Tại Sao Nam Chính Không Buông Tha Tôi

Chương 38: Ngày mưa




Kì cao khảo cuối cùng cũng tới, Diệp Tử Yên cùng mọi người bước vào phòng thi. Đây là bài thi cuối cùng thời cấp ba rồi. Sau hôm nay, mọi thứ đều sẽ thay đổi
Kì thi diễn ra trong hai ngày, Diệp Tử Yên cũng rất chú tâm vào làm bài. Tiếng chuông reo lên báo hiệu hết giờ. Cũng đặt một dấu chấm cho khoảng thời gian cao trung tươi đẹp này.
Lâm Tích bước ra khỏi phòng thi liền tìm Diệp Tử Yên: “ Yên Yên, hôm nay Lão Lục tổ chức tiệc chia tay nhỏ cho tiểu đội chúng ta a. Cậu có muốn đi không?”
“ Lão Lục tổ chức không thể không đi a, chúng ta mau đi thôi”
Diệp Tử Yên cùng Lâm Tích đến nhà thầy Lục, Nhan Mộ, Trần Khải cũng đã có mặt rồi. Sở Viêm cũng đang nướng thịt bên ngoài
cũng 2 tuần rồi, cô mới gặp lại anh. Sở Viêm càng ngày càng kiệm lời, mọi người đều hào hứng nói chuyện vui vẻ, anh chỉ ngồi bên cạnh nghe, khi hỏi đến anh sẽ trả lời vài câu.
Lão Lục hỏi cô: “ Tử Yên khi nào em đi?”
Diệp Tử Yên khẽ liếc nhìn về hướng Sở Viêm: “ Cao khảo cũng xong rồi, với thực lực mọi người đều có thể vào đại học mình mong muốn. Bên kia cũng đã gửi thông báo, gọi em đi nhập học rồi. Em định ngày mốt liền đi ạ”
Nhan Mộ lên tiếng: “ Nhanh như vậy, nhưng còn chưa có kết quả cao khảo a?”
Trần Khải gõ đầu cậu: “ vốn dĩ cậu ấy đã đậu rồi, chỉ tham gia cao khảo cho vui thôi. Cậu nên hỏi những câu thông minh hơn a”
Sở Viêm khẽ ním môi nhưng cũng không nói gì
Lão Lục cười: “ Diệp Tử Yên, thầy tin em sẽ làm được. Chúc em lên đường may mắn”
“ vâng ạ”
Nhan Mộ nói: “ Được rồi, hôm nay phải chơi hết mình a, không nói về chuyện chia tay nữa. Chúng ta vẫn mãi là tiểu đội công phá olympic của cao trung đế đô. Mọi người không được quên đâu đấy”

Sau khi từ nhà lão Lục về, Diệp Tử Yên liền trở về chuẩn bị mọi thứ để nhập học. Cô sắp xếp lại bàn học thì cây bút bi trượt ra từ quyển sách rớt xuống chân cô. Cô nhặt lên: là bút của Sở Viêm, đây là lúc trước, ôn vật lý bút cô hết mực. Anh liền cho cô mượn nó.
Thẩn thờ nhìn cây bút hồi lâu, Diệp Tử Yên liền bỏ cây bút vào hộp gỗ, xếp vào hành lí của mình. Cô muốn mang theo bên mình. Lần này cô muốn ích kỷ một chút, giữ cây bút này coi như anh luôn bên cạnh cô vậy.
Sở Viêm không biết làm cách nào anh có thể trở về nhà, anh nhìn bầu trời đêm. Bầu trời hôm nay thật nhiều sao, cũng thật đẹp nhưng nó lại ở quá xa. Trước kì thi, anh ngồi phía dưới nghe những lời cô nói, cô lúc nào cũng làm anh kinh diễm, nhưng lời nói đó cũng là thông báo cô sắp rời đi
Diệp Tử Yên, cậu đúng là nhẫn tâm.
Ngày thứ nhất sau kì cao khảo, đế đô mưa lớn. Các sĩ tử đều đang đợi kết quả, đợi thông báo nhập học từ trường đại học. Dù kết quả có ra sao thì họ cũng đã cố gắng hết sức rồi, không còn gì hối tiếc.
Lúc này, Lâm Tích cùng bọn Nhan Mộ đang đi chọn quà cho Diệp Tử Yên
Nhan Mộ nói: “ không ngờ trong nhóm chúng ta, cậu ấy là người đi đầu tiên a”
Trần Khải thở dài: “ Sở Viêm mai sẽ tới chứ?”
“ Cậu đừng nhắc nữa, cậu ấy đến không phải càng đau lòng sao?”
“ hazzz, mình không biết chọn gì cho cô ấy. Diệp Tử Yên sẽ thiếu những thứ này sao” Nhan Mộ thở dài
Cả ba nhìn ra ngoài trời đang mưa tầm tã, có phải ông trời cũng đang buồn không?
Ngày hôm sau, chuyện gì đến cũng sẽ đến. Mọi người ra sân bay, tiễn Diệp Tử Yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.