*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Tần Thư và Lăng Ba tới, họ nhìn thấy Phong Thành đang đứng ở mép hành lang hút thuốc, vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhưng ánh mắt lại đặc biệt cô đơn.
Phong Thành ở trong mắt nhiều người, nhất là các đồng nghiệp trong Crow gần như là thần thánh, cho nên khi nhìn thấy một Phong Thành như vậy, Lăng Ba sửng sốt, Tần Thư lại nhíu mày. Ai không biết sẽ cho rằng biểu hiện này của Phong Thành là vừa mới chết vợ. Nghĩ đến đây, Tần Thư liền nhớ tới Tiêu Ninh, dù sao Tần Thư xuất thân từ nhà quan chức hiểu được tầng lớp thượng lưu luôn có đủ chuyện cấm kỵ. Vì vậy vậy Tần Thư càng không xa lạ gì với đồng tính, từ quan điểm của cậu mà nhìn, muốn nói Phong Thành đối với A Ninh không có ý gì chắc chắn là gạt người.
Nhưng Tần Thư không đoán ra được, Phong Thành và A Ninh, hai người không hề liên quan lại gặp nhau như thế nào? Mặc dù Tiêu Ninh luôn là người nổi bật trong lòng Tần Thư, không ai có thể thay thế được, Tần Thư lại khó hiểu Phong Thành đã thích A Ninh như thế nào.
“Thành ca.” Hai người đi tới trước mặt Phong Thành, Lăng Ba sắp biến thành một con cừu nhỏ tới nơi.
Tần Thư nhìn thấy Phong Thành dính thuốc xanh thuốc tím cùng quần áo nhăn nhúm, liền đề nghị, “Phong đại ca, hay là anh trở về trước đi, ở đây có tôi và Lăng Ba rồi.”
Phong Thành nhìn điếu thuốc trong tay, sau đó nói, “Em ấy ăn sáng rồi, các cậu có thể vào trò chuyện với em ấy. Bữa trưa và bữa tối sẽ có người giao đến. Tiểu Ninh hình như có tâm sự, các cậu bằng tuổi nhau, khuyên em ấy một chút.”
Tần Thư và Lăng Ba nhanh chóng đồng ý, sau đó Phong Thành rời đi.
Mãi cho đến khi bóng dáng thon dài khuất sau cánh cửa thang máy, Lăng Ba mới đụng vào cánh tay Tần Thư, “Cậu có nghĩ rằng Thành ca thích Tiểu Ninh hay không?”
Tần Thư nhướng mày, “Anh cũng thấy được?”
Lăng Ba nghe vậy nhíu mày rối rắm, “Thích đàn ông thì hơi kỳ lạ, bên cạnh chúng ta không phải không có. Tôi chỉ nghĩ Tiểu Ninh còn nhỏ như vậy. Chờ cậu ta lớn lên, Thành ca chắc phải chờ đến đầu bạc trắng.” Lăng Ba là một người thần kinh rất thô. Điều này có thể thấy qua những gì anh ta nói. Hơi kỳ lạ khi thích đàn ông nghĩa là gì? Trong xã hội thời điểm đó chuyện này rất là kỳ quái được không. Thậm chí có thể nói là đại nghịch bất đạo và trái với đạo lý luân thường.
Phàm là người thích đàn ông sẽ bị bắt nằm úp xuống đất, bị đánh bằng gậy và miệt thị bằng những từ như biến thái, loạn thần kinh…
Vì vậy Tần Thư không khỏi giật giật khóe miệng, xong lại nở nụ cười, “Cũng không ngoa, nếu Phong Thành thật sự có ý chờ đợi, cùng lắm là kéo dài bốn năm năm.” Ít nhất hắn phải đợi A Ninh trở thành người lớn, nếu không sẽ là xâm phạm trẻ em tuổi vị thành niên!
Khi hai người mở cửa tiểu khu đi vào, Tiêu Ninh vẫn ở tư thế lúc Phong Thành rời đi. Tần Thư bước tới, lấy tay che mắt của anh, Tiêu Ninh liền mở mắt ra, sau khi thấy là Tần Thư thì thả lỏng. Tần Thư có chút khó hiểu phản ứng của anh, sau đó nói, “Cậu nằm xuống cũng không ngại đè vết thương sao? Ngồi dậy xem vết thương có giãn ra không!”
Tiêu Ninh thuận theo cậu trở mình, Lăng Ba nghiêng người nhìn một cái, cười nói, “Không sao, trên băng vải không có vết máu.”
Tần Thư yên tâm, nhưng cậu không chịu để Tiêu Ninh nằm nữa.
