Tam Thái Tử

Chương 363: Tông phái thượng cổ (7)




Thanh âm ùng ục từ dãy núi trước mặt Lý Lân truyền đến, ngay sau đó là một vầng lửa sắc nham thạch nóng bỏng chảy xuống, ở bên trong sắc nham thạch có một người bị bao phủ trong hỏa diễm, cái đầu khỉ đen thui nhô ra cười vô cùng càn rỡ.
- Đại gia ngươi, ngươi cắn đi, làm sao ngươi lại không cắn nữa.
Hỏa Viên điều động nham thạch xung quanh đang nóng chảy hình thành một cái bàn tay to chụp vào một đầu man thú đang bỏ chạy thục mạng, cái con man thú này cao đến hai thước, thân dài có đến ba thước, quanh thân bao phủ một bộ lông màu trắng ngà, chỉ là hiện tại đang bị nham thạch đốt cháy một khối tím đen, thậm chí có nhiều chỗ đã khét lẹt lộ ra những vết máu loang lổ.
- Man thú Cẩu này đổ xuống là có ý tứ.
Lý Lân nhìn bộ dạng uy vũ của con chó này, một man thú thực lực thật mạnh mẽ trong lòng không khỏi nóng lên. Cho dù là kiếp trước hay là kiếp này, sủng vật mà Lý Lân ham thích cho tới bây giờ vẫn đều là cao lớn uy mãnh, khi còn ở kiếp trước lúc còn làm lính đánh thuê hắn đã từng cùng đồ thủ ở trên cao nguyên Tây Tạng vây bắt chó ngao hoang dại, đây cũng là một chủng tộc vương. Chỉ là vì chó ngao hoang dại Tây Tạng trưởng thành quá mức cương liệt, Lý Lân đã tìm trăm nghìn cách để thuần hóa chúng nhưng đều thất bại, cuối cùng Lý Lân cũng chỉ còn cách thả cho chúng về với thiên nhiên, giờ đây ở chỗ này nhìn thấy một con thần tuấn cẩu, cái ham muốn thuần phục trong lòng của hắn lại một lần nữa trào ra.
- Oẳng, oẳng, oẳng.
Con đại cẩu man thú này rõ ràng rất sợ hãi hỏa diễm, dưới sự truy kích của Vượn Lủa nó gần như chỉ mù quáng mà chạy trốn, cuối cùng lại vọt tới hướng Lý Lân.
- Đến, thật tốt.
Thần sắc Lý Lân vui vẻ, nếu lấy thực lực của hắn bây giờ, bắt một con linh cẩu man thú trên dưới nhị phẩm Võ Hoàng là không thành vấn đề.
- Đại Vượn Vương, không cần công kích, bản vương muốn thuần hóa nó.
Lý Lân hướng về phía Hỏa Viên đang điên cuồng điều động nham thạch nóng chảy truy kích la lớn.
Hỏa Viên bên trong hỏa diễm có một chút sửng sốt, nhưng khi nghe ra đó là giọng nói của Lý Lân thì thần sắc đã tràn đầy vui sướng, nhìn hình dáng mình thê thảm trước mắt, trên nét mặt Hỏa Viên lộ ra một chút xấu hổ.
Oẳng!
Trí tuệ linh cẩu tuy rằng không cao nhưng cũng cảm nhận được ý vị hàm xúc khiêu gợi, hơn nữa là Hỏa Viên dừng bước đã giải trừ uy hiếp đối với nó, linh cẩu lại khí thế hung hăng ngẩng cao đầu.
- Còn muốn phản kháng?
Trên khóe miệng Lý Lân hiện lên một nụ cười tàn khốc, kiếp trước đã không thuần hóa được cho loại chó ngao Tây Tạng vương, chìm nổi từ bỏ việc chó ngao Tây Tạng vốn là cao ngạo, nhưng cái chính vẫn là Lý Lân không thể đối sử độc ác với loại chó ngao Tây Tạng vương này, điều này làm cho cuối cùng Lý Lân đã thỏa hiệp thả cho chó ngao Tây Tạng về cố hương, nhưng mà kiếp này thì không thế, không có người có thể ước thúc chính mình, con đại cẩu man thú này thoạt nhìn cũng không phải giống như còn sót lại, cho dù giống này là quý trọng, nhưng ở đây cũng không hể có tổ chức bảo hộ động vật của thế giới, đánh giết bọn nó chẳng những đã không có người trách cứ mà lại còn được mọi người tôn trọng.
Oẳng.
