Tam Thái Tử

Chương 180: Phá vây (2)




- Bản hoàng từ đã từng tự tay giải quyết hai tên Cứu phẩm Võ Tông, phần thực lực này đã thừa đủ để bảo vệ hai người các ngươi rồi nha.
Lý Lân căn bản không muốn giải thích, nhưng nếu hai người bọn họ có không tin, thì lúc đưa bọn họ ra ngoài thì rất dễ có chuyện xảy ra. Kiếp trước làm lính đánh thuê hắn cũng từng bảo vệ qua vài người. Trong đó có một tên đầu lĩnh hắc bang Nam Phi thấy hắn còn trẻ, không tin thực lực của hắn, nên khinh thường phái hắn đi bảo vệ tên đầu mục số hai. Kết quả kẻ mà Lý Lân hắn bảo vệ thì chẳng bị thương tổn chút nào còn vị Hắc lão đại đã sớm bị đạn pháo bắn cho nổ bét xác ra rồi. Bởi vì nhiệm vụ thất bại cho nên chiến tích toàn thắng của Lý Lân cũng có vết nhơ, nhưng lần đó lại khiến cho tài khoản của hắn thêm vài con số 0. Đó là phần lễ mà kẻ kế vị lão đại kia lén lút tặng hắn, điều này khiến cho Lý Lân có một cái tổng kết. Cần phải có được sự tín nhiệm hoàn toàn của người mình chuẩn bị bảo vệ nếu như không muốn xuất hiện các loại phiền toái.
- Giết chết Cửu phầm Võ Tông sao?
Bạch Tố Tố với Chu Thắng Nam hai người ngơ ngác nhìn nhau. Tuy Bạch Tố Tố khiếp sợ nhưng không nói gì thêm, bởi với trí tuệ của Lý Lân, dùng một ít công cụ với địa hình có thể giết chết Cửu phẩm Võ Tông là chuyện bình thường. Chỉ có Chu Thắng Nam đi tới trước mặt Lý Lân, khuôn mặt thanh tú hiện lên vẻ không tin.
- Điện hạ à, ngài đừng có mà đùa chúng ta nha! Nếu như ta không nhớ lầm thì khi ngài tiếp nhận Vệ quân thì cũng chỉ có tu vi Cửu phẩm Võ Sĩ mà thôi, chỉ nửa năm sao có thể đạt tới trình độ của Cửu phẩm Võ Tông được. Ta không tin, coi như là tuyệt thế thiên tài cung không thể nào tu luyện tới mức kinh khủng đó được.
Vẻ kinh ngạc trên mặt Chu Thắng Nam biến mất, ánh mắt nhìn Lý Lân thêm cả sự châm chọc.
- Ngươi nói không sai, thời gian nửa năm để có thể từ Cửu phẩm Võ Sĩ lên Cửu phẩm Võ Tông là chuyện không thể, nhưng tình huống của bản hoàng tử có chút đặc thù.
Lý Lân khẽ nhíu mày, bởi Chu Thắng Nam dám nghi ngờ thực lực của hắn. Điều khiến cho hắn khó chịu vô cùng, hai mắt trợn trừng, khí tức bản thân phóng thẳng ra không hề áp chế. Khí tức mạnh mẽ như sóng gió biển khơi bắn thẳng vào mặt khiến cho Chu Thắng Nam kinh hãi, từ bản năng, một luồng khí thế mạnh mẽ từ trong cơ thể phóng ra chống lại.
Lần này lại đến phiên Lý Lân giật mình, lúc trước hắn đã cố gắng dò xét bí mật của nàng ta, mãi tới lúc này, hắn mới hiểu bản thân mình mới biết được một chút nhỏ nhoi. Lý Lân vốn khá về che dấu khí tức, nhưng tiếp xúc với Chu Thắng Nam lâu như thế mà hắn tuyệt không nhận ra được nàng ta lại mạnh đến như thế.
- Thất phẩm Võ Tông sao? Xem ra ngươi còn ẩn giấu nhiều bí mật lắm!
Vẻ mặt Lý Lân biến đổi, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Chu Thắng Nam lại có được tu vi tới như thế. Ở tuổi của nàng thì Thất phẩm Võ Tông đã xứng được gọi là thiên tài rồi.
Sắc mặt Chu Thắng Nam cũng hơi đổi, khí thế mà Lý Lân vừa bộc phát ra cũng khiến cho bản năng của nàng tự phản ứng, để lộ ra thực lực ẩn giấu bao lâu nay. Điều này khiến cho ánh mắt nhìn Lý Lân của nàng ta càng thêm phức tạp, hai người chỉ mới gặp nhau chưa tới mấy ngày mà vỏ bọc ngụy trang của nàng ta đã bị Lý Lân nhìn thấu hoàn toàn, thậm chí tấm thân thiếu nữ băng thanh ngọc khiết cũng bị cái tên vô sỉ này nhìn hết trơn rồi. Điều này khiến cho Chu Thắng Nam phát điên lên, nhưng lại không thể nói ra được. Mỗi lần nhìn thấy khóe môi hắn nhếch lên, cười nhạt rất tà, rất dị, nàng cũng sẽ có cảm giác khó chịu khắp người, chỉ hận không thể đạp tới một cước, giẫm cho nát cái gương mặt điển trai của hắn.
