ hội, tất nhiên nàng sẽ báo thù. Đến tận hôm nay nàng vẫn chưa quên một đao bị Tả Kiêu vệ chém trong mưa tuyết mùa đông năm ngoái, vì có Tào Côn Đức báo tin nên Tả Kiêu vệ mới truy đuổi nàng, còn lần này tuy chỉ lôi ra được một tai mắt của Tào Côn Đức nhưng cũng đủ nàng cảm thấy khoái trá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.