Đại cầu đột nhiên nhảy phốc ra, móng vuốt sắc bén hàn quang loáng loáng, dưới một kích này cho dù là nham thạch chắc chắn thì cũng phải vỡ thành năm thành bảy, chớ đừng nói gì đến thân thể bé nhỏ của con người.
- Đến đây, tốt!
Lý Lân gầm lên một tiếng như hổ, quanh thân bắt đầu khỏi động kim quang, làm da trắng nõn biến thành màu vàng, cả người thoạt nhìn cực kỳ thần thánh. Đây là Lý Lân bắt đầu sử dụng Kim Cương Bất Động Minh Vương kinh, đem chân khí kim cương ngưng tụ trên làn da, nó có thể làm cho làn da trở nên vô cùng cứng cỏi, cho dù là có ma đao chặt chém thì cũng bị trở ngại, hắn đem loại thần thông này gọi là Bất Động Kim Thân. Đương nhiên đối với Lý Lân hiện thời mà nói, thủ đoạn phòng ngự tốt nhất của hắn không phải là Bất Động Kim Thân mà là thân thể Cự Long thần thánh, cái thân thể Cự Long thần thánh kia là kế thừa thần thánh Cự Long lân giáp, sức phòng hộ vượt xa so với Bất Động Kim Thân.
Lý Lân bước lên từng bước, một cái túm ra bắt ngay được chân trước của đại cẩu, một cái gọn gàng ném qua vai làm cho đại cẩu ngã văng ra ngoài, cũng chính là do thực lực của linh cẩu rất mạnh, nếu không nhận một ném nghiêm trọng như vậy chỉ sợ rằng chỉ còn cách đi tìm diêm vương uống trà.
Oẳng oẳng.
Một tiêng rống cực kỳ tức giận vang lên sau người, vừa mới bị ném ra bên ngoài, linh cẩu lại há cái miệng to như chậu máu nhằm về phía Lý Lân.
- Cho lão tử nắm xuống.
Lý Lân hét lớn lên, lại bằng vào tốc độ khủng khiếp của chính mình bắt lấy chân trước của linh cẩu, sau đó hắn đột nhiên xoay động giống như là xoay một bao cát bình thường, đập vào mọi nơi, tiếng kêu thảm thiêt vang lên làm cho Hỏa Viên đang yên lặng chú ý cũng phải giật nảy mình.
Dưới một kích cuồng bạo của Lý Lân, linh cầu phát ra tiếng gào thét, quanh thân xương cốt đã bị đứt gẫy không biết đến bao nhiêu, khi mà Lý Lân quăng nó ra bên ngoài thì thân thể linh thú này mềm nhũn giống như là một nắm bột nhão bình thường vậy.
- Thánh Long Vương, đây là ngài muốn thuần hóa nó hay là ngài muốn giết chết nó.
Thần sắc Hỏa Viên cổ quái nhìn chằm chằm vào Lý Lân, nhìn thấy Lý Lân bạo lực như vậy y rất là kinh ngạc.
Lý Lân sau một thoáng thở hổn hển, hắn liếc mắt một cái nhìn Hỏa Viên, đôi mày cau lại.
- Ngươi, đây là có chuyện gì? Làm sao lại chỉ còn lại có cái đầu?
Tuy rằng quanh thân Hỏa Viên bị ngọn lửa nham thạch nóng cháy lượn lờ bao phủ nhưng Lý Lân cũng đã nhìn thấy một vấn đề lớn, đó là thân thể của Hỏa Viên đã muốn biến đi hết, chỉ còn lại một cái đầu khỉ chỉm nổi ở trong đám nham thạch.
- Đừng nói nữa, lão tử xem như đã bị xui xẻo lớn, đầu tiên là lão tử đụng phải hai cái lão đạo lỗ mũi trâu, bọn họ thật không biết xấu hổ, thực lực lơ lỏng nhưng cây kiếm đeo trên người họ thì thực là cổ quái, lão tử chỉ là nhất thời không kiểm tra nên bị chém đứt mất nửa người dưới, vì chạy trối chêt nên cũng không kịp đem theo nửa người dưới mà chạy nữa.
Hỏa Viên nhắc tới hai lão đạo đeo kiếm vẻ mặt vẫn còn hiện lên sắc phẫn nộ.
- Đeo kiếm, ngươi cũng biết lai lịch của bọn họ.