“Tiểu Vũ đi học rồi phải không?” Tiêu Ninh nhìn bầu trời bên ngoài, nghĩ tới Tiêu Vũ hẳn là rất lo lắng khi nghe nói mình chưa thể về nhà, có thể đang tâm bất cam tình bất nguyện đi đến trường.
Lăng Ba xua tay, “Đi rồi, sáng nay tôi đưa cậu ấy mà.”
Tiêu Ninh thu hồi ánh mắt nhìn Lăng Ba, “Tối hôm qua anh ở nhà tôi sao?”
“Đúng rồi, tối hôm qua cũng muộn, cho nên tôi cùng Tần Thư được thông qua ngủ ở trên giường của cậu một đêm.” Lăng Ba nói xong, đã ăn quả đấm của Tần Thư, “Cái gì gọi là được thông qua? Bản thiếu gia cùng ngươi ngủ đó mới gọi là được thông qua!”
“Hắc, đại thiếu gia, tướng ngủ của cậu quá là không tốt. Ai mà ngủ với cậu vào mùa đông nhất định sẽ bị cảm lạnh mỗi ngày.” Lăng Ba nói xong làm như có thật, Tiêu Ninh khẽ cười, tướng ngủ của Tần Thư thực sự là quá kém. Buổi tối đi ngủ rõ ràng là ở đầu giường, buổi sáng thức dậy cuối giường cũng là bình thường.
Sự thật bị bại lộ, đại thiếu gia có chút xấu hổ, vươn cổ đến cùng, “Hừ! Ai ngủ cùng với tôi là phúc của người đó! Lão tử không chê là tốt lắm rồi!” Một bộ dạng tên lưu manh không có tim không có phổi, nếu thêm hai chòm râu sẽ trực tiếp trở thành phú ông uy hiếp nam nhân!
Nếu so về không biết xấu hổ, Lăng Ba cảm thấy mình cần phải học hỏi thêm, vì vậy thời gian xích mích kết thúc ở đây. Sau khi cùng hai người nói chuyện một lúc, Tiêu Ninh đột nhiên nói rằng mình khát nước, trong phòng tuy có rất nhiều hoa quả, mà nước Phong Thành mang vào buổi sáng đã uống hết rồi. Tần Thư xung phong cầm cái ấm đã cạn đi ra ngoài lấy nước, lúc cậu rời đi, Tiêu Ninh nhìn Lăng Ba, ôn tồn nói, “Lăng Ba, có chuyện thì đừng nín, nói thẳng đi.”
Lăng Ba như bị gió thổi đi tiếng cười nói huyên thuyên, đầu cúi xuống, để Tiêu Ninh dễ dàng nhìn thấy đầu chuồng gà rải rác của mình, “Tiểu Ninh, xin lỗi, là tôi làm hại cậu, ngoại trừ câu này ra tôi không nghĩ ra câu khác. Lần này là do tôi mà cậu bị thương nên tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm về tiền thuốc men và tiền tịnh dưỡng cho cậu. Ngoài ra có muốn đánh mắng chửi bới tùy cậu, cũng chỉ mong lúc cậu nguôi giận chúng ta vẫn còn là anh em.”
Tiêu Ninh hồi lâu không có phát ra âm thanh, Lăng Ba bất định ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện thiếu niên trên giường đang nhếch miệng cười.
“Cậu cười cái gì? Tôi nghiêm túc đấy!” Lăng Ba chán nản kêu to.
Tiêu Ninh vẫn tươi cười, nói với giọng điệu quen thuộc như một người bạn cũ, “Không phải lỗi của anh, huống chi tôi cũng không trách anh, đừng để trong lòng.”
“Thật không?” Lăng Ba mở to hai mắt, Tiêu Ninh giờ mới nhận ra mắt Lăng Ba khá to, bởi vì anh ta thường hay nheo mắt nhìn người tà khí, nên nhìn có chút híp lại.Giờ anh ta lại mở to đôi mắt như thế này, Tiêu Ninh lập tức bật cười, “Lăng Bối, đừng trừng lớn mắt quá, anh thế này nhìn như con Husky vậy.”
“Cái gì Husky?”
“Không … không có gì, chỉ là một loại, ừm, tên của một loại bánh quy.”
“Có thật không?”
“Thật.”
“… nhưng tại sao tôi lại giống như một cái bánh quy?!”
“Phụt……”
Tần Thư chuyến đi này đi thật lâu, đến gần một tiếng mới quay lại, phía sau còn kéo theo một cái đuôi không ngờ. Vừa mở cửa đã có một bóng người xông vào như gió, đi thẳng tới giường Tiêu Ninh, “Anh hai, anh thế nào? Anh bị thương ở đâu? Cho em xem, có nghiêm trọng không? Bây giờ còn đau không?” Tiêu Vũ lo lắng nắm chặt tay anh trai, nhìn đông nhìn tây, trong mắt toàn là lo lắng.
