Thần Chiến Triều Trần

Chương 20: Đông A Xích Thố




Con Hồng Mao vừa tới cực kỳ manh động. Nó chạy bên Đông đá bên Tây, sinh sự với các con Hồng Mao khác. Bọn Hồng Mao còn lại biết nó lợi hại, không con nào dám giao tranh cùng. Nhật Duật trông thấy con ngựa hung hăng như thế thì rất hào hứng, phàm là chiến mã bao giờ cũng phải bất kham. Chiêu Văn Vương lặng lẽ vận công xuống chân rồi bất ngờ nhắm hướng con ngựa mà lao tới như một tia chớp.
Con Hồng Mao phát hiện ra có kẻ dám thách thức nó thì kinh ngạc tột độ. Nó chỉ sững sờ trong giây lát, là đã đủ thời gian để Nhật Duật nhảy lên lưng. Vi Mai và Ngô Soạn thấy vậy thì vô cùng ngạc nhiên, hai người không thể ngờ một người phàm như Nhật Duật lại có tốc độ kinh hồn đến vậy. Còn về phần Nhật Duật thì chàng đã có tính toán kỹ từ trước. Chiêu Văn Vương thấy con Hồng Mao tuy dũng mãnh nhưng cũng rất kiêu ngạo. Chắc chắn từ trước đến nay nó khinh thường đàn ngựa đã quen, và chưa gặp được kẻ nào ngang sức nên lúc nào cũng chủ quan. Khi Nhật Duật dùng sấm sét truyền lên mắt để có thể nhìn thấy bọn ngựa Hồng Mao, chàng còn nhận ra nhãn quan của mình đã trở nên sắc bén gấp trăm lần. Thế là Chiêu Văn Vương nảy ra ý định dồn sấm sét xuống chân, để khiến cho khả năng khinh công trở thành lợi hại.
Nghĩ là làm lại có đối tượng để thử hiệu quả, Nhật Duật liền truyền sấm sét xuống phần thân dưới rồi chạy về phía con ngựa Hồng Mao trẻ. Kết quả thu được thật mười phần mỹ mãn, con ngựa thuộc loại nhanh nhẹn và dũng mãnh nhất trong đàn ngựa thần cũng không kịp đối phó với khinh công chớp giật của Chiêu Văn Vương, rốt cục để cho kẻ khác lần đầu tiên cưỡi lên mình.
Nhưng con Hồng Mao nào dễ dàng chịu đầu hàng như thế. Sau khi thấy có kẻ ở trên lưng, con ngựa liền lồng lên hung dữ. Cả người nó nhảy lên, vó sau đạp tung trời quyết tâm hất văng kẻ liều lĩnh nọ. Nhật Duật nằm trên lưng ngựa thấy trời đất quay cuồng, khí huyết nhộn nhạo. Chàng vội vã dàn đều sấm sét ra các nơi trên thân thể rồi gồng người lên, ôm chặt cổ con ngựa, hai chân kẹp vào bụng nó. Con ngựa thấy vậy càng lồng dữ dội hơn. Cả thân mình nó như tung bay trong không trung, móng guốc giãy lên hất văng từng mảng cỏ và đất.
Bọn Hồng Mao còn lại thấy con ngựa trẻ lên cơn máu nóng thì vội vã chạy biến. Ba con Hồng Mao được chọn thì không chạy đi, nhưng lũ này bồn chồn dậm chân, dúi đầu vào người đã chọn chúng ra chiều sợ hãi. Ngay cả Ngô Soạn và Vi Mai thấy con ngựa trở nên điên cuồng thì cũng không biết làm thế nào, chỉ đành cố gắng chạy tới gần rồi thay nhau hò hét để kiềm chế nó lại.
Con Hồng Mao sau một hồi lồng lộn mà không hất được Nhật Duật xuống thì liền thôi không làm loạn ở một chỗ nữa, mà bất ngờ chuyển sang phi nước đại. Ngô Soạn và Vi Mai chưa kịp phản ứng thì con ngựa đã kéo theo Nhật Duật trên lưng chạy ra xa tít, bỏ lại đám bụi mờ và bãi cỏ giờ đã trở thành bãi lầy như vừa bị đàn trâu điên giày xéo.
Chiêu Văn Vương nằm trên lưng ngựa Hồng Mao. Gió thổi qua mặt chàng bỏng rát, cảnh vật hai bên nhòe đi không còn rõ hình thù. Nhật Duật nép người xuống, áp sát thân mình vào người con Hồng Mao, mặc kệ cho nó phi tùy ý. Ngựa Hồng Mao phi một lúc thì lại lồng lên, lúc thì vừa phi vừa chuyển hướng, khi lại đang phi nước đại đột nhiên hãm lại, chồm hai chân trước, dựng đứng cả thân mình. Nhật Duật mặc kệ nó, thủy chung bám chặt vào lưng ngựa không hề lơi lỏng.