Đôi mày Lý Lân nhíu lại sâu hơn, không có người nào có thể hiểu rõ Hỏa Viên hơn hắn, có thể ở chính diện mà bị thương nặng đến loại trình độ này, thực lực của kẻ địch có thể nói vượt qua mọi sự tưởng tượng.
- Lão tử này làm sao mà biết được, chỉ là khi lão tử đang lẩn trốn giống như là ngầm nghe trộm bọn họ nói đến cái gì như là Danh Kiếm môn. Thật sự là đám khốn nạn không biết xấu hổ, ỷ vào cảnh giới võ đạo ép người.
Hỏa Viên tức giận bất bình nói.
- Danh Kiếm môn? Dĩ nhiên là bọn họ, ngươi này vận khí…
Lý Lân không nói gì, Danh Kiếm môn chính là một tông phái đứng đầu trong lãnh thổ, căn cứ trong truyền thuyết, Danh Kiếm môn chính là một trong những hậu duệ kiếm tu tung hoành nhất trong thời cổ đại, tông phái này có những tôn sư lừng lẫy nổi danh trong lịch sử, chính là truyền thừa thế lực từ xưa cực kỳ mạnh mẽ, cho dù là ở trên toàn bộ đại lục thì Danh Kiếm môn cũng vẫn có thể được sưng tụng là một thế lực siêu cấp, Hỏa Viên trêu chọc thế lực như vậy đương nhiên là khó có thể tốt được.
- Danh Kiếm môn rất lợi hại phải không?
Hỏa Viên nhìn sắc mặt Lý Lân không thể không cất tiếng hỏi.
- Đương nhiên là lợi hại, đó là thế lực siêu cấp đứng đầu đại lục, dậm chân một cái có thể làm cho toàn bộ địa vực đại lục đông bắc các siêu cấp môn phải ngất trời, nhưng mà ngươi nói là tự bạo nửa đoạn dưới, như thế nào mà hiện tại chỉ còn có một cái đầu lâu như thế?
Trong mắt Lý Lân hiện lên một chút tò mò, có thể ở trong tay thế lực siêu cấp chạy trốn ra ngoài được, thực lực của Hỏa Viên là không thể nghi ngờ, nhưng nhìn bộ dáng hiện tại thê thảm của Hỏa Viên chỉ sợ sau này còn có sự cố phát sinh.
Quả nhiên khi vừa nghe Lý Lân nói như thế, sắc mặt Hỏa Viên nhăn lại giống như là ăn nhầm phải phân vậy, ánh mắt cũng né tránh, không muốn nói nhiều.
- Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Lý Lân trầm giọng hỏi.
- Ây! Hôm nay lão tử thật sự là bị vận đen bám vào người, thật vất vả tự bạo nửa người dưới trốn thoát, nhưng mà ai biết được lúc đó lại gặp hai mụ đàn bà thúi, trong đó có một lão bất tử thực lực cực kỳ khủng bố, nếu lão tử không nhanh chóng chớp thời cơ mà chạy chỉ sợ hiện tại ngươi đã không trông thấy được lão tử nữa rồi.
Hỏa Viên nói.
- Đây quả thật là đủ những điều không hay ho, không đúng, nếu chỉ có như vậy thôi thì ngươi sẽ không thể có biểu hiện như thế, nói đi, ngươi còn có cái gì giấu bản vương?
- Không nên hỏi, tóm lại cái gì thì đại gia ta cũng không muốn nói.
Lần này Hỏa Viên tỏ ra cực kỳ kiên cường, mặc kệ Lý Lân hỏi như thế nào thì hỏi y cũng không nói thêm gì nữa.
- Giờ thì làm sao bây giờ? Mất đi cái thân thể đã rèn luyện mấy trăm năm, đối với thực lực của ngươi chỉ sợ sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
- Thực lực có thể khẳng định là ảnh hưởng, nhưng mà cũng không nghĩ rằng lại lớn đến như vậy, lão tử thân thể là hỏa linh, có thể tự do khống chế hỏa chúc tính nguyên khí, lại có thể điều động địa hỏa lực tương trợ, người thường cũng khó có thể làm gì được lão tử ta. Thánh Long Vương, ngài nói cái loại linh đan dung hợp thuộc tính Thủy có thể làm được hay không? Nếu quả thực làm được như vậy thì bản vương lại cô đọng thân thể cái chính là không thể sử dụng hỏa linh lực.
Hỏa Viên nghĩ đến cái thân thể mạnh mẽ trươc đây của mình, giờ đây đối mặt với máu loãng có thể không chịu nổi một kích, thần sắc trở nên vô cùng ngưng trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.