Tiêu Ninh cười vuốt tóc cậu, “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ, ở sau gáy.”
Tiêu Vũ đứng dậy nhìn sau đầu anh trai, quả nhiên có mấy vòng băng quấn ở đó, sạch sẽ không có thứ gì màu đỏ khả nghi, Tiêu Vũ yên tâm, “Anh à, sao anh bị thương vậy? Có người đánh anh sao?”
“Không phải, anh chỉ vô tình bị ngã.” Tiêu Ninh cười an ủi em trai.
Tiêu Vũ không nghe theo, bĩu môi trừng mắt nhìn Lăng Ba và Tần Thư, “Anh Tần Thư và Lăng đại ca nói dối em rằng anh tạm thời đến nhà bạn học, ha! Cho rằng em dễ bị gạt như vậy sao? Hai tên đại bại hoại!”
“Anh sợ em và bà cố lo lắng cho nên mới nhờ bọn họ nói như vậy, cũng không trách bọn họ chuyện này.” Tiêu Ninh cầm lấy tay Tiêu Vũ đang chuẩn bị bùng nổ, nhẹ giọng nói, nghĩ đến một điều khác, “Không phải hôm nay em đến lớp sao?”
Dáng vẻ bệ vệ của Tiêu Vũ lập tức xẹp xuống, cậu dừng lại một lúc lâu mới nói rằng sau khi Lăng Ba đưa cậu đến trường sáng nay, cậu không vào cổng trường. Thay vào đó cậu đi theo xe của Lăng Ba đến bệnh viện. Nhưng bệnh viện của Mạc gia rất lớn, cậu hỏi tên anh ở quầy lễ tân, y tá lại nói không có người như vậy, Tiêu Vũ đương nhiên không tin. Ngay lúc hỗn loạn liền đụng mặt Tần Thư đi ra lấy nước, Tần Thư không dụ được cậu nên đành phải đưa người đi.
“Tiểu Vũ, cậu đã từng nghĩ mình làm thám tử hay chưa? Nhìn kỹ thuật theo dõi của cậu, tôi còn không phát hiện nha!” Lăng Ba vỗ cái bẹp lên vai Tiêu Vũ cười đến khoái trá.
Tiêu Vũ xấu hổ gãi gãi đầu, “Em nào có lợi hại như vậy. Tối hôm qua anh nói anh trai em đến nhà bạn học. Em không tin. Anh trai em chưa bao giờ đến nhà bạn học. Làm sao anh có thể biết rõ chuyện này hơn em được?”
Tiêu Ninh yên lặng lắng nghe, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt giống với chính mình đẹp đẽ, giọng nói cũng hay. Lúc này Tiêu Vũ thực vui vẻ, ngay cả với nụ cười, giọng nói cũng không còn hụt hẫng và buồn bã như kiếp trước.
Sau khi Tiêu Vũ ở lại được một lúc đã bị Tiêu Ninh hối đến lớp, nhân tiện xin nghỉ giúp anh vài ngày, vết thương ở cổ sau phải vài ngày mới có thể cắt chỉ.
Tiêu Vũ thấy anh trai bình an vô sự, cũng yên tâm mà ngoan ngoãn rời đi, lúc đi ra ngoài thì bất an nói, “Anh, không phải là có người ức hiếp anh thật chứ?”
“Thật sự không phải.” Tiêu Ninh cười nhẹ nói, “Không ai dám bắt nạt anh trai của em.”
Trong ký ức của Tần Thư, mặc dù Tiêu Ninh lúc nào trông cũng suy dinh dưỡng, nhưng không ai tàn nhẫn hơn anh khi bắt đầu chiến đấu. Sự tàn nhẫn đó hoàn toàn là liều mạng, người đánh nhau sợ nhất là loại người như thế, vì ngay cả mạng cũng không cần thì sợ cái gì. Vì vậy, con người ta thường yếu thế về động lực. Tần Thư nhớ lại năm đó cậu cùng Tiêu Ninh hay hợp lực đánh nhau, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thua.
Thình lình lại nghĩ đến khoảnh khắc Tiêu Ninh cầm cái ghế đẩu đập vào đầu Lý Hồng trong tiệm ăn tối hôm qua, chỉ cần nhìn đã thấy nhức nhối, Lý Hồng bị đánh trực tiếp chắc cũng chẳng còn phân biệt được.