- Tứ phẩm Võ Tông! Sao có thể có chuyện đó? Bây giờ cũng mới chỉ có nửa năm, hơn nữa lượng chân khí trên người ngài thực lớn, giống như trường giang vậy. Chuyện này… thực giống như là kỳ tích vậy.
Chu Thắng Nam khôi phục lại từ khiếp sợ, bởi thấy được thực lực của hắn, nàng càng muốn há hốc mồm lên thôi.
Thời gian nửa năm có thể từ Cửu phẩm Võ Sư, vượt qua Võ Sư tiến vào Võ Tông, còn đột phá tam giai, trở thành Tứ phẩm Võ Tông, kẻ này không thể gọi là thiên tài nữa rồi, mà phải gọi là quái thai. Toàn Thương Long đại lục từ trước tới nay chưa hề có ghi chép qua về loại tu luyện kinh khủng như vậy.
- Điện hạ, người thực sự đã là Tứ phẩm Võ Tông rồi sao?
Bạch Tố Tố tỏ rõ sự kinh ngạc bản thân, tuy Chu Thắng Nam che giấu thực đã khiến nàng kinh ngạc, dù sao thì nàng ta cũng rất thần bí, có thực lực như thế cũng không phải chuyện khó hiểu gì. Nhưng Lý Lân thì lại khác, từ lúc hai người gặp nhau, Lý Lân nhiều lắm cũng chỉ có thể giao thủ với Tứ phẩm Võ Sư, đối mặt với Cửu phẩm Võ Sư thì chỉ có nước trốn, chỉ mới bao lâu mà hắn đã vượt qua khỏi cảnh giới Võ Sư rồi.
- Đúng là như thế, chẳng qua bản hoàng tử có thể bước vào Tứ phẩm Võ Tông còn phải nhờ vào công lao của ngươi nữa.
Lý Lân lại nhớ đến buổi tối hôm đó, một nụ cười dâm đãng hiện lên trên mặt hắn, hai con mắt cũng đỏ lên. Bạch Tố Tố là người con gái thông minh ra sao, tự nhiên có thể nhìn ra ý tứ của hắn từ thần thái với lời nói rồi, khuôn mặt cũng dần đỏ ửng cả lên. Một đêm điên cuồng đó khiến nàng không dám nhớ lại, thật sự là quá mắc cỡ khi phải thực hiện các tư thế mà Lý Lân yêu cầu, lúc đó nàng ta đã vô cùng xấu hổ. Giờ nghe Lý Lân nói lại, lại có ánh mắt nóng rực không chút kiêng dè kia của hắn, đôi chân thon dài của Bạch Tố Tố có cảm giác như nhũn hắn ra.
Cũng may là Lý Lân cũng không phải động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, hắn vẫn còn nhớ tới thế cục trước mắt, cố gắng áp chế lửa nóng trong lòng. Hắn nói với Chu Thắng Nam:
- Bản hoàng tử có luyện qua thể thuật, tinh lực dồi dào, sức mạnh lớn vô cùng, sức chiến đấu thực sự có thể ngang bằng Cửu phẩm Võ Tông nên bảo vệ các người là thừa sức.
Lý Lân giải thích để chứng mình lúc trước hắn cũng không phải khoác loác.
Chu Thắng Nam gật đầi, thần sắc phức tạp. Dựa vào lượng chân khí mênh mông trong cơ thể hắn, lại còn thân thể cường hãn, muốn vượt cấp khiêu chiến cũng là chuyện thường. Dù sao đẳng cấp võ đạo dưới Tiên Thiên cũng không có sự chênh lệch lớn cho lắm.
Nửa đêm, không gian yên tĩnh vô cùng, trên trời không trăng, chỉ có đám sao tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Bên trong phế tích, binh sĩ của Vệ quân đi ra từ mọi góc của công sự, trừ giáp trụ vũ khí trên người, chỉ có chút thức ăn nước uống tùy thân. Còn đám chăn nệm lều bạt thì bị vứt đi từ lâu rồi, chiến cuộc đã đến mức gay cấn như vậy, thì chỉ có phá vòng vây thì mới có chút hi vọng sống sót mà thôi, nên những thứ có thể ảnh hưởng chiến đấu đều bị vứt bỏ hết.