Con Hồng Mao lúc này đã nổi điên thật sự. Nó phi như bay lên ngọn núi gần đấy, nhằm hướng bụi cây lớn nhảy tới. Chỉ nghe “xoạt” một tiếng, cả người cả ngựa lao thẳng vào vùng rậm rịt đầy gai nhọn. Nhật Duật quần áo rách te tua, con ngựa da cũng hiện mấy vết trầy xước. Tuy nhiên con Hồng Mao vẫn chưa dứt cơn, nhằm hướng vách đá mà tiếp tục lao tới. Lại một tiếng “xoạt” lớn vang lên, con ngựa đã bất chấp tất cả cọ mạnh thân mình vào bức vách thiên nhiên màu xám lia chia những mảnh nhọn hoắt. Rất may cho Nhật Duật là chàng đã đoán trước hành động của con ngựa. Ngay trước khi con Hồng Mao lao vào vách đá, chàng kịp thời xoay thân mình theo chiều ngược lại đồng thời truyền sấm sét xuống bảo vệ chân phải. Thành ra Duật thân thể vẫn an toàn, chỉ có con Hồng Mao đã tự gây nên các vết xước lớn dọc người nó.
Máu từ thân Hồng Mao bắt đầu đổ ra làm bộ lông càng thêm rực lửa. Con ngựa điên cuồng hí to, dường như nó sẵn sàng liều chết cùng kẻ hỗn xược cưỡi trên lưng còn hơn là chịu thuần phục.
“Con súc sinh này điên mất rồi. Nếu cứ tiếp tục khéo nó dám lôi cả ta nhảy xuống vực lắm. Tính cao ngạo của nó quả thật ngút trời, ta phải mau ra tay trừng trị không thì tính mạng khó bảo toàn”. Nhật Duật nghĩ đoạn liền dồn sấm sét từ trong Đan Điền xuống hai tay. “Xoẹt, xoẹt, xoẹt…”, sấm sét từ chưởng của chàng phóng ra bắn vào người Hồng Mao. Con ngựa hí lên đau đớn, chân trước chồm lên, tốc độ chậm hẳn lại. Nhật Duật thấy vậy thôi không truyền sấm sét. Ngựa Hồng Mao đi nước kiệu một lúc, cả người nó vẫn còn tê dại. Lát sau đã kịp hoàn hồn, con Hồng Mao lại bắt đầu nhảy chồm chồm. Duật vừa thấy nó lên cơn thì cho xơi thêm một ít sấm sét. Con chiến mã tê bại cả người, không đủ sức lồng lên nữa. Cứ như thế ba bốn lần, hễ ngựa Hồng Mao dở tính hung dữ là Nhật Duật sử dụng sấm sét. Dù có là thần mã thì sau một hồi nếm đòn thỏa thuê, con ngựa cũng kiệt lực. Dần dà nó chỉ còn đi nước kiệu không dám gây sự với Duật nữa.
Chiêu Văn Vương thấy vậy biết mình đã thuần hóa được con ngựa, trong lòng vui sướng khôn xiết. Chàng khẽ kéo bờm, bắt nó quay đầu đi xuống núi. Con Hồng Mao ngoan ngoãn tuân theo. Duật khẽ vuốt ve con chiến mã, thấy bên trái mình nó các vết xước vẫn tiếp tục rỉ máu. Chàng cùng con ngựa đi thêm một đoạn thì thấy mấy cây thuốc nam có công dụng cầm máu và sát trùng vết thương. Duật liền dừng ngựa lại, nhảy xuống hái lá thuốc xát lên mình con Hồng Mao. Con ngựa mặc dù bị xót nhưng cũng biết Nhật Duật trị thương cho nó nên hí lên sung sướng, cọ bờm vào người chàng.
Chiêu Văn Vương xoa đầu nó đầy vẻ hài lòng. Chàng chợt nghĩ ra một ý, nói:
- Ngươi toàn thân đỏ rực, dáng vẻ uy phong lẫm liệt không thua gì ngựa Xích Thố khi xưa. Được lắm, từ giờ ta sẽ gọi ngươi là Đông A Xích Thố.
Con Hồng Mao dường như hiểu những gì Duật nói, khi nó nghe đến cái tên Đông A Xích Thố thì nhảy chồm hai chân trước lên ra chiều mừng rỡ.
- Đông A Xích Thố, đi nào!
Nhật Duật nói đoạn trèo lên lưng ngựa, khẽ thúc vào hông. Đông A Xích Thố hí lên tràng dài rồi bắt đầu phi như bay tạo thành một cơn lốc đỏ rực.
* * * * *
- Cho ta cưỡi nó với! - Bạc Nương hí hửng tiến lại gần Đông A Xích Thố. Con ngựa bất ngờ phì lên hung dữ làm cô gái nhỏ hoảng sợ lùi lại mấy bước.
- Em cẩn thận đấy, con ngựa này tính tình không dễ chịu mấy đâu. – Nhật Duật vội vã nhảy xuống khỏi lưng ngựa, vỗ về nó.