Sau khi Tiêu Vũ an tâm rời đi, trong phòng bệnh không ai lên tiếng hồi lâu. Tiêu Ninh cầm tiểu thuyết võ hiệp lên đọc, một lúc sau Tần Thư nghiêng người đọc bìa sách hỏi, “A Ninh, quyển sách này là Phong Thành đem tới?”
“Ừ.” Tiêu Ninh đáp mà không ngẩng đầu lên. Tần Thư và Lăng Ba nhìn nhau, gian xảo bên trong sáng ngời. Tiêu Ninh đột nhiên ngẩng đầu nhìn bọn họ, “Nếu có việc gì thì các cậu làm đi, đừng ở chỗ này, tớ hoa cả mắt.”
Đương nhiên Tần Thư muốn đổ thừa không đi, Tiêu Ninh khẽ liếc cậu một cái, “Nếu cậu không có việc gì thì về nhà thay tớ nói chuyện với bà cố. Tớ không yên tâm để bà ở nhà một mình.”
Cuối cùng, Tần Thư cũng theo chân Lăng Ba đi về, khu phòng trở nên yên tĩnh trở lại. Tiêu Ninh đang cầm cuốn tiểu thuyết đọc, bên ngoài có ánh nắng chói chang, trong phòng cũng yên tĩnh. Trong lòng Tiêu Ninh lại không đọc vô một chữ nào, bóng dáng của Phong Thành tràn ngập trong tâm trí anh. Nếu kiếp trước gặp được một người như vậy, anh sẽ không bận tâm đến Cận Phong, đúng không?
Quả nhiên, có so sánh mới có kết luận a.
Tâm tư Tiêu Ninh loanh quanh như vậy cả buổi sáng, buổi trưa có người gõ cửa, một người phục vụ từ một tiệm ăn nào đó bước vào với một chiếc khay khéo léo trên tay. Sau khi đặt khay xuống, anh ta cung kính lui ra ngoài. Tiêu Ninh nhìn xem bộ đồ ăn và đôi đũa trên khay có hoa văn giống như buổi sáng, nhìn hồi lâu mới đưa tay nhấc thìa lên, cháo cũng có vị iống như buổi sáng, chỉ khác là thịt băm được thay thế bằng câu kỷ tử* và táo đỏ. Các món ăn kèm trên đĩa cũng rất hợp khẩu vị.
*Câu kỷ tử: Kỷ tử có nhiều tên gọi khác nhau trong dân gian như khơi tử, câu khởi, câu kỷ tử. Là hạt, quả của cây kỷ tử được sử dụng trong Đông Y làm bài thuốc giúp làm đẹp da, tăng cường sinh lý, bổ mắt. Khác với hắc kỷ tử, câu kỷ tử được sử dụng phổ biến hơn.
Ngoài ra, vào những năm gần đây nó được nhiều người ca ngợi như thảo dược trị đái tháo đường rất hiệu quả, thậm chí ngăn ngừa ung thư. (theo omega3)
Kỷ tử tươi
Kỷ tử khô
Tiêu Ninh ăn cơm trưa ngon lành, sau khi ăn cơm xong, y tá tới thay thuốc cho anh, lúc sau thật sự không đỡ được nên quay lại giường ngủ thiếp đi.
Khi Phong Thành mở cửa đi vào, liền nhìn thấy một cái đầu đen trên cổ quấn một cái băng trắng, ngã lên gối đã ngủ say, có lẽ mơ đẹp nên khóe miệng hơi nhếch lên. Phong Thành rón rén ngồi ở trên ghế, cúi đầu nghiêm túc nhìn khuôn mặt thanh tú này. Đường nét trên khuôn mặt không phải là tinh xảo, không biết tại sao chúng kết hợp với nhau mà lại đẹp đến vậy, đại khái là thích thú với giấc mơ của chính mình, mỹ nam vẫn cong môi cười.
Trong một buổi chiều yên tĩnh, hắn ngồi trước giường, những ngón tay mảnh khảnh vuốt ve đôi má yên tĩnh của cậu trai một cách cẩn thận, tế nhị và cả sự nâng niu chưa từng có. Từ đầu lông mày đến bờ môi, chưa từng bỏ sót điều gì. Tuy không tự nhận mình là một quân tử nhưng hắn không thích lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Tuy nhiên khi đối mặt với một Tiêu Ninh không hề phòng bị như vậy, hắn không thể không cúi xuống hôn lên khóe miệng hơi nhếch lên của cậu nhóc. Mềm và ngọt, giống như những quả anh đào vừa mới hái ngoài cây, ánh sáng màu sắc no đủ hấp dẫn mười phần.
Vì vậy, nhịn không được nán lại thêm lần nữa, cho đến khi người trên giường khẽ cau mày, người nào đó mới hài lòng thối lui.