Tại Sao Nam Chính Không Buông Tha Tôi

Chương 37: Hứa hẹn




Bạch Ngôn ngồi trong xe, anh nhớ lại cô bé trước kia. Diệp Tử Yên từ nhỏ rất nhút nhát, cô lúc nào cũng trốn sau lưng anh, gọi: Bạch Ngôn ca.
Cô đã từng nói với anh: sau này Yên Yên nhất định sẽ ở bên Bạch Ngôn ca. Anh xoa đầu cô: nếu em 18 tuổi vẫn không thích ai thì ở bên anh có được không?
Đầu nhỏ của Diệp Tử Yên gật liên tục, đưa tay ra: “ Bạch Ngôn ca, hứa rồi đó”
Anh vẫn luôn giữ lời hứa đó đến bây giờ, nhưng cô thích người khác mất rồi. Lần trước, khi nhìn thấy ánh mắt cô dành cho Sở Viêm anh liền biết cô thích cậu ta
Anh sẽ không bỏ cuộc, tiểu Yên cũng sẽ ra nước ngoài học, chỉ cần anh cố gắng nhất định sẽ tìm về cô bé năm ấy. Bạch Ngôn khởi động xe, nhanh chóng lái xe về nhà
Diệp Tử Yên nằm trên giường nhìn xung quanh, cô xuyên qua cũng sắp được một năm rồi. Trãi qua nhiều chuyện cô cùng với Lâm Tích trở thành bạn thân. Tận hưởng lại khoảng thời gian thanh xuân tươi đẹp cùng mọi người. Có một gia đình luôn yêu thương cô như vậy nữa. Đây chính là kết cuộc tốt đẹp nhất rồi
Suy nghĩ miên man một hồi, Diệp Tử Yên chìm vào giấc ngủ.
Thời gian thấm thoát trôi qua, chỉ còn lại 5 ngày đến kì cao khảo. Cũng vào hôm ấy, Diệp Tử Yên nhận được thư trúng tuyển của Harvard, cô liền chia sẻ niềm vui với Lâm Tích và mọi người. Ai ai cũng chúc mừng cô
Vì là cuối cấp rồi. Nhà trường nhờ cô lên truyền cảm hứng chi mọi người cũng như cỗ vũ các bạn học thi thật tốt. Cô liền vui vẻ nhận lời
Buổi sáng cuối cùng của năm học, cũng là ngày đến lớp cuối cùng của học sinh lớp 12. Diệp Tử Yên trong bộ đồng phục của trường đứng trên sân khấu.
“ Chào các cậu. Tôi Diệp Tử Yên 12F, hôm nay thật vinh dự khi tôi được đứng đây nói lời tạm biệt đến các bạn học sinh lớp 12”
“ Năm nay có lẽ là năm cuối cùng của chúng ta tại ngôi trường này, sau kì cao khảo mỗi người một nơi, hướng về những mục tiêu lớn của đời mình”
Chỉ mong mọi người “ không phụ ơn dạy dỗ, không phụ thịnh thế, không hổ thẹn với bản thân, không hổ thẹn với thời đại. Chúc các bạn thuận buồm xuôi gió. Gặp lại nhau trên đỉnh vinh quang. Bay lên bầu trời, hẹn gặp lại nhau trên những tầng mây”1
Cô cúi người chào mọi người. Nói lời cảm ơn với thầy cô xong, cô bước xuống sân khấu. Mọi người đều vỗ tay, lớp 12 cực kì xúc động.
Lưu Phi đứng dậy hét lớn: “ Không phụ ơn dạy dỗ, không phụ thịnh thế, không hổ thẹn với bản thân, không hổ thẹn với thời đại”
Như hưởng ứng cậu, các học sinh đều hô vang câu nói trên: “ không phụ ơn dạy dỗ, không phụ thịnh thế, không hổ thẹn với bản thân, không hổ thẹn với thời đại”
Trường cao trung đế đô năm ấy, khối lớp 12 năm ấy đều chung một lời hứa, đều hướng về phía trước. Như bông hoa hướng dương rực rỡ dưới ánh mặt trời. Thanh xuân chúng ta có nhau thật tuyệt, có thể cùng cố gắng. Chúc mọi người gặp nhiều may mắn
Diệp Tử Yên vừa xuống sân khấu, Lâm Tích liền lao vào lòng cô òa khóc: “ Yên Yên, cậu có thể đừng đi không, mình không muốn chút nào”.
Diệp Tử Yên cũng dỗ dành cô: “ cùng nhau cố gắng, dù chúng ta ở đâu đi nữa có được không. Với lại tôi cũng chưa đi, cậu khóc làm gì chứ”
“Yên Yên khi nào cậu đi mình sẽ đến tiễn cậu”
“Sau kì thi mình mới đi, dù sao cũng sẽ đợi đến lúc các cậu vào được đại học mình mới yên tâm. Đi thôi về nhà, ngủ một giấc thật ngon, vượt qua kì thi trong tâm thế tốt nhất, đạt điểm cao nhất”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.