- Không sao đâu, hiện tại nó vẫn còn chút tính hoang dã, qua một thời gian sẽ lành hơn thôi. - Ngô Soạn nói đoạn tiến lại Đông A Xích Thố. Ông mặc cho con Hồng Mao lồng lên vẫn nắm lấy bờm của nó xem xét. Nhật Duật thấy thế trấn an con ngựa, liên tục nói “ngoan nào, ngoan nào”.
Ngô Soạn vạch đám lông bờm ra, mắt sáng rực. Nhật Duật thấy vậy thì tò mò liền tiến lại cùng xem. Chỉ thấy giữa đám lông của Đông A Xích Thố có ba xoáy tròn mờ mờ.
- Lạ thật, lạ thật. - Ngô Soạn vừa ngắm chỗ xoáy, vừa đăm chiêu nói.
- Có chuyện gì vậy thưa phán sự? - Nhật Duật tò mò hỏi.
- Con ngựa này có nhiều đặc điểm rất giống ngựa Chín Hồng Mao.
Nhật Duật nghe thấy thế thì cực kỳ mừng rỡ, tim đập thình thịch trong lồng ngực, vội vàng hỏi lại:
- Phán sự nói như thế là sao? Con Đông A Xích Thố này có gì đặc biệt vậy? Tôi tưởng ngựa Chín Hồng Mao là phải có đủ chín chiếc bờm chứ?
Ngô Soạn vừa cười vừa lắc đầu nói:
- Không phải ngựa Chín Hồng Mao là con ngựa có chín chiếc bờm đâu. Trong đám lễ vật của đức thánh Tản dâng Hùng Vương thứ mười tám chỉ có Gà Chín Cựa là có đúng chín cựa thật còn lại Voi Chín Ngà và ngựa Chín Hồng Mao thì là do đặc điểm khác mà được gọi tên như vậy. Như con ngựa Chín Hồng Mao, thực ra nó chỉ có một chiếc bờm như các con Hồng Mao khác nhưng trên bờm lại có chín xoáy tròn rất riêng biệt, vì thế nên được gọi là Chín Hồng Mao. Con Đông A Xích Thố của ngươi cũng có xoáy tròn nhưng chỉ là ba xoáy tròn nhỏ thôi. Tuy nhiên tố chất của nó cũng không thua kém so với bọn thần mã Chín Hồng Mao là bao nhiêu.
Nhật Duật nghe vậy vẫn thấy sung sướng, nói.
- Không sao, Đông A Xích Thố tuy chỉ có ba xoáy thôi nhưng thế vẫn là đặc biệt rồi. Dù nó có là ngựa Chín Hồng Mao hay không thì tôi cũng cảm thấy rất may mắn.
Ngô Soạn thấy Nhật Duật sung sướng vậy thì cũng vui lây, ông lại nói.
- Còn một điểm nữa khiến cho con Đông A Xích Thố của ngươi rất giống ngựa Chín Hồng Mao, đó là các con Hồng Mao bình thường khác sau khi được thu phục thì màu lông trên thân từ từ chuyển hóa thành các màu trắng, xám, đen, đốm. Khi đó người phàm có thể nhìn thấy chúng và khi nhìn vào chỉ nghĩ bọn chúng là ngựa thường, không nhận ra là ngựa thần. Duy chỉ có Chín Hồng Mao là dù bị cưỡi thường xuyên màu lông vẫn đỏ rực như lửa. Nay xem ra con ngựa của ngươi giống thế lắm.
Nhật Duật nghe Ngô Soạn nói thế thì nhìn quanh. Quả thật ba con ngựa còn lại màu lông đều đã chuyển dần qua xám và nâu chứ không còn đỏ rực nữa, còn con Đông A Xích Thố toàn thân vẫn như ánh dương giữa ngọ. Chiêu Văn Vương thấy vậy thì vui mừng vuốt ve Đông A Xích Thố. Con ngựa nhảy chồm lên ra chiều phấn khích.
Ngô Soạn vuốt râu cười. Rồi chợt nhớ ra một việc, ông rút từ trong ngực áo ra ba chiếc lá tre đưa cho mọi người.
- Đây là lá Triệu Tập. Khi các vị chọn được ngựa Hồng Mao cho mình thì bản thân và con ngựa đã hình thành mối liên kết tâm linh. Sau này dù các vị ở nơi đâu, chỉ cần đưa lá Triệu Tập lên miệng thổi thì bọn Hồng Mao sẽ cảm nhận được vị trí để tìm tới. Tất nhiên nó chỉ có tác dụng trong khoảng cách vài dặm.
Ba người còn lại nghe vị phán sự nói vậy thì nhận chiếc lá tre rồi cẩn thận đút vào trong người. Sau đó mọi người lục tục trèo lên lưng ngựa. Ngô Soạn vuốt bờm con chiến mã của mình, nói.
- Giờ đã muộn rồi, chúng ta mau lên đường thôi.
Ông thúc nhẹ chân vào bụng ngựa, nhắm hướng Đông mà phi. Ở phía đằng sau, ba người ba ngựa còn lại nhanh chóng bám theo.
* * * * *

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.