Đống máy bắn đá bắt đầu hoạt động, mỗi viên đạn bắn về từng hướng khác nhau không có quy luật ghì hết. Đám Lang kỵ binh đang nghỉ ngơi lập tức lên lưng Thương Lang, chờ đợi kẻ địch phá vòng vây. Thái tử điện hạ và Nguyên soái đại nhân đã hạ lệnh, kẻ địch tối nay sẽ có khả năng phá vòng vây, nên phải cẩn thận vị trí của mình, một khi kẻ địch tấn công, phải ngăn trở bằng bất cứ giá nào. Đồng thời nếu không có lệnh của điện hạ hay nguyên soái thì không ai được điều động quân đội.
Phía đông đã vang lên tiếng chém giết, máy bắn đá của Vệ quân cũng đều tập trung về phía đông. Cảnh này khiến cho đám Lang kỵ rất căng thẳng, nhưng chờ một hồi thì ngoại trừ tình cờ vẫn có tảng đá bay từ trên cao xuống ra thì ở đâu có bóng dáng của Vệ quân đây, điều này khiến cho Đại tướng quân Lang kỵ binh đang chuẩn bị đại chiến với Vệ quân phải tức nổ phổi.
Ngay sau đó, phương bắc lại vang lên tiếng la “Giết”, lần này thì chỉ có mưa tên xuất hiện còn máy bắn đá vẫn hương về phía đông mà bắn như cũ.
Đúng lúc đó ở phía nam cũng vang lên tiếng gào thét, Vệ quân phát động xa nỗ mới cải tạo, cái gọi là xa nỗ, chẳng qua chỉ là cung nỏ mà thôi. Đây là Lý Lân triệu tập đám công binh cải tạo đám xe ngựa, có thể phóng được cả trường thương nên hiệu quả tốt vô cùng.
Ba phía đều náo nhiệt hẳn lên, nhưng chỉ có phương tây là chưa có động tĩnh gì, giống như là đám Vệ quân sẽ không tới phương tây vậy. Đối mặt với tình huống này, Thái tử điện hạ liền ra quyết định với vẻ mặt “nghiêm túc”, điều một phần ba đám quân ở phía nam, dù nơi này cũng khá thiếu người, qua phía tây.
Ầm ầm ầm —— !
Mặt đất bắt đầu chấn động, sau nửa canh giờ quấy rối thì Vệ quân bắt đầu ra tay. Tất cả các công kích khác đều dừng lại, máy bắn đá, cung tên, xa nỗ đều quay về phía tây, dường như Vệ quân lựa chọn nơi này để tấn công phá vây vậy.
Ở bộ chỉ huy của Hắc Lang hoàng triều, Thái tử Thác Bạt Hàn phán định kẻ địch sẽ tần công ở phương tây, nên quyết đoán rút một nửa binh lực từ phương bắc và phương nam sang phương tây, kết quả là phương nam chỉ còn có bảy, tám ngàn Lang kỵ binh cô độc trấn thủ mà thôi.
Chiến đấu huyên náo tới nửa canh giờ, Vệ quân sau mấy lần tấn công thăm dò đã bị Lang kỵ binh anh dũng đánh cho hoa rơi nước chảy, tất cả mọi người đều cho rằng Vệ quân khẳng định xong đời rồi.
Nhưng ngay lúc này, từ bên trong Vệ quân lao ra hơn một ngàn chiếc xe ngựa, trên xe hai bên đều có binh sĩ mang theo cung nỏ. Đám mưa tên dày đặc ngay lập tức xé rách phòng tuyến của Lang kỵ binh, theo sát phía sau là mười vạn kỵ binh. Một cuộc chiến tàn khốc lúc trước khiến cho kỵ binh phải sớm lùi vào bên trong Nha Thành, cho nên chưa có tổn hại gì quá lớn. Phía sau kỵ binh là đám mạn sơn biến dã binh sĩ, tốc độ bọn họ tuy không nhanh như kỵ binh, nhưng bộ dáng điên cuồng chạy theo xe ngựa để phá vây cùng với kỵ binh.
Mấy ngàn Lang kỵ đối mặt với hai mươi vạn đại quân xung kích, hầu như không làm được sự ngăn cản gì liền bị nhấn chìm. Những nơi khác nghe thấy tiếng thét chém giết thì lại nghĩ rằng quân Đại Đường dùng chiêu nghi binh, nên cũng không phái ra truy binh. Hơn nữa Dương Cố lúc bài bố trận cũng cố ý để quân binh không thể phát hiện được tình huống của nơi khác. Kết quả như thế đã khiến cho đám Lang kỵ binh ở phương nam với phương đông không hề phát hiện được tình huống của nhau, Vệ quân đã chạy được hơn mười phút, thậm chí đám bộ binh ở phía sau cũng đã biến mất vào bên trong núi rừng, không để lại chút dấu vết nào.
Đám người phụ trách Lang kỵ binh thì trợn tròn mắt, bọn họ tự nhiên không biết được, Thái tử với Nguyên soái làm giao dịch với kẻ thù. Bọn họ chỉ biết ở sự ưu thế tuyệt đối này mà thả cho kẻ thù chạy trốn thì không đơn thuần là sỉ nhục nữa rồi, có thể nói là hoang đường quá mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.